» Q.1 – Chương 96: Hồng nhan họa thủy
Thôn Thiên Ký - Cập nhật ngày May 29, 2025
Nhìn thấy cô gái này, Ngô Dục mới sâu sắc hiểu ra một từ: Hồng nhan họa thủy. Nữ tử bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn, chính là sự giải thích hoàn mỹ nhất cho từ ngữ đó.
Ngô Dục từng xem qua lịch sử các nước, trong đó có một quốc gia diệt vong tên là Thương quốc. Sở dĩ Thương quốc diệt vong là vì hoàng đế mê muội một vị phi tử cấp hồng nhan họa thủy. Vị phi tử kia chính là một con yêu hồ. Có thể khiến một quốc gia diệt vong, đủ thấy dung nhan nàng đẹp đến nhường nào.
Cô gái đang đứng sau lưng Ngô Dục, chính là loại mỹ mạo khuynh thành này.
Vẻ đẹp của nàng mang theo một loại mê hoặc, hoàn toàn khác biệt với những cô gái tầm thường như Tô Nhan Ly, Lam Thủy Nguyệt. Dù ngũ quan khó tìm ra điểm khác biệt, tư thái cũng không ưu khuyết gì, nhưng khi kết hợp lại, lại có một loại mê hoặc chấn động tâm linh. Phảng phất, không chiếm giữ cô gái này, đó chính là phí hoài của trời, là hối hận một đời.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Ngô Dục đã quên hết thảy nữ nhân trong lòng, trong mắt hắn chỉ còn lại duy nhất một người, phảng phất toàn bộ thế giới này cũng chỉ có cô gái này.
Sử liệu ghi chép: Hồ yêu đầu độc lòng người, hồng nhan họa thủy, họa quốc ương dân, nhiều vô số kể.
Thế gian bách tính quen thuộc nhất yêu, không gì hơn hồ yêu.
Nữ tử thế gian sợ hãi hồ yêu vì chúng thường dùng dung nhan xinh đẹp đoạt trượng phu của họ; nam tử thế gian càng sợ hãi hơn, bởi một khi bị yêu đạo mê hoặc, Tinh Nguyên sẽ tiêu tan hết, thân thể trở nên già yếu.
Đương nhiên, cũng có những nam nhân thà cùng hồ yêu một đêm tận hoan mà tình nguyện dâng hiến tính mạng.
Có thể thấy, sức mê hoặc của hồ yêu quả thật là Thiên Hạ Vô Song.
Dù Ngô Dục có nội tâm kiên định, nhưng khi thấy mỹ nhân gần như không mảnh vải che thân, lại như ẩn như hiện trong màn khói xám của rừng rậm này, hắn vẫn cứ khó thở.
“Chúc mừng, ngươi chó ngáp phải ruồi rồi, đây là một con hồ yêu.” Minh Lang không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, cười trên sự đau khổ của người khác mà nói. Lần trước buôn bán không thành công, nàng còn chưa nguôi giận.
Ngô Dục vốn đã muốn đắm chìm, thậm chí mê say, nhưng một câu nói của Minh Lang lại khiến hắn tỉnh táo đôi chút.
Lúc này, cô gái tuyệt sắc kia đang để trần đôi chân trắng ngần, đôi mắt ngậm lấy Thủy Châu óng ánh, hàng mi run rẩy. Dáng vẻ quyến rũ mê người ấy quả thật khiến người ta khó có thể khống chế bản thân mà muốn đến vuốt ve nàng.
“Công tử, ta… ta tên Thiến nhi, ta sợ hãi…” Giọng hồ yêu run rẩy, nhưng lại vô cùng êm tai.
Nhất cử nhất động của nàng đều là mê hoặc.
Ngô Dục lùi về sau mấy bước, hít sâu một hơi, hắn nhắm mắt lại, không dám nhìn nàng, lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Ta biết ngươi là yêu ma, đừng hòng mê hoặc ta.”
Ngô Dục từng hỏi Đường Phách Thiên một chút, trong ba con yêu ma thì hắc hùng tinh có sáu cái yêu nguyên hạt nhân, mạnh nhất và thiện chiến.
Hai con còn lại đều tu luyện trên năm trăm năm, nắm giữ năm cái yêu nguyên hạt nhân.
Trong đó, yêu quái giao cá am hiểu chiến đấu dưới nước, còn hồ yêu thì am hiểu mê hoặc, năng lực chém giết thực sự chưa chắc đã mạnh hơn hắn.
Đương nhiên, chỗ đáng sợ của hồ yêu cũng nằm ở khả năng mê hoặc.
