» Q.1 – Chương 73: Mất tích
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 29, 2025
Hai cỗ xe ngựa đi vào Vân Cảnh trên núi. Xe ngựa của Phong Uyển Nhi đi thẳng vào phủ đệ của nàng, Tiên Ngọc cung, còn xe của Tạ Vũ Linh và những người khác được đưa đến Ngọc Trạch phủ, ngay sát Tiên Ngọc cung.
“Tạ công tử, khách phòng đã được chuẩn bị chu đáo cho hai vị. Tiểu nhân xin dẫn hai vị đi nghỉ ngơi ngay bây giờ.” Một đệ tử trẻ tuổi đứng ở cổng Tiên Ngọc cung đón họ.
Tạ Vũ Linh bước ra từ trong xe ngựa: “Vậy làm phiền ngươi giúp chúng ta đưa xe ngựa vào hậu viện.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Tứ Đồng, ngươi hãy giúp đưa xe ngựa của Tạ công tử vào hậu viện. Ta sẽ dẫn Tạ công tử cùng những người khác đến khách phòng.” Đệ tử trẻ tuổi cao giọng quát, một thiếu niên chất phác mặc áo khoác vải thô liền từ trong sân chạy ra.
“Tứ Đồng?” Phong Tả Quân sững sờ.
“Ngươi biết?” Tạ Vũ Linh thấp giọng hỏi.
“Các ngươi đi trước, ta một hồi tới.” Phong Tả Quân trả lời.
Tạ Vũ Linh khẽ gật đầu, liền cùng Nam Cung Tịch Nhi bước xuống xe. Dưới sự dẫn dắt của đệ tử trẻ tuổi, cả hai cùng tiến vào trong viện. Tạ Vũ Linh khẽ quay đầu, nhìn thấy một bóng đen chợt lóe lên trong góc khuất. Hắn liếc nhìn Nam Cung Tịch Nhi, nàng thần sắc bình tĩnh, khẽ gật đầu với hắn.
Tứ Đồng đang dắt xe ngựa đi về phía hậu viện, thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau lưng: “Tứ Đồng, ta mới rời đi vài năm, sao ngươi lại sa sút đến mức phải làm người đánh xe thế này?”
Tứ Đồng dọa đến toàn thân run lên, định quay đầu lại.
“Đừng quay đầu!” Phong Tả Quân nhắc nhở.
“Thiếu… thiếu tông chủ, ngươi làm sao trở về rồi?” Tứ Đồng làm bộ bình tĩnh, thấp giọng hỏi.
“Ta nghe nói trong nhà có đại sự xảy ra? Nhị thúc muốn tạo phản, chính mình làm tông chủ rồi?” Phong Tả Quân hỏi.
Giọng Tứ Đồng bi thương: “Ai, thiếu tông chủ, nửa năm qua, Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta đã xảy ra không ít đại sự rồi. Chuyện này nói ra dài dòng lắm, tóm lại là những người vốn thuộc dòng đích như chúng ta giờ đây đều bị phân tán đến các phủ đệ khác, trở thành hạ nhân không có địa vị nhất. Ngày nào cũng bị ức hiếp, không ít người đã không chịu đựng nổi, đành xuống núi cả rồi. Còn nữa… Thôi, không nói nữa.”
“Nhị thúc tên phế vật kia, thật có gan như vậy sao? Phụ thân ta đâu? Phụ thân ta thế nào rồi?” Phong Tả Quân vội la lên.
“Nếu đại tông chủ còn đó, Nhị đương gia nào dám lỗ mãng đến vậy. Nửa năm trước đó, đại tông chủ đột nhiên mất tích, chúng ta phái người tìm khắp toàn bộ Đại Trạch phủ cũng không thấy tung tích của người. Về sau hết cách, mấy vị đại trưởng lão cùng các chủ nhà bèn phong tỏa Thiên Hiểu Vân Cảnh, rồi tiến hành thảo luận nội bộ. Kết quả thảo luận cuối cùng là: Thiên Hiểu Vân Cảnh không thể một ngày không có chủ, các trưởng lão liền định phái người đến học cung đón thiếu tông chủ ngươi trở về.” Tứ Đồng thở dài.
“Phụ thân ta sao lại vô duyên vô cớ mất tích, nhất định có kẻ gia hại người.” Phong Tả Quân hận hận nói. “Vậy nếu các ngươi đã định đến tìm ta? Vậy vì sao ta ở học cung lại không nhận được tin tức nào?”
“Các trưởng lão phái sứ giả đi còn chưa kịp xuất phát, thì đã có người khác phái sứ giả tới trước. Người của Thiên Thư Đường và Thiên Thủy Sơn Trang đã đuổi những sứ giả kia về, đồng thời tuyên bố ba nhà Đại Trạch phủ vốn là một thể, một nhà xảy ra chuyện, hai nhà còn lại đương nhiên phải ra tay giúp đỡ. Bọn chúng cho rằng thiếu tông chủ ngươi tuổi còn rất trẻ, lại đang học nghệ ở học cung, không nên quấy rầy. Nhị đương gia đang độ tráng niên, hoàn toàn có thể lập tức chưởng quản Thiên Hiểu Vân Cảnh, trở thành tân nhiệm đại tông chủ của Vân Cảnh.” Tứ Đồng đánh giá xung quanh một chút, xác nhận không có ai theo kịp, mới dám lớn giọng hơn một chút. “Đám người này không phải tới giúp chúng ta, rõ ràng là thấy Vân Cảnh chúng ta rắn mất đầu, nên tới đây kiếm tiện nghi!”
