» Q.1 – Chương 55: Thử kiếm
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 29, 2025
Mộc Niên Hoa thần sắc nghiêm túc lạ thường, không còn chút ý cười nào: “Sao ngươi lại ra đây? Chuyện ta đã hứa với ngươi, tự nhiên sẽ làm được.”
“Ngươi là Mộc Niên Hoa, con thứ bảy trong nhà?” Tô Bạch Y đột nhiên hỏi.
Mộc Niên Hoa sửng sốt: “Lúc này nói chuyện đó làm gì?”
“Ta là Tô Bạch Y, trong nhà không có thứ hạng nào, bởi vì người nhà đều không ở đây.” Tô Bạch Y đi đến bên cạnh Mộc Niên Hoa, đứng sóng vai cùng hắn: “Từ giờ phút này, chúng ta chính là bạn bè chân chính.”
“Thật thế.” Mộc Niên Hoa cúi đầu cười khẽ.
“Làm ăn, vậy chỉ có thể nói chuyện hứa hẹn; là bạn bè, vậy phải nói chuyện tình nghĩa.” Tô Bạch Y giơ kiếm trong tay: “Sao có thể để bạn bè đơn độc mạo hiểm chứ?”
“Là làm ăn, luôn có chỗ trống để đổi ý; đã thành bạn bè, thì chỉ có thể sống chết không rời mà thôi.” Mộc Niên Hoa vừa cười vừa nói: “Ngươi cái thư sinh này, thật xấu xa.”
Lão Long nhìn thanh kiếm trong tay Tô Bạch Y, nheo mắt: “Quân Ngữ.”
“Sao ta thấy ai cũng nhận ra thanh kiếm này, nhưng không biết các ngươi có còn nhận ra kiếm pháp của nó không?” Tô Bạch Y cười nói.
“Ngươi luyện thành rồi ư?” Mộc Niên Hoa khẽ nhíu mày.
“Tự nhiên.” Tô Bạch Y khẽ nhíu mày.
“Nói đủ chưa?” Ngọa Hổ hai tay chống đao, ngón tay phải nhẹ nhàng gõ chuôi đao: “Là cùng tiến lên, hay là từng người một? Tùy các ngươi chọn. Bản đại gia đã đợi trên thuyền này quá lâu, vừa rồi Tụ Lý Càn Khôn không thành công, miễn cưỡng khơi dậy chút hăng hái của ta, mấy tên tiểu tử các ngươi cũng đừng làm ta thất vọng.”
Lão Long hai tay chấp trong tay áo, vẫn không ngừng vuốt ve mấy thanh tiểu đao, hơi cúi đầu, suy xét cục diện trước mắt. Vốn dĩ Thanh Minh viện phó tọa đích thân đến, bất kể nhìn thế nào đây cũng là một tử cục, nhưng thiếu niên áo trắng này cầm Quân Ngữ Kiếm xuất trận, lại không giống. Lão Long lập tức hiểu vì sao Ngọa Hổ tình nguyện đắc tội toàn bộ Mộc gia, cũng phải bắt cho được người này, đây tuyệt đối không phải quyết định cá nhân của Ngọa Hổ, mà là Thượng Lâm Thiên Cung đối với thiếu niên này tình thế bắt buộc. Nếu thiếu niên áo trắng thực sự nhận được chân truyền của Tạ Khán Hoa, thực sự sẽ thi triển được kiếm pháp ngắm hoa trong màn sương kia, vậy phá giải cục diện ngược lại sẽ có một chút hi vọng sống. Còn nữ tử áo tím vừa mở miệng nói chuyện, càng nhìn càng giống một người…
Không, là giống hai người.
Thì ra là thế!
Lão Long bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tay áo bỗng nhiên tung lên, sáu ngọn phi đao bay thẳng tới Ngọa Hổ.
Ngọa Hổ hai tay bỗng nhiên nắm chặt chuôi đao, nhẹ nhàng xoay tròn, nhấc cả tấm ván sàn lên, đẩy ngược sáu ngọn phi đao trở về. Lão Long phi thân nhảy lên, cổ tay xoay tròn, trong tay vẫn cầm một thanh dao găm, vung vẩy liên hồi, một lần nữa thu sáu ngọn phi đao về bên mình.
“Võ công cứ như đang diễn trò xiếc, vẫn chẳng ra làm sao cả.” Ngọa Hổ hừ lạnh nói.
“Phó tọa đại nhân, chuyện này không thể làm trò hề được.” Đao khách ria mép một bước ngăn ở trước người Ngọa Hổ: “Lão Long, cứ giao cho ta.”
Lão Long khẽ nhíu mày: “Ngươi dám động thủ với ta rồi ư, Đan Chu?”
“Sẽ có ngày này thôi mà. Sư phụ ngài vẫn luôn dạy ta như thế.” Đao khách ria mép lạnh nhạt nói.
Những đệ tử Thanh Minh viện vốn đang quỳ dưới đất cũng đều đứng dậy, rút trường đao bên hông. Thiên Diện Tài Thần khẽ thở dài: “Công tử, võ công của ta không đủ, không cản được Ngọa Hổ này, nhưng ta cam đoan với công tử, chỉ cần ta còn đứng vững, những kẻ này vĩnh viễn không cách nào tới gần thân thể công tử.” Hắn nhảy một bước đến bên cạnh Ngọa Hổ, chắn trước mặt những đệ tử Thanh Minh viện kia.
