» Q.1 – Chương 19: Cưỡi ngựa
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 28, 2025
“Chờ một chút!” Tô Bạch Y vung chưởng ngắt lời Phong Tả Quân, sau đó nhắm mắt, nhíu mày hồi tưởng: Đêm hôm đó, hắn trở về phòng nghỉ ngơi, đang nằm trên giường thì bất chợt bị người tập kích. Hắn đỡ được ám khí của kẻ đó, nhưng trên ám khí lại có độc. Kẻ đó nói loại độc này tên Miên Cốt Hương, trúng phải sẽ ngủ mê man như chết…
Ngủ mê man như chết! Tô Bạch Y bỗng nhiên bật mở mắt, không tin nổi đưa ngón tay chỉ vào mình, hỏi Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh: “Ta… ngủ mất rồi?”
Phong Tả Quân có chút bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng mắt ngươi vừa chớp một cái là đã đến đây rồi sao?”
“Khó trách cảm giác toàn thân dễ chịu đến lạ.” Tô Bạch Y vươn vai một cái, cảm thấy vô cùng sảng khoái, chỉ là như chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt có chút cứng đờ: “Vậy ta ngủ rồi, có làm chuyện gì quá đáng không?”
Phong Tả Quân tay trái chỉ vào mạn sườn mình: “Chỗ này xương cốt có thể gãy mất mấy khúc.”
Tạ Vũ Linh giơ chân mình lên: “Chân của ta hiện tại còn sưng đỏ, dù đã thoa thuốc nhưng đi lại vẫn còn đau nhói.”
“Cái này…” Tô Bạch Y gãi gãi đầu, “Đều do cái tên khốn hạ độc cho ta ấy mà, ta đâu có cố ý.”
“Ý ngươi là, chỉ cần ngươi ngủ, ngươi sẽ trở nên như vậy?” Tạ Vũ Linh hỏi, “Vậy chẳng phải mỗi đêm ngươi đều sẽ như thế sao?”
Tô Bạch Y thở dài: “Vì thế ta đã lâu lắm rồi không ngủ được.”
“Ngươi không ngủ được, chẳng lẽ sẽ không chết sao chứ?” Phong Tả Quân sững sờ.
“Sư phụ ta dạy ta một môn võ công, mỗi đêm khuya ta vận công môn ấy, liền sẽ tiến vào trạng thái chợp mắt, miễn cưỡng có thể giúp tinh thần ta được nghỉ ngơi.” Tô Bạch Y giang hai tay, “Sư phụ nói ta mắc một chứng bệnh lạ, sau này sẽ tìm danh y chữa trị cho ta. Trước đây hắn luôn nói y thuật của Nho Thánh tiên sinh ở học cung rất giỏi, lần này ta đến đây cũng chính là để Nho Thánh tiên sinh xem bệnh cho ta. Đúng rồi, hai vị sư huynh, chúng ta giờ đang ở đâu vậy ạ?”
“Nơi này là Yến Quy Sơn,” Tạ Vũ Linh trả lời.
“Đó là nơi nào?” Tô Bạch Y càng thêm khó hiểu.
“Chính là nơi cách học cung một trăm dặm.” Phong Tả Quân cười nói.
“Cái gì?” Tô Bạch Y há hốc miệng, “Sao lại đến đây?”
“Chúng ta muốn đi tra án.” Phong Tả Quân thu trúc kiếm, ôm quyền nói, “Trong khoảng thời gian này, giang hồ mấy đại phái có cao thủ bị sát hại, tử trạng thê thảm, nguyên nhân cái chết ly kỳ, cả giang hồ xôn xao bàn tán…”
“Bạch y nông cạn, chưa từng nghe nói học cung lại là một tổ chức dạng Lục Phiến Môn trên giang hồ.” Tô Bạch Y vẻ mặt mờ mịt.
“Học cung trong mười dặm bình yên, xưa nay không can dự chuyện giang hồ. Nhưng tất nhiên sư tỷ có tấm lòng chính nghĩa như vậy, ngươi ta lẽ ra nên đi theo.” Phong Tả Quân cất giọng nói.
Tô Bạch Y buông thõng hai tay: “Nhưng sư phụ ta bảo ta tới học cung là đặc biệt để gặp Nho Thánh, ta còn trông cậy gặp được Nho Thánh rồi nghĩ cách cứu sư phụ ta nữa chứ? Các ngươi muốn tra án thì cứ đi tra án, bạch y ta trong lòng kính nể các sư huynh sư tỷ, nhưng ta phải về học cung.”
“Ngươi nói rất có lý, ngươi quả thực không có lý do nhất định phải đi theo chúng ta.” Tạ Vũ Linh khẽ gật đầu.
Phong Tả Quân không hề phản bác, cũng khẽ gật đầu theo: “Nhưng ngươi không thể trở về được đâu.”
“Vì cái gì?” Tô Bạch Y có chút suy sụp.
“Bởi vì ta.” Nam Cung Tịch Nhi đã đứng sau lưng bọn họ từ lúc nào không hay.
“Sư tỷ, ta vẫn đang chờ đi bàn bạc với Nho Thánh tiên sinh chuyện cứu sư phụ ta mà.” Tô Bạch Y định dùng lý lẽ thuyết phục nàng.
