» Q.1 – Chương 101: Đạo phủ

Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 29, 2025

Thanh Thành sơn, hiện được giang hồ công nhận là Đạo môn khôi thủ, thậm chí còn vững vàng vượt trên cả Võ Đang sơn với truyền thừa trăm năm và Long Hổ sơn do vị Thiên Sư họ Trương tọa trấn. Điều này chính là bởi vì họ đã xuất hiện một vị Đạo Quân.

Không ai biết tên Đạo Quân, chỉ biết tại hội luận đạo giang hồ năm đó, vị đạo nhân trẻ tuổi cao lớn này cưỡi hạc mà đến, giữa lúc giơ tay đã có thể dẫn hạ cửu thiên kinh lôi, dễ như trở bàn tay đánh bại chưởng môn hai phái còn lại, giúp Thanh Thành sơn giành được ngôi vị khôi thủ hội luận đạo năm đó. Từ ngày đó trở đi, hắn cũng được thiên hạ Đạo môn tôn xưng là Đạo Quân. Sau đó, Thanh Thành sơn đã bất chấp sự phản đối của Long Hổ sơn, thiết lập Thiên Sư phủ ngay trong núi. Bảy vị đạo nhân có uy vọng lớn nhất trong môn phái được hợp xưng là Bảy Thiên Sư. Từ đó, hương hỏa trong núi cường thịnh hơn hẳn hai phái kia, kéo dài cho đến tận ngày nay.

Đạo Quân lập riêng một đạo phủ trong Thanh Thành sơn, dài ngày bế quan tại đạo phủ đó, rất ít khi ra ngoài gặp người. Trên giang hồ truyền ngôn, Đạo Quân đã đạt tới cảnh giới nửa bước thành tiên, bế quan tu hành trong đạo phủ chỉ cốt để cầu được một đường cơ duyên đó. Người ta nói đạo phủ có hai con sư tử thủ hộ, tiếng rống của chúng chấn động trời đất, khiến người thường không cách nào tiếp cận. Nhưng Đông Phương Tiểu Nguyệt khi đi đến cửa đạo phủ, thấy được chỉ là một tiểu viện tử vô cùng u nhã, yên tĩnh. Trên cửa viện treo một tấm biển đề bốn chữ: “Nho Nhỏ Động Thiên”.

“Chữ này viết coi như không tệ,” Đông Phương Tiểu Nguyệt tán thán.

Đạo Quân cười nói: “Đường đường Nho Thánh tiên sinh ban tặng chữ, dĩ nhiên là không sai.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt cúi đầu nhìn lại, đạo phủ bên ngoài tự nhiên sẽ không thực sự có sư tử nào chờ đợi ở đó. Trên thềm đá hai bên, ngược lại là nằm hai con mèo hoa ly to lớn, đang lim dim ngáp dài dưới ánh mặt trời ấm áp.

“Có đôi khi, ta thực sự hâm mộ cuộc sống của ngươi. Bọn họ đều nói ngươi nửa bước thành tiên, nhưng ngươi lại có thể mỗi ngày an nhiên ở trong “Nho Nhỏ Động Thiên” này, chẳng phải còn hài lòng hơn cả thần tiên hay sao?” Đông Phương Tiểu Nguyệt cúi người xoa đầu một con mèo trong số đó, rồi đứng dậy bước vào trong.

“Nếu thế gian này rối bời, thật sự không liên quan gì đến ta, thế thì mới thực sự là mãn nguyện,” Đạo Quân cũng bước tới.

“Thế nào mới xem là thế gian rối bời?” Đông Phương Tiểu Nguyệt hỏi.

“Ngươi tới tìm ta, chính là thế gian này rối bời,” Đạo Quân trực tiếp đáp.

Đông Phương Tiểu Nguyệt lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Lão hữu ghé thăm để uống chén trà, lại bị ngươi nói là phiền nhiễu. Nếu không phải ta đã sớm quen thuộc tính tình này của ngươi, e là ta đã phải buồn bã một hồi rồi.”

“Ngươi như thật chỉ là tới tìm ta uống chén trà, vậy ta tự nhiên cảm thấy rất tốt. Nhưng ngươi mỗi lần đều là sắp chết thời điểm tới tìm ta, ta đương nhiên cảm thấy không tốt.” Đạo Quân cùng Đông Phương Tiểu Nguyệt cùng nhau đi đến đình nghỉ mát trong đình viện. Đạo Quân ngồi xuống, loay hoay bộ trà cụ trên bàn, bắt đầu pha trà.

Đông Phương Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Chỉ tự trách mình năm đó học nghệ không tinh.”

Đạo Quân khẽ thở dài: “Năm đó ngươi nếu không phải vì cứu ta, vốn có thể toàn thân trở ra.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt phất phất tay: “Không nhắc tới những chuyện đó nữa. Đều là chuyện quá khứ rồi.”

“Quá khứ sao?” Đạo Quân sâu kín nói: “Mấy ngày nay mấy vị Thiên Sư nhập mộng minh tưởng, lại thấy được ngọn núi kia.”

