» Chương 1149: Đợi không được cơ hội
Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 26, 2025
Cánh cổng Đại Điện Siêu Thoát mở ra, từng vị đại năng bay vút ra. Gần một nửa trong số đó cấp tốc thi triển thần thông, thoát khỏi biển mây bên ngoài; số còn lại bắt đầu trò chuyện, giao lưu với nhau.
Hàn Thác, Hàn Hoang, Hàn Linh, Hàn Thanh Nhi, Hàn Nghiệp, Hàn Diêu, Hàn Bá Thần, Di Thiên bọn người tụ tập lại một chỗ, cùng nhau rời đi.
Di Thiên cười nói: “Chúa Tể sao không trực tiếp ban thưởng tấm Đại Đạo Khí Vận Thần Quyền này cho các ngươi?”
Hàn Thác lắc đầu nói: “Phụ thân đã là Chúa Tể, chúng sinh đều là con cái của hắn, lẽ nào lại có ý nghĩa thiên vị?”
Những người khác cũng gật đầu theo.
Từ khi khai mở Đại Đạo Giới, có chúng sinh của riêng mình, tâm tình của bọn họ cũng đang thay đổi, cho nên có thể lý giải tấm lòng của Hàn Tuyệt. Nếu thật sự thiên vị theo huyết thống, con cái đông đảo, thì biết thiên vị ai đây?
Bọn họ bắt đầu thảo luận Hàn Tuyệt sẽ đặt Đại Đạo Khí Vận Thần Quyền vào đâu.
Long Hạo bỗng nhiên lên tiếng: “Có thể ở Thiên Đạo không?”
Lời vừa nói ra, mắt những người khác đều sáng bừng lên. Tấm Đại Đạo Khí Vận Thần Quyền này không thể nào ở Chung Nguyên Giới. Trừ Chung Nguyên Giới ra, chỉ có Thiên Đạo mới có khả năng lớn nhất! Bọn họ lập tức hành động.
***
Tại Đạo Trường Thứ Ba, Hàn Tuyệt cùng Hình Hồng Tuyền đang trò chuyện phiếm trong đạo quán.
“Đường Uyển? Nha đầu kia đã lâu không nhắc đến Tiểu Thất rồi.” Hình Hồng Tuyền lắc đầu nói, ngữ khí có chút tiếc nuối.
Hàn Tuyệt cười nói: “Có lẽ người ta giấu trong lòng đó chứ? Có thể thả nàng tự do.”
Hình Hồng Tuyền buông tay nói: “Phân thân của ta đã sớm cho nàng tự do rồi, bất quá nàng không muốn rời đi, vẫn muốn theo phân thân của ta tu luyện.”
Đường Uyển không phải đệ tử Ấn Môn, tự nhiên không thể tiến vào đạo tràng, cho nên Hình Hồng Tuyền để phân thân của mình dạy dỗ Đường Uyển. Vậy mà dạy dỗ như thế đã là ngàn vạn năm.
“Vậy thì cứ để nàng trước hết về Đạo Chỉ Bí Cảnh đi.”
“Được không? Nha đầu này ta vẫn rất ưa thích. Nàng nếu gặp nguy hiểm, phân thân ta ra tay, có được không?”
“Tùy nàng, ta chưa từng ước thúc nàng bao giờ sao?”
“Ta còn tưởng ngươi sẽ chế định một chút quy củ chứ.”
“Không cần thiết.” Hàn Tuyệt cười nói. Hắn xác thực không có đối với Vô Tận Thời Đại đề cập qua bất kỳ yêu cầu gì. Chế định quy tắc là Vô Tướng Vô Hình Siêu Thoát Đại Thần Minh, hắn vui với điều đó.
Đã từng tự xưng siêu thoát tất thảy, không dính nhân quả Đại Thần Minh bây giờ là người chế định quy tắc, nắm giữ đại quyền chúng sinh. Sự tương phản thật to lớn.
Hai người còn nói đến Hàn Hoang. Hình Hồng Tuyền cảm khái nói: “Tiểu tử này gần đây hình như thay đổi, hành tẩu chư Thiên, góp nhặt không ít công đức, rất có xu thế được tẩy trắng như trong chuyện xưa của ngươi.”
