» Q.1 – Chương 11: Ác mộng

Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 28, 2025

Sau một nén hương, tại học cung Tây viện.

Liên tiếp tiếng giận mắng vang lên!

“Hứa Triết, ngươi bị bệnh à? Ngươi khuya khoắt lén lút cõng người vào phòng ta, nếu là một mỹ nữ, ta cũng đành chấp nhận. Cùng lắm thì bị người ta nói phong lưu thành tính, cũng coi như xứng với danh tiếng Phong gia ta trên giang hồ, phụ thân ta biết còn khen cho mấy câu ấy chứ. Nhưng đằng này ngươi lại cõng về một gã đàn ông to xác! Ngươi muốn để ta bị lũ Tạ Vũ Linh kia cười nhạo đến chết sao?” Phong Tả Quân mặc áo mỏng, ngồi bật dậy khỏi giường. Tóc hắn rối bù như tổ quạ, vừa bứt tóc trong bực dọc, vừa trừng mắt nhìn Hứa Triết.

Thế nhưng Hứa Triết vẫn cười ha hả: “Đầu nhi, ta thấy ngươi chán ghét tên tiểu tử này như vậy, buổi tối ăn cơm còn nhắc mãi, chẳng phải đã bắt được tên này cho ngươi sao? Ta có ba mươi sáu loại kỳ độc đây, là độc chuyên dụng của Hứa gia ta để bức cung tù phạm đấy. Ta không tin đêm nay tên họ Tô này không chịu quy thuận Cực Ác bang của chúng ta!”

“Cái gì?” Phong Tả Quân tiện tay vớ lấy cái gối, ném thẳng tới. “Hôm nay ta vừa bị người ta mắng là không có đầu óc, ta thấy các ngươi mới thật sự không có đầu óc ấy! Thủ đoạn hạ lưu như thế, uổng công ngươi nghĩ ra được!”

Hứa Triết gãi gãi đầu: “Thế này chúng ta chẳng phải… làm ác không chừa thủ đoạn nào sao…?”

“Hôm nay sư phụ nói một câu, làm ta bừng tỉnh.” Phong Tả Quân ngáp một cái. “Việc ác bất tận… nếu thật như thế, chúng ta chẳng phải đã thành kẻ ác rồi sao? Ta nghĩ nghĩ, ở phía sau còn phải thêm bốn chữ.”

“Cái nào bốn chữ?” Hứa Triết hỏi.

Phong Tả Quân nghiêm mặt nói: “Có việc không nên làm.”

Hứa Triết sửng sốt một chút, sau đó ôm quyền nói: “Đầu nhi nói hay quá! Đúng thế! Làm ác không chừa thủ đoạn, và có việc không nên làm… điều này khiến tầm vóc của Cực Ác bang chúng ta thay đổi hoàn toàn! Đầu nhi, bây giờ ta đem hắn vác về đây.”

“Chờ một chút.” Phong Tả Quân bỗng nhiên đứng lên, với tay vồ lấy thanh trúc kiếm đặt bên giường, nhìn Tô Bạch Y, khẽ nhíu mày. “Hắn có gì đó là lạ.”

“Trúng Miên Cốt Hương rồi, nếu không có ta giải độc, trong vòng bốn canh giờ không thể nào tỉnh lại.” Hứa Triết đi đến bên cạnh Tô Bạch Y, cười ha hả nói, “Đầu nhi ngươi yên tâm. Ngày mai hắn ngủ một giấc dậy, chắc chắn sẽ nghĩ mình chỉ là mơ thôi.”

“Đừng đi qua!” Phong Tả Quân gầm thét một tiếng, với tay muốn cản lại.

Nhưng đã không kịp. Tô Bạch Y bỗng nhiên đứng lên, một tay siết chặt cổ họng Hứa Triết. Hứa Triết nhìn thấy Tô Bạch Y hai mắt đỏ bừng, nhưng hai mắt lại đờ đẫn, dường như đã mất hết thần trí.

“Lăn đi!” Phong Tả Quân nhào tới, tay trái vớ lấy cổ áo Hứa Triết, bất ngờ kéo giật lại, sau đó một cước đá văng Tô Bạch Y ra cạnh cửa. “Hứa Triết, ngươi trừ Miên Cốt Hương, còn bỏ thêm độc gì vào hắn nữa?”

Hứa Triết ngồi xổm trên mặt đất, thở hổn hển liên hồi: “Chỉ… chỉ dùng Miên Cốt Hương thôi… Ta… ta phát thệ.”

“Đáng chết, nhìn dáng vẻ này có vẻ là tẩu hỏa nhập ma.” Phong Tả Quân quan sát kỹ Tô Bạch Y. “Nhưng dường như lại không phải. Hứa Triết, lúc ngươi bắt Tô Bạch Y có phát hiện chỗ nào bất thường không?”

Hứa Triết mãi mới hít thở thông suốt, vội vàng hồi tưởng lại, nói: “Tô Bạch Y nói hắn rất nhiều năm rồi chưa từng đi ngủ…”

“Rất nhiều năm không ngủ, thế chẳng phải đã sớm thành người chết rồi sao?” Phong Tả Quân nghi ngờ nói, “Ngươi cũng đừng nói dối.”

Tô Bạch Y lúc này khẽ ngẩng đầu, bốn mắt nhìn thẳng Phong Tả Quân. Cặp mắt đỏ lòm ấy bỗng lóe lên một tia sát ý. Phong Tả Quân giật mình, vô thức muốn lùi lại, nhưng Tô Bạch Y lại nhón chân lướt tới, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Phong Tả Quân, với tay định bóp lấy cổ họng hắn. Phong Tả Quân vội vàng vung trúc kiếm lên cản, nhưng bị Tô Bạch Y vung tay bắt được thanh trúc kiếm, rồi hắn trực tiếp hất văng kiếm bay ra cạnh cửa.