“Cái gì?” Đông Phương Tiểu Nguyệt khẽ nhíu mày.

“Bọn họ nói ngọn núi kia càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng. Cứ theo tốc độ này, có lẽ chúng ta rất nhanh liền có thể lần nữa nhìn thấy ngọn núi ấy.” Đạo Quân rót một chén trà, nhẹ nhàng thổi hơi nóng bốc lên, rồi đẩy về phía Đông Phương Tiểu Nguyệt.

Đông Phương Tiểu Nguyệt đã không còn hứng uống trà: “Sao lại nhanh như vậy?”

“Ngươi nói đại chiến buông xuống, là chỉ hỗn chiến trên giang hồ phải không? Thượng Lâm Thiên Cung đã sớm bất lực ước thúc thiên hạ các phái, nên hỗn chiến đến muộn kỳ thật còn chậm hơn mấy năm so với ta tưởng tượng.” Đạo Quân chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Thế nhưng, khi ngọn núi kia lại một lần nữa cập bờ, những hỗn chiến trên giang hồ này thì đáng là gì đâu?”

Đông Phương Tiểu Nguyệt hít một hơi thật sâu, rồi uống cạn ly trà. Sau một hồi trầm ngâm, hắn mới chậm rãi nói: “Nhưng bây giờ khác năm đó. Lần này, chúng ta không có Tô Hàn.”

Đạo Quân nhấp một ngụm trà: “Đúng vậy, chúng ta đã không có Tô Hàn. Mà mười mấy năm qua, thiên hạ này, liệu có xuất hiện người thứ hai như Tô Hàn không?”

Đông Phương Tiểu Nguyệt cười khổ nói: “Chẳng những không có người thứ hai như Tô Hàn, mà chúng ta còn mất đi Nam Cung Vân Hỏa, mất đi cả một Thiên Môn Thánh Tông, chỉ còn lại Thượng Lâm Thiên Cung năm bè bảy mảng, ta là nửa phế nhân, cùng ngươi chỉ có một thân thần thông lại không cách nào vận dụng.”

“Hôm qua ta nằm mộng, mơ thấy một người trẻ tuổi,” ngữ khí Đạo Quân lại có chút nhẹ nhõm, tựa hồ đối với mối đe dọa khổng lồ sắp tới cũng không quá để tâm: “Người trẻ tuổi kia toàn thân áo trắng, cõng một võ hạp, trông ý khí phấn phát, khiến ta nhớ tới Tô Hàn năm đó.”

“Các ngươi người Đạo gia nói chuyện thật sự là huyền diệu lại huyền diệu, không phải minh tưởng gặp tiên sơn, thì là trong mộng gặp thiếu niên,” Đông Phương Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Không có cách nào, nếu cảnh tượng các vị Thiên Sư nhìn thấy là thật, vậy ta cũng chỉ có thể liều mạng tấm thân tàn này đi cùng bọn họ một trận chiến.”

Đạo Quân nở nụ cười: “Nhìn bộ dạng bây giờ của ngươi, nghe ngươi nói câu này, chẳng hiểu sao, ta luôn có chút muốn cười. Nhưng mười mấy năm trôi qua, trên giang hồ không còn xuất hiện một chút người trẻ tuổi nào có thể trở thành Tô Hàn sao?”

“Đã từng ta cảm thấy lão nhị có thể, nhưng hắn lại sớm như vậy liền ra đi, đều là do ta. Mà những đứa trẻ khác, chúng còn rất trẻ.” Đông Phương Tiểu Nguyệt lắc đầu nói: “Bọn chúng đều rất có thiên phú, nhưng còn có một con đường dài dằng dặc phải đi.”

“Năm đó Tô Hàn cũng rất trẻ trung,” Đạo Quân đặt chén trà xuống: “Năm đó Tạ Khán Hoa cũng rất trẻ trung. Nhưng chính là đám người trẻ tuổi này, suýt chút nữa đã sáng tạo một giang hồ mới. Có cơ hội, ngươi hãy dẫn ta đi gặp những đứa trẻ mà ngươi nhắc đến. Ta có dự cảm, người trẻ tuổi ta mơ thấy cũng ở trong số đó.”

“Trong những đứa trẻ đó, có một đứa là thiếu tông chủ Thiên Hiểu Vân Cảnh, con trai độc nhất của Phong Ngọc Hàn, tên là Phong Tả Quân. Lại có một đứa là tam công tử Tạ gia trong Tứ Đại Gia Tộc, tên là Tạ Vũ Linh. Đứa còn lại thì ngươi đã gặp, là con gái của Nam Cung Vũ Văn và Tạ Khán Hoa, tên là Nam Cung Tịch Nhi.” Đông Phương Tiểu Nguyệt cũng đặt chén trà xuống, hai tay khẽ nâng lên, vận khởi toàn thân chân khí.