“Tông chủ của Vân Cảnh ai làm, nào đến lượt bọn chúng làm chủ? Chẳng lẽ những vị trưởng lão kia lại đồng ý sao?” Phong Tả Quân suy nghĩ một lúc về mấy vị trưởng lão trong nhà. Mặc dù mỗi người bản sự không lớn đến mức đó, nhưng đối với hai đại phái khác của Đại Trạch phủ từ trước đến nay đều vô cùng chán ghét, nên sẽ không đồng ý chuyện này xảy ra.
“Các trưởng lão tự nhiên không đồng ý, nhưng lần này Thiên Thư Đường và Thiên Thủy Sơn Trang rõ ràng không muốn giảng đạo lý, trực tiếp đả thương những vị trưởng lão không đồng ý kia. Đại tông chủ không còn, không ai là đối thủ của bọn chúng. Phe của Nhị đương gia ngược lại lại nuôi mấy vị cung phụng, nhưng rõ ràng bọn chúng đã sớm thông đồng với nhau, liên thủ muốn đoạt lấy vị trí tông chủ Vân Cảnh này. Ôi, sắp đến đại điển kế nhiệm tông chủ rồi. Thiếu tông chủ ngươi lần này trở về, chẳng lẽ là để đoạt vị sao?” Giọng Tứ Đồng đã mang theo vài phần vui sướng, lại xen lẫn mấy phần lo lắng. “Thế nhưng bây giờ, hơn phân nửa thân tín của đại tông chủ nhất mạch đều đã bị đuổi xuống núi, còn lại đều là những hạ nhân vô dụng như chúng ta. Chúng ta thế cô lực mỏng, e là đấu không lại họ.”
“Không cần phải lo lắng.” Phong Tả Quân trầm giọng nói.
“Chẳng lẽ thiếu tông chủ lần này mang cao thủ học cung đến trợ trận sao? Đúng, vừa rồi vị công tử kia là tam công tử Giang Nam Tạ gia. Chẳng phải Giang Nam tứ đại gia tộc đang ủng hộ thiếu tông chủ?” Tứ Đồng phản ứng lại. “Thế thì e là có đôi chút cơ hội.”
“Chuyện ta trở về, ngươi đừng nói cho bất cứ ai. Nếu có cần, ta sẽ để Tạ Vũ Linh ra mặt tìm ngươi.” Phong Tả Quân suy tư một chút, tiếp tục nói. “Ngươi đem những đệ tử dòng đích của chúng ta còn lưu lại trên núi âm thầm triệu tập một chút, hỏi dò ý nguyện của họ, xác nhận những ai có thể tin cậy, rồi lập danh sách đưa cho ta.”
“Minh bạch.” Tứ Đồng gật đầu.
Trong phòng khách Ngọc Trạch phủ, Tạ Vũ Linh dùng ngón tay đâm thủng ô giấy dán cửa sổ, lén lút nhìn ra cảnh tượng bên ngoài sân: “Sư tỷ, từ vừa rồi bắt đầu, liền có người nhìn chằm chằm vào chúng ta. Nếu Phong Tả Quân trực tiếp từ hậu viện chạy đến đây, nhất định sẽ bị người phát hiện.”
Vừa dứt lời, cửa sổ phía sau khách phòng liền bị người đẩy ra. Phong Tả Quân tung người nhảy vào, sau đó vung tay một cái, liền khép cửa sổ lại.
“Ta từ bốn tuổi đã chơi trốn tìm với mấy lão đầu tử này rồi. Ngọc Trạch phủ này chính là nơi ta đọc sách năm xưa. Muốn tìm một con đường nhỏ không bị phát hiện ở đây, thật sự không làm khó được ta!” Phong Tả Quân trong giọng nói mang theo vài phần đắc ý.
“Thế nào? Đã thăm dò được gì rồi?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.
“Xác thực không ổn. Phụ thân ta mất tích, Thiên Thư Đường và Thiên Thủy Sơn Trang cấu kết với Nhị thúc ta, lập tức sẽ kế nhiệm tông chủ.” Phong Tả Quân cười cười. “Thế nhưng đại tông chủ mất tích, người kế nhiệm lẽ ra phải là ta, thiếu tông chủ, mới đúng. Bọn chúng cố ý không để ta nhận được tin tức, nhưng bây giờ ta đã trở về!”
“Thế còn tin tức về Tô Bạch Y?” Nam Cung Tịch Nhi dường như không quan tâm những điều Phong Tả Quân vừa nói.
“Dê sa vào miệng cọp… Tự cầu phúc đi.” Phong Tả Quân gãi gãi đầu.
Bên trong Tiên Ngọc cung, Phong Uyển Nhi chậm rãi cởi bỏ áo dài, rồi xoay người: “Tiểu Tô công tử, chúng ta…”
Một ngón tay điểm lên ngực nàng. Tô Bạch Y thở dài một hơi, xoa trán đầy mồ hôi: “Đắc tội.” Từ khi bước vào Tiên Ngọc cung, hắn vẫn luôn chờ một cơ hội. Hắn không rõ công lực của Phong Uyển Nhi mạnh đến mức nào, vẫn luôn lo lắng thủ pháp điểm huyệt thô thiển của mình không khống chế được nàng, nhưng bây giờ xem ra, lại thành công rồi.
Phong Uyển Nhi nhưng không hề kinh ngạc, chỉ cười nói: “Thì ra ngươi thích chơi trò này.”