Hàn Tuyệt cười nói: “Người cuối cùng sẽ biến đổi. Có người làm hỏng, tự nhiên cũng có người biến tốt. Trên thực tế, mỗi người cũng sẽ chuyển biến giữa tốt và xấu, chỉ là nhìn trình độ cùng lập trường để định nghĩa. Hoang nhi chỉ là buông xuống sự tự ngạo. Trước kia hắn xem chúng sinh như kiến hôi, bây giờ chân chính ý thức được huyết mạch khác biệt chỉ ảnh hưởng đến việc tu hành, còn đối với bản chất sinh linh mà nói, không có khác biệt.”
Hình Hồng Tuyền như có điều suy nghĩ. Từ khi thu hoạch được lực lượng vô địch của Hàn Tuyệt về sau, nàng đã từng phóng túng qua, bất quá bởi vì không phải là lực lượng của mình, nàng cũng không có quá không kiêng nể gì cả. Nhưng nàng thừa nhận, đoạn thời gian kia xác thực rất quen.
Nàng không khỏi nhìn về phía Hàn Tuyệt. Phu quân của mình cho dù vô địch, cũng không có tàn phá bừa bãi chúng sinh, ngược lại vẫn bảo trì sơ tâm, rời xa thế tục. Nghĩ được như vậy, Hình Hồng Tuyền đối với Hàn Tuyệt tràn ngập sùng bái.
Không hổ là nam nhân nàng xem trúng.
“Phu quân, chàng có muốn tìm tân hoan không? Có muốn ta giúp chàng không?” Hình Hồng Tuyền hì hì cười nói.
Hàn Tuyệt lắc đầu bật cười, nói: “Nàng không sợ thất sủng sao?”
“Không sợ ạ, huống hồ, ta dù sợ cũng vô dụng, chi bằng cứ tiếp tục nịnh nọt chàng thôi.” Hình Hồng Tuyền nhún vai nói, một bộ vẻ mặt không sao cả.
Điểm thông minh nhất của nàng bắt đầu từ việc không can dự quyết định của Hàn Tuyệt. Đối với những nữ nhân khác của Hàn Tuyệt, nàng cũng bảo trì nhiệt tình. Chúng nữ ở giữa hòa hợp chính là nàng.
Nàng rất rõ ràng một điều, nàng cùng Hàn Tuyệt chênh lệch lớn, không có khả năng ước thúc Hàn Tuyệt. Chẳng lẽ nàng lại cùng phàm nhân nữ tử một dạng, nhất định phải yêu cầu Hàn Tuyệt chỉ có nàng?
Hàn Tuyệt nếu không muốn thì sao? Nàng có thể bỏ tâm đi tìm nam nhân khác sao? Nếu vậy, nàng đã sớm tại trong luân hồi chìm nổi, không biết bao nhiêu vạn thế rồi.
Hàn Tuyệt cười nói: “Cũng không cần, thế tục ham muốn nàng cảm thấy còn có thể tả hữu ta sao?”
Đây là lời nói thật. Trừ phi bởi vì cảm động mà sinh tình, Hàn Tuyệt rất khó bởi vì bản năng mà yêu thích nữ nhân. Nam nữ chi ái trong mắt hắn đã không còn quan trọng như vậy, còn không bằng niềm vui sướng do tu luyện mang tới mạnh mẽ hơn. Về phần cảm động, với thực lực của Hàn Tuyệt, gần như không có khả năng có những nữ nhân khác có thể cảm động hắn.
Hai người lại hàn huyên một hồi, Hàn Tuyệt đứng dậy rời đi. Hắn cùng với những nữ nhân khác riêng mình ở chung sau một thời gian ngắn, rồi trở lại trong đạo quán của chính mình.
