» Q.1 – Chương 93: Cơ hội tốt
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 29, 2025
“Phù Sinh Túy Mộng Lâu chủ Bạch Cực Nhạc, được xưng là Thiên cung chi thủ. Nghe nói, trong trận chiến Thiên Môn năm đó, hắn một mình chém giết chín vị trưởng lão Ma giáo, là người có chiến tích hiển hách nhất trong toàn bộ chính đạo,” Phong Lăng sâu kín nói.
Phong Tả Quân bất mãn nhìn hắn một cái: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Điều ta muốn nói rất đơn giản, ta cho rằng, cho dù tất cả mọi người trong Ngũ Phương đài cùng nhau tiến lên, cũng không thể đánh lại hắn một mình!” Phong Lăng trầm giọng nói.
Bạch Cực Nhạc vào lúc này bỗng nhiên ho khan một tiếng, mu bàn tay đặt ở bên môi nhẹ nhàng lau một cái.
Phong Ngọc Hàn chú ý tới chi tiết này. Hắn nhìn thấy Bạch Cực Nhạc buông tay phải xuống, tay trái nhẹ nhàng đặt lên trên, lặng lẽ lau đi vệt ửng đỏ kia.
“Ngươi bị thương!” Phong Ngọc Hàn hoảng sợ nói.
Mục Bạn và Liễu Đạc Hàn nhìn nhau. Bọn họ đã từng gặp Bạch Cực Nhạc một lần trước đó, hắn quả thực bị thương không nhẹ, chỉ là họ vẫn luôn không thể đoán ra thương thế kia nặng đến mức nào, Bạch Cực Nhạc sau khi trọng thương còn có thể mạnh đến mức nào, hay là ở gần đây, Thượng Lâm Thiên Cung còn có cao thủ ẩn mình hay không.
Tô Bạch Y nghe vậy nhíu nhíu mày: “Nguyên lai ngươi bị thương rồi?”
Bạch Cực Nhạc chỉ tay về phía Nam Cung Tịch Nhi: “Vẫn có thể giết trong chớp mắt.”
“Vậy thì tới giết xem sao!” Nam Cung Tịch Nhi vận chuyển toàn thân chân khí, gầm lên một tiếng, trợn mắt nhìn về phía Bạch Cực Nhạc.
Trong sân, có người thoáng nhìn ánh mắt Nam Cung Tịch Nhi. Dù là nhìn từ xa, những người công lực thấp đều cảm thấy một cỗ xúc động muốn quỳ lạy khó hiểu trong lòng.
“Thiên Tử Cúi Đầu Công?” Bạch Cực Nhạc hơi nheo mắt, chậm rãi bước về phía trước. “Môn võ công này, vô dụng với ta. Cho dù là Nam Cung Vân năm đó cũng vậy, huống chi là ngươi.”
“Ngươi từng gặp cữu cữu của ta?” Nam Cung Tịch Nhi cảm giác trên trán thấm ra mồ hôi lạnh.
“Ta từng giết hắn.” Bạch Cực Nhạc vung ra một ngón, trực tiếp phá giải Thiên Tử Cúi Đầu Công. Cái gọi là Thiên Tử Cúi Đầu Công chính là thôi động vô thượng chân khí của bản thân, bao phủ ra một lĩnh vực duy nhất thuộc về mình. Người trong lĩnh vực sẽ bị chân khí áp chế, trong lòng sẽ sinh ra một loại sợ hãi không thể khắc chế, cuối cùng thậm chí quỳ lạy trên mặt đất. Nhưng môn công phu này chỉ hữu dụng khi chân khí tuyệt đối áp chế đối phương. Đối với Bạch Cực Nhạc mà nói, chiêu này của Nam Cung Tịch Nhi chẳng qua là tự tìm đường chết.
Nam Cung Tịch Nhi lập tức xuất kiếm nghênh đón. Kiếm pháp của nàng được chân truyền từ nhị sư huynh Nam Ngọc Lâu của học cung, sớm đã bước vào Phù Diêu Cảnh. Trong thế hệ trẻ tuổi, nàng hiếm khi gặp địch thủ, nhưng trước mặt Bạch Cực Nhạc, mỗi lần nàng xuất kiếm đều quá chậm, quá yếu. Bạch Cực Nhạc dễ như trở bàn tay né tránh, khẽ thở dài: “Kiếm pháp của ngươi ở độ tuổi này, quả thực hiếm thấy. Đáng tiếc, Nam Ngọc Lâu đồng thời không dạy toàn bộ Thệ Thủy Kiếm Pháp cho ngươi.”
Nam Cung Tịch Nhi chưa bao giờ từng gặp phải kiểu đối đầu như vậy. Nhìn như nàng vẫn luôn tấn công, Bạch Cực Nhạc vẫn luôn né tránh, nhưng nàng luôn có cảm giác rằng, kỳ thực trong những kẽ hở Bạch Cực Nhạc né tránh, có vô số lần cơ hội để hắn có thể giết chết nàng.
“Sư tỷ, xem ta! Ta hứa với ngươi, sẽ tạo ra cơ hội để ngươi một kiếm phân thắng thua!” Tô Bạch Y nhảy lên một cái, một tay biến thành hai tay cầm đao, giữa không trung xoay tròn rồi bổ xuống.
“Tới mấy lần đều như nhau.” Bạch Cực Nhạc có chút phờ phạc mà nâng lên mắt. Đao pháp của Tô Bạch Y lần sau lộng lẫy hơn lần trước, bá đạo hơn lần trước, nhưng Bạch Cực Nhạc vẫn luôn tùy ý vung ra một ngón là có thể hóa vô tận đao thế kia thành một, rồi trong chớp mắt đánh tan. Nhưng lần này Tô Bạch Y lại bỗng nhiên buông “cánh ve đao” ra. Cùng lúc Bạch Cực Nhạc một ngón đánh trúng “cánh ve đao” kia, Tô Bạch Y bỗng nhiên rút đao, xuất hiện ở sau lưng Bạch Cực Nhạc.
Nhưng trong tay Tô Bạch Y vẫn như cũ cầm một thanh đao, vẫn mỏng như cánh ve, trong suốt linh dật.
Phong Ngọc Hàn bất đắc dĩ nói: “Ta giấu nhiều năm như vậy bí mật đều bị ngươi bại lộ.”
Bên cạnh hắn, Đao Vương trẻ tuổi nhàn nhạt “A” một tiếng: “Nguyên lai Cánh Ve Đao là song đao hợp nhất.”
Phong Ngọc Hàn nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Tô Bạch Y vung chuôi Cánh Ve Đao thứ hai này lần nữa chém về phía Bạch Cực Nhạc, nhưng Bạch Cực Nhạc nghiêng đầu sang một bên, đưa tay trái ra, lại là một ngón điểm vào mũi đao của Cánh Ve Đao. Tô Bạch Y chỉ cảm thấy hổ khẩu đau nhói một hồi, lập tức lại vứt bỏ đao, lui về sau ba bước.
Giờ phút này, Bạch Cực Nhạc hai tay đều đánh rơi một thanh Cánh Ve Đao, nhưng mọi người nhìn lại, lại phát hiện Tô Bạch Y trong tay vẫn như cũ cầm đao.
Cây Cánh Ve Đao này rốt cuộc mỏng đến mức nào, rốt cuộc có mấy chuôi?
“Mở!” Tô Bạch Y vung Cánh Ve Đao lên, sau đó hai tay bỗng nhiên xòe ra, chỉ thấy Cánh Ve Đao trong tay trong chớp mắt hóa thành bảy chuôi. Hắn hướng về phía trước bỗng nhiên đẩy, có sáu chuôi thẳng bức Bạch Cực Nhạc mà đi.
“Hay lắm.” Bạch Cực Nhạc nhẹ gật đầu, chân phải trên mặt đất khẽ gẩy một cái, cầm lấy một thanh Cánh Ve Đao, vừa lui về phía sau vừa vung chém những thanh đao trước mặt.
“Sư tỷ!” Tô Bạch Y quát to.
Nam Cung Tịch Nhi vào lúc này xuất thủ lần nữa, một thân Thệ Thủy Kiếm Ý vận đến đỉnh điểm, trực tiếp từ phía sau Bạch Cực Nhạc đâm tới, điểm vào vai hắn. Trong lòng nàng vui mừng, xong rồi! Thế nhưng trong thoáng chốc, nụ cười của nàng liền ngưng kết trên mặt. Lương Nhân Kiếm đâm vào vai Bạch Cực Nhạc, lại như đụng phải một khối ngoan thạch, không cách nào tiến thêm một bước.
“Sư tỷ, lui! Ta tới!” Một tiếng hét to vang lên. Nam Cung Tịch Nhi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Vũ Linh chẳng biết từ lúc nào đã nhảy vọt lên đỉnh đầu của bọn họ. Nàng lập tức thu kiếm lui về sau.
Tạ Vũ Linh nhắm mắt lại, trong đầu nhiều lần hồi tưởng lại ngày ấy trên mặt hồ bình tĩnh như gương, trường kiếm của Đông Phương Tiểu Nguyệt rơi xuống, luồng gió mát thổi qua, bách hoa tàn lụi! Đó là chân chính Hoa Lạc Kiếm Pháp, chân chính Tạ gia phong lưu!
“Hoa Lạc Kiếm Pháp, Hoa Tận Lạc!” Tạ Vũ Linh mở mắt, trường kiếm từ bên cạnh người Bạch Cực Nhạc xẹt qua. Tạ Vũ Linh cắm trường kiếm xuống đất, sau đó nhẹ nhàng điểm một cái, trở lại bên cạnh Tô Bạch Y.
Bạch Cực Nhạc phẩy tay áo một cái, tất cả Cánh Ve Đao đều rơi xuống đất. Hắn xoay người một cái, vững vàng rơi xuống cách đó mười bước.
“Ta đánh trúng hắn.” Tạ Vũ Linh nặng nề mà thở hổn hển. Hắn ở Tạ gia đã nghe không ít chuyện liên quan đến Bạch Cực Nhạc. So với Tô Bạch Y và những người khác, hắn rõ ràng hơn sự đáng sợ của Bạch Cực Nhạc, cho nên hắn vẫn luôn ở một bên cẩn thận quan sát, có được cơ hội liền lập tức xuất thủ. Vừa rồi kiếm kia, hắn vững tin mình đã đánh trúng đối phương.
Bạch Cực Nhạc nhìn về phía Tạ Vũ Linh: “Ngươi rất tốt, ngươi tên là gì?”
Tạ Vũ Linh cầm kiếm nhìn Bạch Cực Nhạc, không dám có nửa điểm chủ quan: “Tạ gia Tạ Vũ Linh.”
“Thì ra là thế.” Bạch Cực Nhạc nhẹ gật đầu. Trên hai bờ vai của hắn đồng thời xuất hiện hai điểm đỏ thắm, một chỗ là do Nam Cung Tịch Nhi gây thương tích vừa rồi, một chỗ là do Tạ Vũ Linh gây thương tích. Nhưng hai vết kiếm thương này lại không hề trí mạng. Thế nhưng bên này, Tô Bạch Y dường như đã hết cách. Hắn còn có thể lại vì hai người khác tạo ra cơ hội như vậy sao?
Tô Bạch Y nắm chặt đao: “Xem ra chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng.”