» Chương 1155: Độc Cô Ngô, Thiên Kiêu lĩnh vực
Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 26, 2025
“Sư phụ, vậy ngài nói chúng ta nên lấy gì làm mục tiêu? Chẳng lẽ ngài hi vọng chúng ta tranh đoạt quyền thế ư?” Sở Tiểu Thất cười hắc hắc nói. Hắn cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, không có việc gì thì tu luyện, nhàm chán thì có thể cùng Trần Tuyệt đi xông xáo một phen, rượu đầy tùy ý.
Hoàng Tôn Thiên khẽ nói: “Hồ đồ! Đạt tới tu vi như các ngươi, chỉ dựa vào khổ tu là không đủ. Tất nhiên cần phải mở ra thiên địa của riêng mình. Thiên địa có thành hình hay không, cũng phải xem các ngươi vun trồng lực lượng có đủ mạnh hay không. Chúng sinh nhiều, ma sát tự nhiên cũng nhiều, thế lực là không thể tránh khỏi.”
Sở Tiểu Thất trầm mặc, cảm thấy có lý, nhưng lại thấy có gì đó là lạ.
Trần Tuyệt nhịn không được hỏi: “Xin hỏi tiền bối, trừ khai thiên tích địa, thật sự không có con đường thứ hai ư?”
Hoàng Tôn Thiên liếc mắt nhìn hắn, nói: “Có lẽ có, nhưng trước mắt thì không. Vấn đề của ngươi cứ như đang hỏi, trừ tu luyện, còn có cách nào khác để mạnh lên không vậy.”
Trần Tuyệt nhíu mày.
Hoàng Tôn Thiên nói: “Đạo chi chương bí cảnh sắp nghênh đón kịch biến. Trước đại thế đó, các ngươi rất khó ngăn cản. Tự giải quyết cho tốt đi.”
Thoại âm vừa dứt, Hoàng Tôn Thiên biến mất.
Sở Tiểu Thất và Trần Tuyệt liếc nhau, đều nhìn ra sự hoang mang trong mắt đối phương.
Lẽ nào Hoàng Tôn Thiên đến chỉ để nói mỗi chuyện này?
Trần Tuyệt lần nữa ngồi xuống, bỗng nhiên nói: “Có lẽ, đã đến lúc mỗi chúng ta nên đi một ngả.”
Sở Tiểu Thất trừng to mắt, nói: “Nếu ngươi muốn sáng lập thế lực, chi bằng ngươi ta liên thủ!”
“Ngươi ta liên thủ đã đủ lâu, nay nên tách ra. Tiểu Thất, mỗi người đều phải có mục tiêu của riêng mình, cái gọi là đạo xa, chi bằng đừng quá trống rỗng.” Trần Tuyệt lắc đầu nói, ánh mắt nhìn về phương xa, trở nên vô cùng kiên định. Trong lòng hắn tựa hồ đã hạ quyết định gì đó.
Sở Tiểu Thất muốn nói lại thôi, nhìn gương mặt Trần Tuyệt, mọi lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, không sao thốt nên lời.
Xác thực, nếu lúc này không xa nhau, thì khi nào mới có thể tách ra?
Dù cho là phu thê, lại có bao nhiêu người có thể dắt tay nhau trải qua mấy ngàn vạn năm?
Năm tháng đằng đẵng trôi, mặc cho Chư Thiên minh tranh ám đấu, đều không ảnh hưởng tới Hàn Tuyệt.
Hắn an tĩnh tu luyện trong đạo tràng, thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong những năm này, trật tự Thời Không dần vững chắc, người xuyên việt gần như tuyệt tích. Phù Tang Thụ cũng lo sợ làm Hàn Tuyệt thất vọng, nên trật tự thời không cũng dần ổn định, tu vi nàng theo đó tăng lên, khiến nàng vui mừng khôn xiết, càng thêm chăm chú đối đãi thời không.
Thoáng chớp mắt, ba mươi triệu năm đã trôi qua.