Đạo Quân nhẹ gật đầu: “Đều là con của cố nhân.”

“Gần đây thấy đứa bé kia, là đồ đệ của Tạ Khán Hoa, những năm này vẫn luôn đi theo Tạ Khán Hoa lớn lên. Hắn có tư chất rất tốt, nhưng dù là Tạ Khán Hoa hay ta, đều hy vọng đời này của hắn có thể trôi qua bình an vui sướng là đủ,” Đông Phương Tiểu Nguyệt lắc đầu: “Đáng tiếc, chuyện không được như ý người.”

“Ồ?” Đạo Quân rõ ràng nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của Đông Phương Tiểu Nguyệt khi nhắc tới đứa bé này.

“Hắn tên Tô Bạch Y,” Đông Phương Tiểu Nguyệt trầm giọng nói.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha, ta bây giờ có thể xác định, ta mơ thấy chính là đứa bé này!” Đạo Quân duỗi một ngón tay điểm vào mi tâm Đông Phương Tiểu Nguyệt: “Trước không đề cập những chuyện này, vừa nói những lời kia, ta liền cảm thấy hơi thở cuối cùng của ngươi sắp tan rồi.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt nhắm mắt lại, hai tay vung lên, toàn thân chân khí trong nháy mắt bị đánh tan: “Ngươi có thể làm cho ta trở lại bộ dáng mười bảy, mười tám tuổi không?”

“Không làm được,” Đạo Quân lắc đầu nói: “Nhưng ít nhất có thể để ngươi giữ được dung nhan hiện tại ít nhất ba năm.”

“Được,” Đông Phương Tiểu Nguyệt gật đầu.

“Tới!” Đạo Quân khẽ quát một tiếng. Một đạo tử khí từ ngón tay hắn chảy ra, rót vào mi tâm Đông Phương Tiểu Nguyệt.

Đồng thời, hai con mèo hoa ly to lớn vốn đang nằm phơi nắng uể oải bên ngoài đạo phủ bỗng nhiên đứng bật dậy, toàn thân lông đều dựng ngược, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa “hô hô hô”, nhưng trước mặt chúng lại không một bóng người, đến cả một con chim sẻ cũng chưa từng bay qua.

Đông Phương Tiểu Nguyệt hai mắt nhắm nghiền, trên trán tức thì thấm đẫm mồ hôi. Da trên người hắn lúc biến thành màu tím, lúc lại bị nung đỏ bừng. Sau khi trải qua một vòng luân chuyển, hắn chậm rãi mở mắt. Hắn cười khổ nói: “Trôi qua bao lâu rồi?”

Đạo Quân thu ngón tay về: “Trong nháy mắt.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt xoa xoa mồ hôi trên trán: “Ta lại cảm thấy như dài bằng một luân hồi vậy.”

Đạo Quân lại rót cho mình một ly trà: “Ta đã rót vào trong cơ thể ngươi một đạo Lưu Quang Quyết, có thể trợ giúp ngươi vững chắc chân khí. Lưu Quang Quyết này vốn dùng để giết người, ngươi tự nhiên sẽ cảm thấy đau đớn khó nhịn. Bây giờ cảm thấy thế nào?”

Đông Phương Tiểu Nguyệt duỗi một ngón tay khẽ vạch một cái, chỉ thấy chiếc lá bay xuống nơi xa trong nháy tức thì bị vạch thành hai nửa. Hắn cười cười: “Không hổ là Đạo Quân đại nhân nửa bước Chân Tiên a, ta cảm giác ta trong thời gian ngắn chết không được.”

Đạo Quân khẽ thở dài: “Phương pháp này chỉ có thể dùng một lần. Ngươi nếu từ đó về sau an tâm dưỡng thương, sống tốt mười năm không thành vấn đề. Nhưng nếu thật muốn liều mạng, một lần nữa, thì thần tiên cũng khó cứu ngươi được.”

“Yên tâm đi,” Đông Phương Tiểu Nguyệt đứng lên: “Ta nhất định sẽ lựa chọn liều mạng.”

“Ngươi mới là đứa bé,” Đạo Quân lắc đầu, duỗi một chưởng nhẹ vỗ lên đầu Đông Phương Tiểu Nguyệt. Đông Phương Tiểu Nguyệt liền nhắm mắt lại, nằm trên ghế, dường như đã thiếp đi. Đạo Quân uống cạn chén trà, cũng nhắm mắt lại. Vừa rồi đạo Lưu Quang Quyết kia cũng đã hao phí hắn cực lớn tâm thần.

“Tô Bạch Y, Tô Bạch Y, là một cái tên không tệ. Tựa hồ chỉ cần nghe tới ba chữ này, liền có thể tưởng tượng ra một thiếu niên phong thái.”

Quay lại truyện Quân Hữu Vân

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 780: Bắc Minh Giang Sơn xã tắc

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025

Q.1 – Chương 779: Quần hùng tranh giành

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025

Q.1 – Chương 778: Kết thúc ngày

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025