“Chỉ cần ta không bị mê hoặc, nàng liền không có cách nào làm gì ta!” Ngô Dục tự nhắc nhở mình, trán hắn vẫn rịn mồ hôi lạnh.
Lần đầu tiên đối mặt với đại yêu trên trăm năm, lại còn là hồ yêu khét tiếng, khả năng mê hoặc trí mạng đó quả thật khó chặn, e rằng đây chính là yêu pháp của hồ yêu.
Người có đạo thuật, yêu có yêu pháp.
“Không sai, ta là yêu ma, là hồ yêu…”
Cô gái kia không phủ nhận, nàng từng bước ép sát, trong giọng nói mang theo một tia khóc nức nở, tiếng nói đó vờn quanh tai Ngô Dục. Nàng nói: “Ta chưa bao giờ hại ai, sau khi ta vừa mở linh trí hóa hình, đã bị đưa tới nơi này. Năm trăm năm tháng ngày, ta đều bị nhốt trong Trấn Yêu tháp. Chỉ có ngày này hàng năm, ta mới có thể xuất hiện, nhìn thế giới bên ngoài…”
Nàng thật đáng thương.
“Năm trăm năm, quá cô độc… Ta chỉ muốn tìm người trò chuyện, ta sẽ không làm tổn thương ngươi. Ngược lại, ta vẫn phải trở về Trấn Yêu tháp, chỉ mấy ngày nay thôi, ta chỉ muốn có người bầu bạn với ta… Van cầu ngươi, công tử…”
Nói thật, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, cô độc và đáng thương như vậy khiến Ngô Dục nội tâm run rẩy. Hắn phảng phất nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của hồ yêu bị khóa trong Trấn Yêu tháp năm trăm năm, chân thực đến mức khiến người ta thương tiếc, phảng phất chính mình tự mình trải qua vậy.
“Ngươi muốn nói chuyện thì đi tìm người khác đi, ta rất bận, gặp lại!” Ngô Dục căn bản không dám mở mắt nhìn nàng, trực tiếp sải bước bỏ chạy.
“Kỳ thực ngươi không cần sợ nàng, chỉ cần ‘Quan tưởng tâm viên’, tự nhiên tà ma không thể nhập thể. Đây chỉ là tiểu yêu, còn mê hoặc không được ngươi, người thừa kế của ‘Tề Thiên đại thánh’ đâu.” Minh Lang chép miệng một cái, nói.
“Nàng mê hoặc không được ta?”
Ngô Dục nghe vậy, trong lòng khẽ động, vội vã quan tưởng tâm viên. Trong lòng hắn xuất hiện cái thế Hầu Vương trong Liệt Hỏa, tinh thần nồng đậm, như nhìn thấy ngọn đèn sáng giữa đêm tối, tâm linh một mảnh sạch sẽ, phảng phất có liệt nhật đang thiêu đốt trên đỉnh đầu!
Trong Liệt Hỏa, yêu ma, quỷ mị đều không thể tới gần.
Ngô Dục mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau với hồ yêu, chỉ còn ba bước khoảng cách.
Quả nhiên, sau khi quan tưởng tâm viên, hồ yêu mê hoặc kia trong mắt hắn trở thành một nữ tử dung mạo tầm thường, không còn sự mê hoặc trí mạng nữa. Hắn thở phào nhẹ nhõm, so sánh trước sau, nhìn cô gái trước mắt, hắn càng rõ ràng sự đáng sợ của mị thuật hồ yêu.
Nếu không phải quan tưởng tâm viên, hôm nay còn không biết có thoát hiểm được không đây.
“Đa tạ.” Ngô Dục nói với Minh Lang.
“Không cần cám ơn, đưa thêm một viên Vấn Đạo thần đan là được.” Minh Lang cười hắc hắc nói.
“Đừng hòng.”
Con chó tham tài này, quả nhiên là cẩu không thể đổi được tật ăn cứt…
“Ta liền không nên nhắc nhở ngươi, để ngươi bị hồ yêu hút hết Tinh Nguyên mà chết, phơi thây hoang dã.” Minh Lang phát điên nói.
Ngô Dục tự động lờ đi lời nàng. Nếu chính mình có thể chống lại mê hoặc này, vậy thì hắn có một kế hoạch.
“Bọn họ không đuổi tới ta, Lam Thủy Nguyệt và những người kia còn ở Bích Thủy Đầm chờ họ. Lúc này họ đang trên đường trở về, ta vừa vặn có thể dẫn hồ yêu tới chỗ họ.”
