» Q.1 – Chương 35: Đò ngang
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 28, 2025
Giới Tình Bất Giới Sắc giờ phút này nằm trên mặt đất, hồi tưởng lại một chỉ vừa rồi. Vô Tướng Kiếp Chỉ do Thuần Dương Chân Khí thôi động, toàn thân chân khí ngưng tụ ở đầu ngón tay, đề cao sự bá đạo ngang ngược. Nhưng một chỉ của Tô Bạch Y lúc nãy, dù không có chút kỹ xảo nào đáng nói, khi chạm vào hai ngón tay mình, lại bởi chân khí mênh mông hơn mình gấp bội mà lập tức ép mình xuống.
“Đã có võ công như vậy, vừa rồi sao lại dễ dàng bị bắt thế?” Giới Tình Bất Giới Sắc lẩm bẩm.
“Đến cả Hình Luật viện còn tìm được tên gia hỏa khiến bọn họ đau đầu như ngươi, chỉ vì muốn có được Tô Bạch Y này thôi.” Tiếng quạ đen vọng tới từ một bên. “Ngươi nghĩ chỉ vì hắn là đệ tử của Tạ Khán Hoa sao?”
“Cũng đúng.” Giới Tình Bất Giới Sắc đứng lên, đi đến bên quạ đen. “Ngươi sao rồi?”
“Toàn thân nội lực bị hút sạch rồi.” Quạ đen cười khổ. “Chắc phải nghỉ ngơi non nửa năm mới có thể khôi phục.”
“Trên đời lại thật sự có võ công hấp thụ nội lực của người khác sao?” Giới Tình Bất Giới Sắc quay người, không bận tâm đến quạ đen nữa, bước đi về phía trước. “Nhưng càng ngày càng có ý tứ.”
Tô Bạch Y giờ phút này đã mang theo Nam Cung Tịch Nhi đi xa. Hắn quay đầu nhìn thấy trên bầu trời lại lóe lên một đốm pháo hiệu, nghi ngờ nói: “Sao nơi này cứ thích nửa đêm bắn pháo hiệu thế nhỉ?”
“Đây không phải pháo hiệu, đó là tín hiệu.” Nam Cung Tịch Nhi nhìn pháo hiệu đó khẽ nhíu mày. “Là tín hiệu của Học cung, chắc là Phong Tả Quân phát.”
“Vậy tín hiệu này có ý gì?” Tô Bạch Y hỏi. “Hai vị sư huynh không sao chứ?”
“Không sao, có nghĩa là bọn họ đã an toàn. Kế tiếp chúng ta chia nhau hành động, bọn họ tiếp tục đi đường bộ, chúng ta đi đường thủy. Sáng nay, ở giao lộ Phượng Lâm có một chiếc thuyền lớn mở hướng Đại Trạch phủ, chúng ta sẽ đi thuyền đó.” Nam Cung Tịch Nhi nói.
“Thuyền lớn?” Tô Bạch Y sững sờ. “Lớn đến mức nào?”
“Thương thuyền của Mộc gia, đi lại giữa Đại Trạch phủ và Phong Tịch phủ. Ta vốn không định đi đường thủy, vì một khi lên thuyền, suốt một tháng bị vây trên thuyền, nếu gặp địch nhân khó giải quyết thì mênh mông sông nước không chỗ nào có thể trốn. Nhưng tình huống bây giờ còn không bằng lên thuyền, lên thuyền chỉ cần không ai quấy rầy, một tháng thời gian ta chắc hẳn có thể khôi phục sáu thành công lực. Nếu tiếp tục đi đường bộ, e rằng tùy tiện mấy tên sát thủ Thanh Minh viện tới, chúng ta sẽ không phải là đối thủ.” Nam Cung Tịch Nhi chậm rãi nói.
“Sư tỷ, là ta liên lụy ngươi rồi.” Tô Bạch Y xin lỗi.
Nam Cung Tịch Nhi không trả lời câu này, chỉ hỏi: “Ngươi thật sự luyện 《Tiên Nhân Thư》 sao? 《Tiên Nhân Thư》 trên đó thật sự ghi chép công pháp hút người?”
“Nói thì dài dòng, không bằng lên thuyền rồi chúng ta nói sau.” Tô Bạch Y cười cười. “Nhưng ta có thể kể cho sư tỷ nghe chuyện xưa của Tiên Nhân Sách, sư tỷ cũng cần kể cho ta nghe những chuyện ta muốn nghe.”
“Chuyện gì?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.
“Chuyện của sư phụ ta, Tạ Khán Hoa, còn chuyện năm đó Duy Long Chi Minh chinh phạt Ma giáo, thế nào?” Tô Bạch Y dừng một chút, cũng không nói ra điều mình muốn nói nhất trong lòng. Hắn kỳ thật muốn nghe nhất vẫn là chuyện liên quan đến hai người họ Tô kia.
“Không muốn nghe chuyện xưa của huynh muội Tô Hàn, Tô Điểm Mặc sao?” Nam Cung Tịch Nhi lại nhìn thấu ý nghĩ của hắn.
Tô Bạch Y cười xấu hổ một chút, không nói gì.
“Kỳ thật, có lẽ chuyện xưa của ngươi, cùng chuyện ta biết, chắp vá lại mới là một câu chuyện hoàn chỉnh.” Nam Cung Tịch Nhi thần sắc hơi đổi. “Có lẽ cũng không hoàn chỉnh.”