Hàn Tuyệt bước ra đạo quán, đối mặt với kiêu dương, duỗi người một cái đầy sảng khoái.
Thật thoải mái!
Trong những năm này, tu vi của hắn tăng tiến nhanh hơn trước, cẩn thận cảm thụ một chút, là nhờ sự phát triển của Chung Nguyên giới.
Hàn Linh muốn đoạt lấy huyết mạch của vị tà ma kia tại Chung Nguyên giới, nhưng nhiều lần thất bại. Tà ma đó cũng không ngừng mạnh lên, vì hắn đã thu hút sự chú ý của các thế lực lớn, dẫn đến những thiên kiêu có xuất thân thấp kém khác cũng bắt đầu nổi lên. Chung Nguyên giới cũng không còn bình tĩnh như trước, mà là gió nổi mây phun.
Đối với các thế lực lớn trong Chung Nguyên giới, hỗn loạn không phải là chuyện tốt, nhưng đôi khi lại có lợi cho chúng sinh, đặc biệt là những sinh linh xuất thân thấp kém. Hỗn loạn đối với bọn họ cũng là cơ duyên. Đương nhiên, dù hỗn loạn hay không, kẻ mạnh vẫn là kẻ thắng.
Hàn Tuyệt biến mất tại chỗ cũ, đi vào trong Chung Nguyên giới.
Nơi đây là giới hạn của Chung Nguyên giới, huyết khí tràn ngập hư không, những thiên thạch tàn phá tạo thành từng con giun khổng lồ. Tại trung tâm những con giun đó, lơ lửng một tấm bia đá to lớn đặt ngang, trên bia đá khắc đầy chữ bằng máu, toàn bộ huyết khí vùng này đều từ những chữ đó mà tỏa ra.
Một bóng người tĩnh tọa trên tấm bia đá. Đó là một nam tử tóc trắng, thân hình hơi gầy gò, khuôn mặt tuấn lãng nhưng vì da bọc xương nên trông rất suy yếu.
“Ngươi cứ ép khô tiềm lực của mình như vậy, lại có thể kiên trì được bao lâu?” Một tiếng cười khẽ truyền đến.
Nam tử tóc trắng không khỏi mở mắt.
Chỉ thấy một nam tử cực kỳ anh tuấn xuất hiện trước mặt hắn, hắn vô ý thức nhíu mày.
Hàn Tuyệt cười như không cười nhìn chằm chằm nam tử tóc trắng.
Vị nam tử tóc trắng này chính là tà ma mà Hàn Linh thèm muốn, là thiên tư mạnh nhất Chung Nguyên giới đản sinh, thậm chí còn mạnh hơn cả Đại Đạo Ma Thần bọn họ.
Nam tử tóc trắng nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?” Hắn không ra tay, chỉ vì Hàn Tuyệt đã cho hắn cảm nhận được một tia quen thuộc.
Hàn Tuyệt ngồi xuống trước mặt hắn, cười nói: “Ta là ai không quan trọng, trọng điểm là ngươi đang gặp phải phiền toái. Nếu cứ giằng co mãi như vậy, ngươi sớm muộn sẽ đi vào mạt lộ.”
Nam tử tóc trắng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, thần tình kích động, run giọng nói: “Ngài là… Thần Tiên gia gia?”
Hắn vô cùng kích động.
Hàn Tuyệt chỉ cười không nói, không phủ nhận.
Tư chất của nam tử tóc trắng chính là đệ nhất Chung Nguyên giới, được trời ưu ái. Hàn Tuyệt há có thể không biết? Chỉ là Hàn Tuyệt không cố ý chiếu cố. Hắn bắt chước lĩnh vực Thiên Đạo Hỗn Độn, phàm là người có tư chất trác tuyệt đều có thể nhập lĩnh vực Hỗn Độn. Hắn cùng Đạo Chí Tôn, Triệu Hiên Viên chính là nhận biết nhau như vậy.
Ngưỡng cửa của lĩnh vực Thiên Kiêu tại Chung Nguyên giới cực cao, trước mắt cũng chỉ có một mình nam tử tóc trắng là có thể bước chân vào.