Nếu không phải như vậy, hắn có thể quan tưởng tâm viên thì đã sớm chạy rồi.
Mặc dù nói quân tử báo thù mười năm không muộn, nhưng nỗi nhục quỳ xuống, Ngô Dục thật sự không nhịn được lâu, đặc biệt là với Lam Thủy Nguyệt.
Nghĩ kỹ kế sách, hắn liền nhập vai, làm ra một bộ bị hấp dẫn dáng vẻ, đối với hồ yêu nói: “Ta cứ nghĩ yêu ma đều rất đáng sợ, không ngờ thân thế của ngươi lại đáng thương như vậy.”
“Vâng, Thiến nhi cô độc một đời, chưa bao giờ có người bầu bạn, năm trăm năm thời gian đều trải qua trong ngục tù phong kín của Trấn Yêu tháp.” Hồ yêu nói đến đây, nước mắt đảo quanh trong mắt, càng thêm khiến người ta muốn vuốt ve nàng.
Ngô Dục quan tưởng tâm viên, giữ chặt tâm thần, nhưng lại làm ra một bộ say mê dáng vẻ, nói: “Ta… ta có thể ôm ngươi một cái không?”
Mặc dù nói, mối quan hệ phát triển như vậy có vẻ hơi nhanh, nhưng hắn suy đoán nam tử bị hồ yêu mê hoặc đại khái là như thế. Hồ yêu không sợ mối quan hệ tiến triển nhanh, thứ các nàng muốn chính là nhanh.
“Ta… ta là yêu, ngươi là đệ tử chính đạo, không chê ta sao?” Hồ yêu sợ hãi nhìn hắn, mang theo một tia e thẹn.
“Đệ tử chính đạo cũng có thiện ác, yêu cũng có tốt xấu phân chia. Ngươi đẹp mắt như vậy, tâm địa nhất định cũng lương thiện, ta sao lại ghét bỏ ngươi chứ?”
Ngô Dục không thể chờ đợi hơn, đưa tay ra ôm lấy nàng. Cái ôm này quả thực như ôm lấy một đoàn lửa ôn hòa, cả người hắn nhiệt độ đột nhiên tăng, dù cho quan tưởng tâm viên, vẫn suýt chút nữa mất đi tâm thần, bị hồ yêu hấp dẫn, tại chỗ cùng với ân ái.
“Mị thuật hồ yêu, quả thật đáng sợ.” Ngô Dục không tin đệ tử áo lam, đệ tử áo xanh có thể khống chế được.
Hắn hoảng sợ buông hồ yêu ra, giả bộ có chút tỉnh táo dáng vẻ, nói: “Thực sự xin lỗi, ta lại có ý đồ bất chính, thật không phải hành vi quân tử.”
Hồ yêu thầm nghĩ: Người này định lực thật mạnh.
Nàng vô tội lắc đầu một cái, nói: “Công tử là chính nhân quân tử, cả người chính trực, ta tự nhiên tin được. Hơn nữa, Thiến nhi thân thể nông cạn, công tử nếu như vuốt ve, vậy cũng là hi vọng của Thiến nhi…” Nói đến đoạn sau, hai má nàng đỏ chót, quả thật trí mạng.
“Ây…”
Ngô Dục lùi lại mấy bước, hoảng hốt nói: “Không thể, tuyệt đối không thể! Ta chẳng qua là cảm thấy ngươi quá cô độc, muốn bầu bạn cùng ngươi, kiên quyết không thể có ý đồ bất chính. Nếu không như vậy, ta theo ngươi ở Tiên Duyên Cốc đi dạo một chút, chúng ta nói chuyện tâm, được không?”
Hồ yêu thầm nghĩ: Không ngờ người này định lực lại mạnh như thế. Chẳng qua, trên người hắn dương khí hùng hồn, nóng rực như vậy, chính là ngàn năm khó gặp Thuần Dương thân thể. Nếu nuốt hấp dương nguyên, nói không chừng có thể khiến ta tăng thêm một cái yêu nguyên hạt nhân.
Nghĩ đến đây, nàng liền nói: “Vậy cũng tốt. Đa tạ công tử.”
Dù sao chỉ cần đi theo bên cạnh hắn, hồ yêu không tin hắn có thể khống chế được.
“Vậy chúng ta đi.” Ngô Dục giữ chặt tâm thần, đây là tương kế tựu kế.