“Sư tỷ, ngươi nói thuyền lớn là chiếc kia đi.” Tô Bạch Y bỗng nhiên cất cao giọng. “Thật… thật lớn!”
Chỉ thấy hai người xuyên qua một rừng cây, bến đò Phượng Lâm liền ở trước mắt. Một chiếc thuyền dài màu vàng óng, dài đến mấy chục trượng nằm ngang ở bến đò. Thuyền có ba tầng, vàng son lộng lẫy, mấy chục thuyền viên đang kéo buồm.
“Dài ba mươi trượng, rộng mười hai trượng, trên đời vẻn vẹn có bốn chiếc Mộc Lan Trường Thuyền, đây là một trong số đó. Kim Phong Hào của Mộc gia Thanh Châu.” Nam Cung Tịch Nhi nhìn thấy chiếc thuyền dài cũng là hai mắt sáng rực.
“Trời ạ, sao có thể đóng được thuyền lớn như vậy?” Tô Bạch Y kinh ngạc đến miệng không khép lại được. Lúc trước hắn từng gặp chiếc thuyền lớn nhất của ngư dân ra khơi đánh cá ở trấn Phong Kiều, nhưng dường như còn chưa bằng boong tàu của Kim Phong Hào này.
“Nghe nói thợ khéo thiên hạ đệ nhất Lỗ Trạch từng theo ý vua Tần mà vẽ ra bản vẽ Mộc Lan Trường Thuyền. Sau đó bỏ ra trọn sáu mươi năm, đến đời thứ ba thợ thủ công đẩy nhanh tốc độ, mới đóng được bốn chiếc. Hai chiếc được dùng trong quân đội, một chiếc dành riêng cho Hoàng tộc, còn lại chiếc này được Mộc gia mua đi.” Nam Cung Tịch Nhi nói.
“Bao nhiêu tiền mới mua được thuyền lớn như vậy?” Tô Bạch Y cảm khái.
“Bao nhiêu tiền có thể mua được chiếc Kim Phong Hào lớn như vậy, ta thật sự không biết, dù sao năm đó sổ sách mua thuyền không phải do ta xem. Nếu do ta xem, mới sẽ không để lão gia làm cái vụ mua bán lỗ vốn này. Nhưng ta biết, bao nhiêu tiền có thể ngồi lên chiếc Kim Phong Hào lớn như vậy.” Nam tử trung niên giữ râu dê khép lại sổ sách trong tay, đặt lên bàn. “Thiên, Địa, Nhân ba tầng. Tầng Địa Nhân rẻ nhất, một gian phòng hai người, mười lượng bạc.”
Sau lưng nam tử trung niên, đa số người đã lên thuyền. Hắn cũng thu dọn hết sổ nợ, chuẩn bị lên thuyền.
Tô Bạch Y liếm môi: “Mười lượng bạc. Ta và sư phụ ta ở thôn Hạnh Hoa một năm còn không tiêu hết nhiều bạc như vậy.”
“Ngươi từ đây, một đường ăn xin cũng có thể đến Đại Trạch phủ, không cần tốn một xu, không chừng còn dư mấy đồng tiền. Sao ngươi không đi ăn xin?” Nam tử trung niên hỏi ngược lại.
Tô Bạch Y lắc đầu: “Như vậy thì còn gì là sướng?”
“Này thì đúng rồi, ngươi lại muốn nhanh, lại muốn không tốn tiền. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi họ Mộc sao?” Nam tử trung niên lại hỏi.
“Họ Mộc thì có thể lên thuyền sao? Ta họ Mộc, ta gọi Mộc Bạch Y.” Tô Bạch Y thành khẩn nói.
Nam tử trung niên lặng im, hắng giọng, đang định mắng thì thấy một người đi tới sau lưng Tô Bạch Y. Hắn lập tức lùi lại một bước, chắp tay thi lễ nói: “Công tử.”
Tô Bạch Y cũng quay đầu. Chỉ thấy một vị nam tử mặc áo vàng đi tới. Công tử kia bên hông đeo một khối ngọc bội óng ánh sáng lấp lánh, bên hông còn mang theo một thanh trường kiếm khảm một viên bảo thạch màu lam lấp lánh, trên đầu cắm một cây trâm cài tóc khảm một viên dạ minh châu. Nói tóm lại, người này từ trên xuống dưới đều nói cho người khác một điều:
Ta rất có tiền.
Quan trọng hơn là, vây quanh hai bên kim y công tử, theo sát phía sau, còn có tám nữ tử mặc áo trắng, dung mạo hoặc tú mỹ hoặc xinh đẹp.
Ta không phải bình thường có tiền.
“Ngươi họ Mộc?” Kim y công tử kia cười hỏi.
Tô Bạch Y nói nhỏ: “Sư tỷ, làm sao bây giờ?”
Nãy giờ không nói gì, Nam Cung Tịch Nhi mở miệng nói: “Cướp hắn.”
“Được.” Tô Bạch Y trả lời.
“Chờ một chút!” Kim y công tử kia bỗng nhiên toàn thân run lên, nhìn Nam Cung Tịch Nhi trong lòng Tô Bạch Y, tròng mắt đều sắp trợn ra ngoài. “Tiên nữ!”
“Đây là tiên nữ rồi!”