Người này tên là Độc Cô Ngô, từ nhỏ là cô nhi, may mắn thức tỉnh huyết mạch, bước vào lĩnh vực Thiên Kiêu. Trong lĩnh vực Thiên Kiêu có một sợi ý chí của Hàn Tuyệt dạy bảo hắn tu luyện, nên hắn mới có thể tạo ra uy danh như ngày nay.
Nếu không có Hàn Tuyệt, Độc Cô Ngô dù thiên tư mạnh hơn, há có thể dựa vào chính mình mà tu luyện tới hôm nay?
Chính vì cơ duyên tại lĩnh vực Thiên Kiêu, Độc Cô Ngô mới khinh thường các thế lực khác.
Độc Cô Ngô kích động đến mức dập đầu tạ ơn Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt cười nói: “Chỉ là thân hình, ngươi liền biết được là ta ư?”
“Khí tức của ngài cao thâm mạt trắc như vậy, phóng nhãn toàn bộ Chung Nguyên giới, không ai có thể cho ta cảm giác tương tự. Thần Tiên gia gia, ta có thể gọi ngài là sư phụ không?” Độc Cô Ngô cẩn thận từng li từng tí hỏi. Hắn đã là Đại Đạo Chí Thượng, phóng nhãn toàn bộ Chung Nguyên giới, cũng không có mấy người có thể đơn độc chống lại hắn, nhưng đối mặt với Hàn Tuyệt, hắn lại không hề sinh ra một tia ý chống cự.
Tuyệt đối là người trong ký ức sâu thẳm của hắn!
Hàn Tuyệt cười nói: “Ta đã thật lâu không có thu đồ đệ.”
“Sư phụ ở trên, xin mời thu đồ nhi cúi đầu!”
“Ngươi có biết thân phận ta?”
“Không biết.”
“Người muốn đoạt huyết mạch của ngươi là nữ nhi của ta. Những Đại Đạo Ma Thần, U tộc ức hiếp ngươi đều là do ta sáng tạo.”
“Cái gì?!” Độc Cô Ngô quá sợ hãi, khó có thể tin.
Hàn Tuyệt cười mị mị nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn âm tình biến ảo, tâm tình cực kỳ phức tạp.
« Độc Cô Ngô đối với ngươi có ấn tượng tốt, trước mắt độ thiện cảm là 6 sao »
Độc Cô Ngô ngẩng mắt nhìn về phía Hàn Tuyệt, nói: “Sư phụ, ngài tất nhiên sẽ không hại ta. Có thể sáng tạo Đại Đạo Ma Thần, U tộc, ngài hẳn là Chung Nguyên giới chi chủ, là tồn tại chí cao vô thượng. Con càng nghĩ, ngài cũng là coi trọng tư chất của con. Nữ nhi của ngài còn có pháp cướp đoạt, ngài há có thể không có? Ngài sở dĩ không ngăn cản, cũng là đối với con một sự rèn luyện ư?”
Hàn Tuyệt nói: “Nhân quả trên đời này khó mà đoán trước, cừu địch và bạn thân cũng đều có khả năng trao đổi quan hệ. Ngươi một mình xông xáo lâu như vậy, hẳn là có thể cảm nhận được vấn đề của bản thân. Kỳ thật ngươi bản có thể không cần như vậy.”
Ban đầu Đại Đạo Ma Thần muốn mời chào Độc Cô Ngô, nhưng Độc Cô Ngô khinh thường, khẩu xuất cuồng ngôn, khiến đối phương tức giận, cho nên mới rải lời đồn, dẫn tới tất cả Đại Đạo Ma Thần nổi giận lây sang Độc Cô Ngô. Độc Cô Ngô cũng lười giải thích, hắn khao khát chiến đấu.
Dần dà, Độc Cô Ngô liền trở thành kẻ địch của Chung Nguyên giới.
Độc Cô Ngô trầm mặc, dỡ bỏ phòng bị trước mặt Hàn Tuyệt, thở dài một tiếng.