Hắn không lập tức tu luyện, mà quan trắc Không Bạch Lĩnh Vực, đi xem Hàn Lương. Hàn Lương rời khỏi Đạo Trường Thứ Ba sau trước hết đi bái kiến Long Hạo Long Đình. Long Hạo đối với việc hắn đến cảm thấy vui mừng. Tiếp theo một đoạn thời gian, Hàn Lương đoán chừng đều sẽ ở lại Long Đình. Có người dẫn đường cũng là chuyện tốt.
Đối với Long Hạo mà nói, tư chất của Hàn Lương vô cùng trác tuyệt, dứt bỏ tình nghĩa đồng môn, hắn cũng nhất định phải lôi kéo.
Nhìn một hồi, Hàn Tuyệt liền nhắm mắt lại. Tu hành bắt đầu!
***
Lại là một ngàn vạn năm trôi qua.
Hàn Tuyệt mở to mắt, tu vi tăng trưởng một chút, nhưng so với tổng thể mà nói, chỉ là một bước rất nhỏ. Muốn đột phá, trời mới biết phải bao lâu. Bất quá một bước nhỏ của Sáng Tạo Chúa Tể cũng là cái mà chúng sinh cần tốn hao vô số năm để tích lũy.
Mở mắt không nhìn thấy Hàn Lương, Hàn Tuyệt thật là có chút không quen. Từ khi cùng hai cái cháu trai ở chung về sau, Hàn Tuyệt cảm thấy thời gian trôi qua có chút chậm. Mấy ngàn vạn năm này còn thắng cả ký ức bổ sung của mấy trăm triệu năm trước.
Bên ngoài đạo quán có một tên đệ tử đang đợi: Mộ Dung Khởi.
Hàn Tuyệt để hắn tiến vào.
Vào quán sau, Mộ Dung Khởi đi đầu hành lễ, sau đó nói ngay vào điểm chính: “Sư tổ, Phương Lương không thấy, ngài biết hắn ở đâu không?”
Mộ Dung Khởi, Phương Lương là đệ tử cùng thế hệ, vẫn luôn là huynh đệ tốt nhất, chí ít Mộ Dung Khởi cho là như vậy.
Hàn Tuyệt nói: “Hắn đi Bản Nguyên Thời Không, truy tìm một tên đệ tử chặt đứt nhân quả.”
Bản Nguyên Thời Không? Mộ Dung Khởi thất thần.
“Đừng để ý tới hắn, với thực lực của ngươi, đi cũng là dữ nhiều lành ít, mà lại hắn tạm thời không có nguy hiểm.” Hàn Tuyệt nói khẽ.
Mộ Dung Khởi gật đầu, nói: “Trừ cái đó ra, còn có một chuyện. Chúng ta Hỗn Độn Ma Thần gần đây quan hệ rạn nứt, riêng mình đều sáng lập thế lực. Việc này chỉ sợ…”
Hàn Tuyệt nói: “Thuận theo tự nhiên đi. Trước kia bồi dưỡng các ngươi, là cần các ngươi có thể vì ta mà chiến. Đáng tiếc vẫn luôn không chờ đến cơ hội này. Bây giờ, ta cũng không cần các ngươi nữa. Các ngươi cứ vì chính mình mà nỗ lực đi.”
Mộ Dung Khởi nghe vậy, không khỏi hổ thẹn. Bọn hắn những đệ tử này tựa hồ từ đầu đến giờ, chưa bao giờ đã giúp Hàn Tuyệt, ngược lại là Hàn Tuyệt nhiều lần cứu bọn họ. Nếu không có Hàn Tuyệt, há có bọn họ hôm nay.
Mộ Dung Khởi xấu hổ đến bắt đầu dập đầu.
Hàn Tuyệt cười nói: “Mộ Dung Khởi, ta vẫn luôn coi trọng ngươi nhất. Nếu bọn họ đang tranh, ngươi cũng phải tranh. Đồng môn đệ tử thì như thế nào? Chỉ cần tranh đến quang minh lỗi lạc, ta liền sẽ không nhúng tay. Hi vọng ngươi sẽ có một ngày có thể chứng được Sáng Tạo Đạo Giả.”
Mộ Dung Khởi ngẩng đầu, kích động đến hai tay run rẩy, hắn cảm giác cả người đều phấn chấn lên.