Hồ yêu tại mọi thời khắc đều phóng thích một loại mê hoặc, dụ dỗ Ngô Dục đến vuốt ve nàng. Ngô Dục quan tưởng tâm viên, mấy lần đều chống cự được, thậm chí tăng nhanh bước chân đến Bích Thủy Đầm. May là Bích Thủy Đầm cũng không xa, bằng không thật không biết có thể chống đỡ hết cả quãng đường này không.
Hồ yêu cũng sốt ruột, thầm nghĩ: “Người này có lẽ vì dương khí hùng hồn nên định lực cũng mạnh như thế, ta còn phải gia tăng công phu mới được.”
Hai người nhìn như ân ái, dễ dàng bị lừa, trên thực tế lại đấu tranh lẫn nhau, cực kỳ hung hiểm. Ngô Dục mấy lần suýt nữa thất thủ, nhào tới. May là Minh Lang nhắc nhở mấy lần, khiến hắn tỉnh táo đôi chút.
May là, Bích Thủy Đầm gần rồi.
…
“Tố Từ!”
Lam Thủy Nguyệt đang vô cùng tẻ nhạt. Trong màn sương xám, Nghê Hồng Y, đệ tử áo xanh và đệ tử áo lam đồng thời trở về. Đệ tử áo xanh kia liếc mắt liền phát hiện Tố Từ không có ở đó.
“Thủy Nguyệt, Tố Từ đâu?” Đệ tử áo xanh trong lòng giật mình, chạy tới.
Lam Thủy Nguyệt nguýt một cái, nói: “Ta sao biết được, ta cho nàng thoa thuốc, rời đi không tới trăm hơi thở thời gian, đi không quá trăm mét, sau khi trở về nàng đã không thấy tăm hơi. Không có tiếng động gì cả, ta còn tưởng nàng đi tìm ngươi chứ, ngươi không thấy nàng sao?”
“Nàng không tìm ta a!” Đệ tử áo xanh nhất thời hoang mang, hắn ngẩng đầu nhìn quanh.
“Vậy ta liền không biết, có thể là đi lạc rồi.” Lam Thủy Nguyệt nói.
“Thủy Nguyệt, ngươi không phải giúp ta chăm sóc Tố Từ sao! Nàng bị thương, tại sao ngươi có thể rời đi?” Đệ tử áo xanh có chút nổi giận.
Lam Thủy Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói: “Đó là Tố Từ của ngươi, đâu phải của ta, ta còn phải hầu hạ nàng hay sao? Ta chỉ rời đi một lúc như vậy, cũng đi không bao xa. Nàng nếu như gặp nguy hiểm, sẽ kêu to, không được nữa còn có thể châm lửa Xích Viêm Trùng Thiên phù. Nhưng tất cả đều không có, nàng chính là lỗ mãng đi tìm ngươi, chuyện này mắc mớ gì đến ta? Ta còn phải ngăn nàng sao?”
Đệ tử áo lam vỗ vỗ vai đệ tử áo xanh kia, nói: “Huynh đệ, chớ sốt sắng. Đây là Tiên Duyên Cốc, địa bàn của chúng ta, còn có thể xảy ra chuyện gì. Cùng lắm là bị đào thải ra khỏi vòng, sang năm cũng còn có cơ hội. Chúng ta Ngưng Khí cảnh tầng thứ năm còn không sốt ruột, nàng cũng không cần phải gấp.”
Đệ tử áo xanh đối với Lam Thủy Nguyệt là giận mà không dám nói gì. Kỳ thực hắn đi theo Triệu Trường Thiên, lần này là được Triệu Trường Thiên dặn dò đến bảo vệ Lam Thủy Nguyệt. Hắn đối với Lam Thủy Nguyệt có thể hết cách rồi, chỉ có thể nói: “Không được, ta phải đi tìm Tố Từ, xin mời các vị cho ta một chút thời gian. Nàng sẽ không đi quá xa, nếu không tìm thấy ta, có thể sẽ quay về đây.”
Nghê Hồng Y và đệ tử áo lam đều mệt mỏi, trong đó Nghê Hồng Y vung vung tay, nói: “Đi thôi, đừng chậm trễ quá lâu, chúng ta còn muốn tìm Tiên căn đây.”
Lam Thủy Nguyệt nói: “Cuối cùng cho ngươi nửa canh giờ, mau đi đi.”
Đệ tử áo xanh lập tức rời đi, la lên tên Tố Từ.
Ngô Dục nghe được hắn la lên, hầu như là nhìn hắn rời khỏi nơi này.
Còn lại hai người Ngưng Khí cảnh tầng thứ năm và Lam Thủy Nguyệt.
“Thật sự là, trời cũng giúp ta.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện.