» Q.1 – Chương 78: Không về

Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 29, 2025

“Thiên Thủy chi trì, mênh mông vô cực. Vạn vật tương hợp, phàm thế chi tôn.” Tô Bạch Y khẽ nhắc lại đoạn văn này, hai tay đặt trên vai Phong Ngọc Hàn dần trở nên nóng rực.

Phong Ngọc Hàn khẽ nhíu mày, nhìn thấy nước trong dược trì lại chậm rãi lưu chuyển, mà chân khí trong cơ thể hắn cũng theo đó lưu chuyển, thông qua đôi tay kia chảy vào thể nội Tô Bạch Y. Hắn hơi kinh ngạc: “Trên đời lại thật sự có một môn võ công có thể hấp thụ nội lực của người khác?”

“Đúng thế. Có bao nhiêu tới bao nhiêu!” Mồ hôi châu thấm ra trên trán Tô Bạch Y. Sau lần hấp thụ nội lực của Quạ Đen và sư tỷ, hắn cảm thấy bản thân khống chế môn công phu này trở nên thành thục hơn, thế nhưng khi hấp thụ nội lực của Phong Ngọc Hàn, hắn lại cảm nhận được cảm giác áp bách trước nay chưa từng có.

Phong Ngọc Hàn nhìn thấy nước trong dược trì khuấy động càng thêm mãnh liệt, cười nói: “Ngươi cũng biết ta là cảnh giới gì? Cũng dám nói có bao nhiêu tới bao nhiêu?”

“Ta từng nghe Phong sư huynh nói với ta về thiên hạ võ học, cao thủ được chia thành bốn cảnh giới: Cảnh giới thứ nhất là Thu Thủy cảnh, được giải thích là thu thủy nhập biển, tuôn trào không ngừng nghỉ. Cảnh giới thứ hai là Phù Diêu cảnh, khi đạt đến cảnh giới này, võ học có thể lên như diều gặp gió, một ngày ngàn dặm. Cảnh giới thứ ba là Thiên Nhai cảnh, vào cảnh giới này liền có thể xưng tông sư, đạt đến đỉnh phong, vô biên vô hạn. Ta đoán Phong tông chủ hẳn là đã nhập Thiên Nhai cảnh.” Tô Bạch Y rõ ràng cảm giác được nội lực của Phong Ngọc Hàn cao hơn hẳn Quạ Đen và sư tỷ, cơ hồ ngạt thở.

“Ba năm trước, ta đã nhập Không Về cảnh.” Phong Ngọc Hàn lạnh nhạt nói.

Tô Bạch Y giật mình: “Gần như tiên nhân, đó không phải là tột cùng của võ đạo sao!”

Phong Ngọc Hàn thở ra một hơi: “Trên Võ Đạo, còn có Thiên Đạo. Không đáng kinh ngạc đến vậy. Chỉ là hiện tại ngươi còn có thể đảm bảo, ngươi có thể đem nội lực của ta toàn bộ ăn hết sao?”

Tô Bạch Y cắn răng nói: “Tự nhiên!”

Nhiệt khí trên dược trì tràn ngập, Phong Ngọc Hàn cảm giác được chân khí trong cơ thể mình từng chút dịch chuyển, nhưng cùng lúc, những cơn đau giày vò hắn suốt mấy tháng qua cũng từng chút rút đi. Đôi tay Tô Bạch Y từ đầu đến cuối vẫn khoác trên vai hắn. Ban đầu Tô Bạch Y còn có thể miễn cưỡng nói vài câu với hắn, nhưng càng về sau, ngoại trừ cắn răng kiên trì, hắn không còn chút khí lực nào để làm việc dư thừa.

Đây chính là tột cùng của võ đạo sao? Nội lực mênh mông này thực sự tựa như vĩnh viễn sẽ không có khoảnh khắc nào bị hấp thu cạn kiệt. Tô Bạch Y cảm thấy sức nóng trên bàn tay từng chút truyền khắp toàn thân, cả người giống như rơi vào lửa trong lò đồng, đau khổ không chịu nổi, thế nhưng hắn lại không cách nào rút tay về. Bởi vì một khi rút tay, cỗ lực lượng cuồng bạo không có gì chống cự trong thể nội Phong Ngọc Hàn rất có thể sẽ khiến hắn chết ngay tại chỗ trong hồ thuốc này.

Ta còn ăn được.

Ta còn ăn được!

Lại đến!

Lại đến!

“Lại đến!” Tô Bạch Y đột nhiên gầm thét một tiếng, hai tay bỗng nhiên kéo mạnh về phía sau, cưỡng ép hút nốt cỗ chân khí cuối cùng trong thể nội Phong Ngọc Hàn vào cơ thể mình. Trong dược trì bộc phát ra một tiếng vang lớn, ngay sau đó nổ lên một cột nước, rồi dược thủy đổ xuống như một trận mưa lớn. Tô Bạch Y rời tay khỏi vai Phong Ngọc Hàn, ngửa đầu ngã vật ra đất, tắm rửa trận mưa này, chép chép miệng: “Khó chịu thật đấy.” Sau đó liền ngã lăn ra ngất.

Phong Ngọc Hàn bước ra khỏi dược trì, khoác thêm y phục, nhìn Tô Bạch Y đang ngã trên đất.

“Thế nào?” Phong Uyển Nhi nghe thấy tiếng động lạ vừa rồi, lập tức xuyên qua mật đạo đi vào trong thạch thất. Nàng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hơi kinh ngạc: “Tô Bạch Y hắn thế nào?”

“Đứa nhỏ này.” Phong Ngọc Hàn cúi xuống nhìn Tô Bạch Y, “Là một hài tử rất không tệ.”

Phong Uyển Nhi vội vàng đi đến bên Tô Bạch Y, cúi xuống đưa tay dò xét hơi thở của hắn, sau đó nhíu mày: “Ngủ rồi?”

“Dẫn hắn nghỉ ngơi thật tốt đi, hắn đã hút hết toàn bộ nội lực của ta, thân thể chắc chắn không thể hấp thu kịp ngay lập tức, e rằng phải ngủ một giấc thật dài.” Phong Ngọc Hàn nói.

“Toàn bộ nội lực của ngươi?” Phong Uyển Nhi sợ hãi than nói, “Hắn lại còn chưa chết?”

Thượng Lâm Thiên Cung, U Ngục.

Hách Liên Tập Nguyệt thu hồi những chiếc đĩa đã ăn sạch không còn mảnh nào vào giỏ của mình, đứng dậy: “Ngày nào ra ngoài?”

“Không ra đâu. Nơi này có rượu ngon thức ăn ngon, lại có một tiền bối có thể nói chuyện phiếm. Bên ngoài phức tạp quá, ngày nào cũng phải cùng người liều mạng.” Tạ Khán Hoa ngáp một cái, “Ta cứ ở đây chờ đồ đệ của ta tới cứu ta vậy.”

“Rất có lòng tin?” Hách Liên Tập Nguyệt cười hỏi.

“Đồ đệ ta dạy dỗ, ta đương nhiên có lòng tin. Vả lại, hắn còn họ Tô.” Tạ Khán Hoa nói với vẻ kiên định.

“Họ Tô?” Từ sâu trong U Ngục, giọng nói khàn khàn kia lại lần nữa vang lên.

“À suýt nữa quên mất, tiền bối không thích người họ Tô.” Tạ Khán Hoa lúng túng gãi gãi đầu, “Tiền bối ở đây, chắc là bị Tô Hạc Vũ nhốt vào phải không.”

“Ngươi sai rồi. Ta không phải bị Tô Hạc Vũ nhốt vào, ta là tự mình giam lại.” Người kia trả lời.

“Ồ?” Tạ Khán Hoa nhíu mày, “Vậy ngươi vì sao lại chán ghét người họ Tô như vậy?”

“Bởi vì ta.” Người kia trầm giọng nói, “Họ Tô.”

Tạ Khán Hoa và Hách Liên Tập Nguyệt nhìn nhau, đều thầm đoán được một cái tên.

“Ma Quân?” Tạ Khán Hoa thăm dò hỏi.

Lông mày Hách Liên Tập Nguyệt bỗng nhiên nhíu lại, tà áo dài bỗng nhiên bay lên.

“Ha ha ha ha ha ha ha.” Người kia ngửa mặt lên trời cười nói, “Xem ra tên của ta vẫn chưa bị mọi người quên lãng.”

Tạ Khán Hoa xoa xoa mồ hôi lạnh đột nhiên toát ra trên trán: “Tiền bối nói đùa, ta cảm thấy tên của người còn có thể truyền thêm trăm năm nữa.”

“Cái tiểu tử bên kia, thu hồi nội lực của ngươi lại. Bằng không, dù cách bốn mươi hai bước, ta vẫn có thể giết ngươi.” Trong giọng nói của người kia mang theo vài phần âm lãnh.

Tạ Khán Hoa nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Hách Liên Tập Nguyệt thu hồi chân khí của mình, nhấc chiếc giỏ xoay người, nói khẽ: “Cẩn thận.”

“Cẩn thận cái gì, ta cảm thấy ta bây giờ còn an toàn hơn trước.” Tạ Khán Hoa cười nói, “Đúng không, tiền bối.”

“Tiểu tử ngươi hợp khẩu vị của ta, chỉ cần không ra khỏi U Ngục, ta bảo đảm ngươi không chết.”

“Đa tạ tiền bối!”

Hách Liên Tập Nguyệt đi ra U Ngục, ngoài cửa U Ngục không biết từ khi nào đã có hơn hai mươi cao thủ đến từ Tứ Viện đứng đó. Người đứng đầu tiên đeo một chiếc mặt nạ, trên mặt nạ vẽ một khuôn mặt tươi cười hơi có chút buồn cười.

“Ôn Thủ Tọa.” Hách Liên Tập Nguyệt u u nói.

“Hách Liên Lâu Chủ, ta còn tưởng rằng từ nơi này đi ra sẽ là hai người. Thượng Lâm Song Tuyệt liên thủ, ta mới chỉ nghe nói qua, chưa từng thấy bao giờ.” Giọng nói của người đeo mặt nạ có chút yếu ớt, “Không biết nên là may mắn, hay là tiếc nuối.”

“Quá coi thường chúng ta rồi.” Hách Liên Tập Nguyệt nhếch miệng.

“Hách Liên Lâu Chủ luôn kiệm lời như vàng, để ta đoán xem, câu nói kia là ‘ta chỉ mang có mấy người như vậy, quá coi thường các ngươi rồi’ phải không?” Người đeo mặt nạ hỏi.

“Thượng Lâm Song Tuyệt.” Hách Liên Tập Nguyệt trực tiếp đi ngang qua người đeo mặt nạ, “Chưa từng trốn bao giờ.”

Quay lại truyện Quân Hữu Vân

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 780: Bắc Minh Giang Sơn xã tắc

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025

Q.1 – Chương 779: Quần hùng tranh giành

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025

Q.1 – Chương 778: Kết thúc ngày

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025