“Khí lực thật là lớn!” Phong Tả Quân cả kinh nói. Hắn trời sinh thần lực, sáu tuổi đã có thể so tài khí lực với các cao thủ cùng thế hệ thúc phụ. Nhưng cú vung tay tùy ý của Tô Bạch Y lại nhẹ nhàng như người lớn trêu đùa trẻ nhỏ. Không đợi Phong Tả Quân kịp nghĩ ngợi nhiều, Tô Bạch Y lại thoáng chốc xuất hiện trước mặt hắn, một cước đá văng hắn bay thẳng vào sân. Cả người Phong Tả Quân cùng kiếm đổ nhào giữa sân, chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt như muốn nát vụn, nằm dưới đất đến sức đứng dậy cũng không còn.

Trên trời, vầng trăng tròn và sáng vằng vặc.

“Thật là lớn một vầng trăng a.” Phong Tả Quân nhìn trăng, khẽ cảm khái.

“Còn có… thật là lớn một cái nắm đấm a.” Phong Tả Quân toàn thân chợt giật mình, một chiêu cá chép hóa rồng, bật dậy khỏi mặt đất, rồi bật lùi lại, nhảy ra xa ba trượng.

Chỉ thấy Tô Bạch Y từ trên cao giáng xuống, một quyền giáng xuống đúng chỗ Phong Tả Quân vừa nằm, quả thật tạo thành một cái hố nhỏ.

“Mặc dù không biết ngươi bây giờ là trúng tà gì, nhưng ngươi thật sự rất mạnh, ít nhất là người mạnh nhất trong số các đệ tử cùng thế hệ mà ta từng thấy.” Tay cầm trúc kiếm của Phong Tả Quân run rẩy không kìm được vì hưng phấn. “Ta bỗng nhiên nảy sinh hứng thú, nếu đánh bại được ngươi, đây mới thật sự là đệ tử mạnh nhất đời này, ý nghĩa hơn nhiều so với việc đánh bại Tạ Vũ Linh gì đó! Gió lớn nổi lên, ba vạn dặm! Thấy đao đây!” Phong Tả Quân gầm thét một tiếng, thanh trúc kiếm trong tay vung mạnh xuống, đao khí cuồn cuộn như hồng thủy, bay thẳng về phía Tô Bạch Y.

Cho dù ngươi có mạnh hơn, tay không tấc sắt mà đỡ được một chiêu Đại Phong thức của ta, thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Tô Bạch Y đứng thẳng dậy, không hề ngoảnh đầu lại, chỉ nhẹ nhàng phất tay áo một cái, liền đánh tan đao khí kia chỉ bằng một chiêu. Sau đó hắn mới quay đầu, nhìn Phong Tả Quân, và nhếch miệng cười với hắn một tiếng.

“Quỷ, quỷ kìa! Nhanh… Mau gọi sư phụ tới!” Phong Tả Quân quát to, “Đánh… đánh không lại rồi!”

Hắn còn chưa nói xong, Tô Bạch Y lại xuất hiện trước mặt hắn, một quyền giáng thẳng vào bụng hắn, khiến hắn bay thẳng ra ngoài.

Đáng chết… Chỉ cần bị ném thêm chút nữa, xương cốt ta sẽ vỡ nát thật rồi. Phong Tả Quân bay lơ lửng giữa không trung, tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng cùng lúc đó, hắn cảm giác có vật gì đó nhẹ nhàng bay đến mặt mình. Hắn mở mắt ra, với tay nắm chặt lấy vật ấy.

“Hoa anh đào?”

Một đôi tay bỗng nhiên tiếp được Phong Tả Quân. Ngay sau đó, người vừa tới nhẹ nhàng xoay người, cú quyền kình bá đạo kia dần dần tiêu tan, rốt cục vững vàng đáp xuống mặt đất.

“Đây chính là ngươi nói tới hứng thú?” Người cứu Phong Tả Quân cười lạnh nói.

Phong Tả Quân nghe thấy giọng người vừa tới, nghĩ đến cảnh giờ phút này mình đang bị người đó vác ngang lưng đứng ở đây, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà từng lớp từng lớp, cuối cùng chậm rãi thốt ra: “Động tác này… thật mẹ nó kinh tởm.”

“Quả như lời ngươi nói.” Người tới nhẹ gật đầu, hai tay buông ra, lùi về sau một bước. Phong Tả Quân cứ thế bị buông thõng xuống đất.

“A a a, xương cốt muốn gãy rồi, gãy rồi gãy rồi…” Phong Tả Quân đau đến nhe răng trợn mắt.

“Ngươi thế này còn làm cái gì ‘mạnh nhất học cung đời này’.” Người tới thở dài. “Đụng một chiêu với người ta đã kêu sư phụ rồi, thật quá mất mặt.”

Phong Tả Quân hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đi thử xem liền biết. Nếu ngươi có thể thắng được hắn, ta về sau quản ngươi gọi đại ca.”

“Có thể.” Người kia nhẹ nhàng vung tay lên, cây quạt xếp trong tay hắn liền mở ra.

Lấy hạ phạm thượng.

Tạ Vũ Linh.

Quay lại truyện Quân Hữu Vân

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 342: Truyền công

Quân Hữu Vân - May 31, 2025

Q.1 – Chương 502: Kỷ linh lang

Thôn Thiên Ký - May 31, 2025

Q.1 – Chương 341: Phản bội

Quân Hữu Vân - May 31, 2025