Ngọa Hổ dường như cũng không thèm để ý đến những chuyện này, vẫn giơ đao đứng tại chỗ, nhìn ba người trước mặt: “Hai lão già kia quả thực chẳng khiến ta có chút hứng thú nào, hi vọng các ngươi có thể cho ta một chút kinh hỉ.”
Tô Bạch Y một tay đè chuôi kiếm: “Ngươi muốn kinh hỉ, vậy ta liền cho ngươi kinh hỉ. Mộc công tử, xin làm phiền ngươi ra trận đầu tiên.”
Mộc Niên Hoa nhẹ gật đầu. Mấy ngày nay hắn đã nhìn Tô Bạch Y dùng kiếm vài lần, đối với kiếm pháp của hắn đã hơi có chút hiểu biết. Còn Nam Cung Tịch Nhi từ vừa rồi đến giờ vẫn không nói gì, nhưng thực ra là đang âm thầm ngưng khí, chắc hẳn cũng có sát chiêu của riêng mình ẩn giấu. Ngọa Hổ thân là Thanh Minh viện phó tọa, tự nhiên khó đối phó, xem ra nhất định phải dựa vào hai người bọn họ xuất kỳ bất ý mới được. Vậy nhiệm vụ đi trước thăm dò sơ hở của đối phương, chỉ có thể giao cho hắn.
“Mộc gia Mộc Niên Hoa, xin Ngọa Hổ tiên sinh thử kiếm.” Mộc Niên Hoa tiến lên một bước, trường kiếm nháy mắt ra khỏi vỏ.
“Trên trời Bạch Ngọc Kinh, mười hai lầu năm thành. Nghe nói Cung Vũ Lạc đã từng mộng du Tiên thành, du lãm Thông Thiên Chi Các ròng rã ba ngày ba đêm. Sau khi tỉnh mộng lại bỏ ra ba ngày ba đêm, sáng tạo ra Thịnh Kinh kiếm pháp này. Nghe nói kiếm pháp tiêu dao mờ mịt, có tiên gia chi khí.” Ngọa Hổ cầm đao vung lên, đánh bay Mộc Niên Hoa ra ngoài: “Nhưng trong mắt ta, kiếm pháp này quá yếu ớt, tựa như một khối bạch ngọc, quá dễ nát.”
Mộc Niên Hoa xoay người một cái, tay trái đỡ lấy cột buồm, hai chân treo ở phía trên. Mặc dù hổ khẩu tay phải cầm kiếm chấn đau, cảm giác tay gần như vỡ ra, nhưng thần sắc vẫn lạnh nhạt: “Nhân gian nói ngoa thôi, ngươi đây cũng tin? Cái gọi là Bạch Ngọc Kinh, có người cho rằng là nơi Tiên gia cư ngụ, nhưng trong kiếm pháp của sư phụ ta lại có ý nghĩa khác.”
“Ý gì?” Ngọa Hổ hỏi.
“Bạch Ngọc Kinh, chính là mặt trăng.” Mộc Niên Hoa thân hình thoắt một cái, đã từ trên cột buồm biến mất.
“Mặt trăng.” Ngọa Hổ cười một tiếng.
“Vâng.” Mộc Niên Hoa hướng về phía Ngọa Hổ nhảy xuống, trường kiếm vạch một cái, vạch ra một đạo tuyệt mỹ hình dáng.
“Lại là một đạo huyền nguyệt xinh đẹp.” Ngọa Hổ xách đao một trảm: “Nhưng trớ trêu thay ngươi lại gặp ta, đao pháp của ta tên là Toái Nguyệt.”
“Toái Nguyệt Đao?” Long lão đang ở một bên giao chiến với Đan Chu nghe đến cái tên này cũng sửng sốt: “Không phải đã sớm thất truyền sao?”
“Lão Long, cần phải giữ chút thần.” Đan Chu một đao vạch phá quần áo Lão Long: “Cái kia Toái Nguyệt Đao không phải vẫn còn hai trang tàn quyển sao?”
“Hai trang tàn quyển liền có thể tái hiện một môn đao pháp?” Lão Long kinh ngạc nói.
“Vì sao ta ba mươi tuổi liền có thể trở thành Thanh Minh viện phó tọa? Chính là bởi vì ta làm được điều người khác không làm được.” Ngọa Hổ gầm thét một tiếng, một đao chém nát Nguyệt Quang Trảm của Mộc Niên Hoa.
“Vẫn chưa xong!” Mộc Niên Hoa bỗng nhiên nhấc lên một ngụm chân khí, kiếm khí lại khởi, trường kiếm bổ ngang một đạo, lại thi triển một đạo đường vòng cung hoàn chỉnh hơn, hoàn mỹ hơn.
Không phải huyền nguyệt, mà là trăng tròn! Một đạo hình tròn hoàn mỹ.
Ngọa Hổ trường đao điểm vào phía trên vầng trăng tròn kia, khẽ quát một tiếng: “Phá!”
“Tô Bạch Y!” Mộc Niên Hoa hét lớn một tiếng: “Nếu không ra tay ta coi như thật chết!”
“Tới.” Tô Bạch Y cả người lẫn kiếm một bước nhảy đến trước mặt Ngọa Hổ, tay vẫn như cũ chăm chú ấn lấy chuôi kiếm.
Tại Dạ Lan thành, hắn đối mặt Nam Cung Tịch Nhi, cuối cùng không rút kiếm ra.
Tại Hạnh Hoa thôn, hắn đối mặt Hách Liên Tập Nguyệt, cũng không rút kiếm ra.
Tại trong học cung, hắn cũng vẫn không rút kiếm ra.
Mà lần này, rốt cục.
“Rút kiếm!”