“Không, ngươi chỉ là sợ chết.” Nam Cung Tịch Nhi lạnh lùng nói.
“Sư tỷ ngươi nói vậy thật oan uổng ta.” Tô Bạch Y mặt lúng túng run rẩy một chút, “Sư phụ nói để ta đi gặp Nho Thánh tiên sinh, sau đó lại nghĩ cách cứu hắn. Sư phụ ta hắn từ trước đến nay tính toán không bỏ sót, cho nên ta nhất định phải theo bước chân hắn định đi, nếu không rất có thể sẽ hại hắn.”
“Nếu như bước chân hắn muốn ngươi đi là vì hi sinh chính mình thì sao?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.
Tô Bạch Y không nhịn được bật cười: “Hóa ra sư tỷ ngươi cùng sư phụ ta căn bản không biết nhau à, người như hắn làm sao lại làm loại chuyện này chứ?”
“Ồ?” Nam Cung Tịch Nhi híp mắt, “Vậy sư phụ ngươi là một người như thế nào?”
“Ta cùng hắn đánh cờ, hắn đi ra một bước thời điểm đã nghĩ đến chín bước tiếp theo. Vận mệnh của hắn từ trước đến nay đều nằm trong tính toán của hắn, chưa từng có biến số.”
Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên cười: “Nhưng ta lại biết có một người, đã trở thành biến số trong sinh mệnh hắn. Hôm nay, sự tồn tại của ta cũng sẽ trở thành biến số, bởi vì vô luận thế nào ta cũng sẽ không thả ngươi đi.”
“Sư tỷ ngươi cười lên nhìn rất đẹp, nhưng ta cũng không dính chiêu này.” Tô Bạch Y cũng cười một tiếng, “Võ công của ngươi rất tốt, ta khẳng định đánh không lại ngươi, nhưng mà… khinh công của ta rất tốt.”
“Ngươi muốn chạy trốn?” Nam Cung Tịch Nhi u u nói.
“Trốn? Là chắc chắn sẽ không trốn. Đều là chuyện nhà mình sư tỷ đệ, sao có thể gọi trốn được chứ.” Tô Bạch Y bỗng nhiên thu lại nụ cười, khẽ khom người, co cẳng liền hướng xuống núi chạy tới, thân hình nhanh chóng khiến Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh đều giật mình.
“Đây là khinh công gì? So với Ngâm Phong Bộ của Phong gia chúng ta còn nhanh hơn sao?” Phong Tả Quân hỏi.
“Là Tọa Mã.” Tạ Vũ Linh trầm giọng nói, “Khinh công độc môn của Tạ gia chúng ta.”
“Đừng khoác lác.” Phong Tả Quân bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, “Ta lại chẳng phải chưa thấy ngươi dùng Tọa Mã, nào có nhanh như vậy? Trừ phi tu vi của tiểu tử này tuy chưa nhập mộng nhưng cũng hơn ngươi rất nhiều.”
“Đúng là Tọa Mã, chỉ có điều nhiều năm trước một thiếu niên thiên tài của Tạ gia đã cải tiến bộ khinh công này, đồng thời ở phía sau lại thêm hai chữ, trở thành khinh công đứng đầu nhất thiên hạ. Bất quá hắn sáng tạo môn khinh công này xong liền rời khỏi Tạ gia, cho nên người của Tạ gia cũng sẽ không biết khinh công này.” Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên nói.
“Ồ? Hai chữ nào?” Phong Tả Quân hỏi.
“Tọa Mã…” Nam Cung Tịch Nhi khẽ cúi người, “Ngắm Hoa.”
Một cơn gió mạnh thổi qua, Phong Tả Quân đưa tay tiếp được một mảnh lá rụng, nhìn Tạ Vũ Linh một cái, cười cười: “Thân pháp sư tỷ y hệt tiểu tử Tô Bạch Y kia. Nơi này ba người, chỉ có ngươi một người Tạ gia chân chính lại không biết Tọa Mã Ngắm Hoa thân pháp này. Ngươi chẳng lẽ không hiếu kỳ? Không muốn hỏi?”
“Quả thực hiếu kỳ, quả thực muốn hỏi.” Tạ Vũ Linh nhảy lên xe ngựa, cầm lấy túi nước uống một hớp, “Chờ bọn họ một lát nữa trở về rồi hỏi cũng không muộn.”
“Ngươi cứ vậy xác định bọn hắn có thể trở về? Dù sao Tô Bạch Y chạy thật nhanh, nhỡ sư tỷ không đuổi kịp thì sao.” Phong Tả Quân giễu cợt nói.
“Không, bọn họ nhất định sẽ trở về.” Tạ Vũ Linh ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
“Kỳ thực ta vẫn luôn rất hiếu kỳ, sự tự tin của Tạ Vũ Linh ngươi đều từ đâu mà ra, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng bọn hắn nhất định sẽ trở về?” Phong Tả Quân trong giọng nói mang theo vài phần khiêu khích.
Tạ Vũ Linh chỉ chỉ phía sau, rồi lại chỉ chỉ phía trước: “Bởi vì học cung ở phía Nam, nhưng Tô Bạch Y lại chạy về phía Bắc.”