» Chương 1174: Nhất không thể trêu chọc tồn tại
Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 26, 2025
“Lựa chọn ai? Kẻ đã trưởng thành, hay người tiềm lực chưa bộc lộ?” Thích Thiên Vô Lượng Đại Diệt Tôn hỏi, tâm trạng hắn vô cùng mệt mỏi, lười suy nghĩ thêm, bèn để Hỗn Độn Vô Thức quyết định.
Hỗn Độn Vô Thức nói: “Tất nhiên là người đã trưởng thành. Chúng ta không còn thời gian chờ đợi nữa, càng sớm bồi dưỡng được Sáng Tạo Đạo Giả thì càng có lợi cho chúng ta. Cứ chọn Hàn Lương đi. Tư chất hắn thật sự không tầm thường, nhưng gần đây mấy trăm triệu năm lại yên lặng. Có lẽ đây cũng là thời cơ tốt nhất để chúng ta giúp đỡ hắn.”
“Hàn Lương?” Thích Thiên Vô Lượng Đại Diệt Tôn khẽ gật đầu. Kẻ này từng được xưng là thiên tài số một của Vô Tận thời đại, lại từng theo Chúa Tể tu luyện, tất nhiên không tồi.
Hai vị Sáng Tạo Đạo Giả không cần nói thêm nữa, ai nấy rời đi.
Bởi vì Đệ Cửu Hỗn Độn can thiệp, những Đại Đạo Chí Thượng không nhìn trộm được cuộc đại chiến giữa Hàn Tuyệt và Chí Tà Hỗn Ma, nhưng khí tức khủng bố kia lại khiến các đại năng tim đập nhanh. Họ luôn cảm thấy Vô Tận thời đại sắp xảy ra đại sự.
Trong một thời gian, càng ngày càng nhiều đại năng bắt đầu bế quan, tận lực nhanh chóng mạnh lên.
Về sau, trong những năm tháng dài đằng đẵng, những Đại Đạo giới đã thành hình bắt đầu phát triển với tốc độ cao. Thế hệ trước ẩn lui, cho hậu bối cơ hội thể hiện thiên tư. Dần dần, ngay cả Hàn Hoang, Đế, Chí Phạt Thần Tôn, Lão Tử, Bàn Cổ, Trật Tự Thánh Mẫu, Vô Tướng Thiên Hạ cùng các đại năng khác cũng biến thành truyền thuyết xa xưa.
Lại một thời đại mới đến.
Đối với chúng sinh mà nói, trăm triệu năm dài đằng đẵng; đối với đại năng mà nói, chỉ là một giấc chiêm bao trong xuân thu mà thôi.
***
Ba trăm triệu năm sau.
Hàn Tuyệt kết thúc bế quan. Vốn định một hơi bế quan năm trăm triệu năm, nhưng tôn nhi hắn là Hàn Lương đến đây bái phỏng.
Hàn Lương đã đợi mấy trăm vạn năm. Trong khoảng thời gian này, hắn vì đệ tử đạo tràng giảng đạo, cùng đồng môn luận bàn trong mô phỏng thí luyện, nhờ đó cuộc sống của hắn rất phong phú.
Các phân thân của Hàn Tuyệt đều đảm nhiệm các trách nhiệm khác nhau. Bình thường, hắn không giao lưu với nhi nữ, các đệ tử. Việc giao lưu thế này đối với Hàn Tuyệt mà nói đã rất hiếm thấy. Ngẫu nhiên dành thời gian cũng là chuyện thú vị. Nếu cứ qua loa tắc trách bằng phân thân, dần dà, tính tình hắn sẽ thật sự trở nên đạm mạc, người đến tìm hắn đoán chừng cũng đều có mục đích riêng, rất khó lại liên lạc tình cảm.
Bây giờ, những ai có thể tìm đến Hàn Tuyệt đều là những người hắn tương đối để ý.
Hàn Lương đạt được Hàn Tuyệt truyền âm, lập tức nhập quan.
Hắn cung kính quỳ lạy trước mặt Hàn Tuyệt.
Bao nhiêu năm không gặp, tiểu tử này đã trưởng thành hoàn toàn. Phong thái này rất có khí độ của Hàn Hoang, ít nhất còn mạnh hơn cha hắn, Hàn Vân Cẩn, rất nhiều.
“Gia gia, đã lâu không gặp. Tôn nhi bất hiếu, trước đó chưa hề đến bái phỏng ngài, nhưng ngài bận rộn tu luyện, con có đến bái phỏng nhiều cũng không tốt.”
Hàn Lương ngẩng đầu cười nói, một tiếng “gia gia” kéo gần quan hệ của hai người.
Hàn Tuyệt cười nói: “Đúng vậy, năm trăm triệu năm đến một lần là được. Bất quá, ngươi đã rời đi không chỉ năm trăm triệu năm rồi.”
Hàn Lương quẫn bách, nói: “Tôn nhi đây chẳng phải đang cố gắng, không thể để ngài mất mặt sao? Con bây giờ đã mở Đại Đạo giới của chính mình rồi, gia gia. Con nói ngài nghe, Đại Đạo giới của con thật khó lường, vậy mà có thể hấp thu quy tắc chi lực không rõ từ Không Bạch lĩnh vực. Điểm này, con không nói với ai cả, chỉ nói với ngài thôi.”
Hàn Tuyệt cười nói: “Lợi hại vậy sao?”
Tiểu tử này quả nhiên không tầm thường.
Hàn Lương chính là Ma Thần mới của Vô Tận thời đại. Tư chất hắn không hề thua kém Hồng Mông Ma Thần, chịu sự thôi hóa của quy tắc cơ bản Không Bạch lĩnh vực, ẩn chứa bản năng hủy diệt tất cả. Mục đích của nó là thanh trừ chướng ngại cho Không Bạch lĩnh vực, nhưng tính cách Hàn Lương rất hiền lành, so với phá hủy, hắn càng ưa thích sáng tạo.
Bất quá, sáng tạo và hủy diệt vốn là hai mặt của một vấn đề.
Cũng như Hàn Lương đã nói, hắn sáng tạo Đại Đạo giới mà lại phá hủy quy tắc cơ bản của Không Bạch lĩnh vực.
Hàn Lương tiếp tục khoe khoang về mình. Dáng vẻ hắn như vậy ngược lại khiến Hàn Tuyệt vui vẻ.
Ít nhất tiểu tử này hiểu chuyện, sẽ không vừa đến đã cầu xin hắn.
Hàn Lương vì sao mà đến, Hàn Tuyệt liền biết ngay.
Hỗn Độn Vô Thức và Thích Thiên Vô Lượng Đại Diệt Tôn gần đây đều giúp đỡ hắn. Hàn Lương cần gì, hai vị Sáng Tạo Đạo Giả đều sẽ hết sức thỏa mãn hắn. Đây cũng là lý do Đại Đạo giới của hắn không gây ra sự kiêng kị cho các đại năng khác, bởi vì hắn có hai vị Sáng Tạo Đạo Giả bảo đảm, tổ tiên lại có Chúa Tể, một tồn tại chí cao như vậy bảo hộ.
Không hề khoa trương chút nào, lập tức, Hàn Lương trong thời đại mới, tuyệt đối là tồn tại mà mọi thế lực không thể trêu chọc nhất.
Hàn Lương mặc dù trải qua cuộc sống rất thoải mái, nhưng lại có chút bận tâm.
Không có tình yêu nào vô duyên vô cớ. Hai vị Sáng Tạo Đạo Giả đang mưu đồ gì? Hàn huyên một hồi lâu, Hàn Lương mới nói ra nỗi lo của mình.
Hàn Tuyệt cười nói: “Bọn hắn đứng sai phe, muốn bù đắp một phen. Mà lại tư chất của ngươi đáng để bọn hắn lôi kéo, ngươi cứ yên tâm. Ngươi nhận tình cảm của bọn hắn, về sau khi chứng được Sáng Tạo Đạo Giả, nếu bọn hắn có chuyện cầu ngươi hỗ trợ, ngươi sẽ cự tuyệt sao?”
Hàn Lương nghiêm mặt nói: “Con cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa đó!”
“Vậy cứ tùy tâm đi.”
“Đa tạ gia gia chỉ điểm. Bất quá, ngài nói bọn hắn đứng sai phe là có ý gì? Trong số Sáng Tạo Đạo Giả có người đối nghịch với ngài nên bị ngài thu thập ư?”
Hàn Lương tò mò hỏi, hết sức tò mò về những chuyện ở cấp độ Sáng Tạo Đạo Giả.
Hàn Tuyệt cười nói: “Cũng không phải như ngươi nghĩ, nhưng ta không thể nói cho ngươi. Chuyện của gia gia, há lại cháu trai ngươi có thể dò xét?”
“Thôi đi. Vậy gia gia có thể nói cho con biết Sở Tiểu Thất thật là đường ca của con sao?”
Hàn Lương hỏi ngược lại. Sau khi đánh bại ba người Kỷ Tiên Thần, Sở Tiểu Thất trở về Vô Tận thời đại. Nhưng bởi vì làm quá nhiều chuyện ác, dẫn đến vô số cừu gia. Ngay lúc Sở Tiểu Thất bị vây công, Hàn Hoang đứng ra, ba đại Hồng Mông Ma Thần đưa Sở Tiểu Thất đi. Lời đồn liên quan đến Hồng Mông Tuyệt Vọng chính là huyết mạch của Hàn Hoang bắt đầu lưu truyền.
Bây giờ, Sở Tiểu Thất sống trong Hồng Mông đã lâu, khiến những đại năng hận hắn vô cùng phải nén giận, chỉ có thể nghĩ cách bôi đen hắn, kích hắn xuất đầu.
Hàn Tuyệt nói: “Có thể nói như vậy.”
Hàn Lương như có điều suy nghĩ.
“Còn có việc gì nữa không?”
“Không có, bất quá, gia gia có thể chỉ điểm con tu luyện không, hoặc là cùng con luận bàn một trận trong mô phỏng thí luyện?”
Hàn Lương cười hì hì hỏi, ngữ khí tùy tiện.
Hàn Tuyệt cười mỉm nói: “Thật chứ?”
“Thật mà! Con muốn xem con với gia gia còn chênh lệch bao xa! Ngài chính là Sáng Tạo Đạo Giả mạnh nhất mà!”
“Ngốc cháu trai, gia gia cũng không phải Sáng Tạo Đạo Giả a.”
Hàn Tuyệt lập tức kéo Hàn Lương vào mô phỏng thí luyện. Một lát sau, Hàn Lương ngồi bệt xuống đất, há hốc mồm thở dốc, mồ hôi lạnh tuôn như suối, hai mắt vằn vện tia máu. Ánh mắt hắn nhìn về phía Hàn Tuyệt tràn ngập sợ hãi.
“Biết còn bao xa không?” Hàn Tuyệt cười hỏi.
Hàn Lương vẫn chưa hoàn hồn, không sao trả lời được.
Hắn xác thực không biết chênh lệch bao xa, bởi vì hắn hoàn toàn không phải đối thủ. Hắn chưa bao giờ cảm nhận qua cảm giác áp bách khủng khiếp đến thế. Chưa kịp xuất thủ, chỉ đối mặt với Hàn Tuyệt nghiêm túc, hắn đã hối hận.
Uy thế như vậy…
Hàn Lương chỉ nghĩ đến thôi đã không nhịn được run rẩy.
Hàn Tuyệt phất tay, ra hiệu hắn có thể lui xuống.
Hàn Lương lập tức rời đi, đến cả hành lễ cũng quên, có thể thấy hắn sợ hãi đến mức nào.
Hàn Tuyệt nhếch môi lên, khẽ cười nói: “Kẻ dám khiêu chiến ta không nhiều lắm. Cháu trai tốt, lần sau lại đến.”
Hắn cũng muốn thể hiện lực lượng chân chính của mình trước mặt các con cháu, đáng tiếc không có cơ hội, các con cháu khác cũng không dám khiêu chiến hắn.
Khiến Hàn Lương phải chịu một chút khó khăn, tâm tình Hàn Tuyệt lập tức vui vẻ, cảm giác toàn bộ Vô Tận thời đại đều trở nên sinh động, đáng yêu.