» Chương 1014: Cực Hạn Sát Tinh
Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 26, 2025
Thế hệ trước Thánh Nhân đối chọi gay gắt, tranh luận không ngớt. Theo thời gian trôi qua, những tân Thánh nhân này cũng bắt đầu định vị phe phái.
Huyền Đô Thánh Tôn cảm thấy đau đầu, có chút hoài niệm không khí khi Thần Uy Thiên Thánh tọa trấn Thiên Đạo. Dưới mí mắt Thần Uy Thiên Thánh, ai dám cả giận? Chỉ là tuế nguyệt đã lâu, hình tượng Thần Uy Thiên Thánh trong đầu hắn không hiểu trở nên mơ hồ. Hắn thậm chí không nhớ ra được tên thật của Thần Uy Thiên Thánh.
Cuối cùng, Huyền Đô Thánh Tôn mở miệng nói: “Để Phi Thiên giáo giáo chủ cùng gia chủ Hàn gia tại Bất Chu Thần Sơn chi đỉnh gặp nhau. Hàn Ngọc Thánh Nhân, đến lúc đó ngươi phải tự mình tiến về, đề phòng phát sinh náo động.”
Nghe vậy, Hàn Ngọc gật đầu.
Nói đến, gia chủ Hàn gia ngang hàng với hắn, bất quá tu vi song phương chênh lệch lớn, chưa từng vãng lai.
Chư Thánh sắc mặt biến hóa, cảm thấy Huyền Đô Thánh Tôn muốn khuynh hướng Hàn gia, nhưng đối mặt Hàn Ngọc, bọn hắn không dám lỗ mãng. Hàn Ngọc tuy là người bình thản, nhưng đồ tôn Tần Linh của hắn lại không dễ chọc, tính tình nóng nảy. Từng có Thánh Nhân vọng nghị Hàn Ngọc, Tần Linh nghe ngóng liền trực tiếp truy sát. Nếu không có thế hệ trước Thánh Nhân đứng ra, e rằng sẽ xuất hiện thiên tượng Thánh Nhân vẫn lạc.
Việc này định ra, lại có Thánh Nhân khác đề cập một kiện đại sự khác. Đây chính là Càn Khôn điện, vạn năm vô sự, một khi Thánh Nhân tụ tập, nhất định phải đàm luận hồi lâu.
***
Dãy núi chập trùng, mặt trời đỏ treo trên sơn hà. Hàn Tuyệt cùng Hàn Linh hành tẩu trong núi rừng. Nơi đây cây cối thưa thớt, có không ít tu sĩ lui tới, tất cả đều hướng về một phương. Hàn Tuyệt cha con như Tiên Quân tiên tử, tự nhiên dẫn tới không ít ánh mắt, bất quá tạm thời chưa có người chọc tới phiền phức.
Hàn Linh hỏi: “Phụ thân, khí tức phía trước cũng không cường đại, thậm chí không bằng một vài người tu hành ta từng gặp. Chẳng lẽ là giả danh lừa bịp?”
Hàn Tuyệt cười nói: “Liên quan gì đến chúng ta? Cứ coi như tham gia náo nhiệt đi, đi thôi.”
Hai cha con lên núi, dừng lại tại một thạch đình. Ngọn núi này hùng vĩ, có thể cúi nhìn sơn hà phụ cận. Từ đây có thể nhìn thấy một đạo quán tọa lạc trên sườn núi cách hơn mười dặm. Đằng trước là một nền đài, có hơn mười vị tu sĩ đang ngồi. Trong sơn dã phụ cận cũng có tu sĩ, cảnh tượng thật tráng quan.
Hàn Tuyệt một bên chờ đợi vị Tiên Nhân kia giảng đạo, một bên chuẩn bị sử dụng Tạo Hóa Thiên Tuyển. Hắn đã tích lũy hai lần Tạo Hóa Thiên Tuyển, nên sử dụng một lần.
« Mở ra Tạo Hóa Thiên Tuyển, trong dòng dõi của ngươi sẽ xuất hiện ngẫu nhiên một thiên sinh đại tạo hóa giả. »
« Con cháu của ngươi Hàn Nghiệp thức tỉnh thiên sinh đại tạo hóa —— Cực Hạn Sát Tinh. »
« Cực Hạn Sát Tinh: Thiên sinh ẩn chứa sát tinh chi hồn, thiên tính cao ngạo, sát nghiệp càng nhiều, tu vi càng mạnh, không dung bất luận khí vận thiên địa nào. »
Cực Hạn Sát Tinh?
Hàn Tuyệt âm thầm hiếu kỳ, hắn bắt đầu suy tính Hàn Nghiệp.
Hàn Nghiệp không phải hậu duệ của Hàn Vân Cẩn, mà là hậu duệ của Hàn Ngọc. Huyết mạch cách nhau hơn một ngàn đời, đã xa rời gia tộc. Hắn sinh tại một vùng thôn dã, phụ mẫu đều là nông hộ, cũng không biết nguồn gốc tổ tiên mình.
Hàn Nghiệp bây giờ mới hai tuổi, đang chịu đựng đại tạo hóa cải biến.
Hàn Tuyệt trong lòng hỏi: “Cực Hạn Sát Tinh và Hồng Mông Đế Tinh, ai mạnh ai yếu?”
« Thiên sinh đại tạo hóa khó mà đánh giá. »
Hàn Tuyệt đối với Hàn Nghiệp rất hứng thú. Quyết định vài năm nữa sẽ thăm Hàn Nghiệp. Vài năm đối với Hàn Tuyệt mà nói rất ngắn.
***
Giữa sơn dã, một thiếu niên áo vải mày kiếm mắt sáng bước đi như bay. Phía trước hắn là một con lợn rừng cao ngang vai người trưởng thành, hoành hành khắp rừng cây.
“Nghiệt súc! Ủi vườn nhà ta, trốn đi đâu!”
Thiếu niên thả người nhảy lên, rơi phịch xuống lưng lợn rừng, vung nắm tay nhỏ đấm tới.
Oanh!
Lợn rừng trong nháy mắt ngã sấp, cái đầu to mọng đập xuống đất, tiếng xương gãy không ngớt lọt vào tai, máu tươi bay tứ tung. Thiếu niên chưa hết giận, tiếp tục huy quyền, đánh cho lợn rừng chết rất nhanh. Hắn đứng dậy, nhếch miệng cười một tiếng, sau đó nâng lợn rừng lên đường về. Hai bên hình thể chênh lệch cực lớn, tạo nên chấn động thị giác cực mạnh.
Trở lại trong thôn, thiếu niên ném lợn rừng xuống trước cổng thôn, dẫn tới các hương dân vây xem.
“Hàn Nghiệp quả nhiên là lợi hại.”
“Chậc chậc, sức lực chín tuổi mà khủng bố đến thế, như Ma Chủ trên trời hạ phàm!”
“Làm tốt lắm, con lợn rừng này đáng chết!”
“Ha ha ha, Hàn Nghiệp, phần thịt lợn rừng này có thể chia ăn?”
“Chậc chậc, lần trước đánh chết một con trùng lớn, lần này đánh chết con lợn rừng to như xe lớn, quá hung hãn.”
Hàn Nghiệp hai tay chống nạnh, cười lớn nói: “Các ngươi cứ chia đi, đem một cái đùi đưa đến nhà ta!”
Nói xong, hắn hướng ngọn núi lớn bên trái thôn đi tới. Hắn tựa như vượn trong rừng, nhanh chóng xuyên qua, tiến lên hơn mười dặm đi vào một sơn cốc. Miệng sơn cốc mọc đầy dây leo cỏ dại, thoạt nhìn, rất khó phát hiện nơi đây có một con đường. Hàn Nghiệp vọt thẳng vào. Sau khi vào sơn khẩu, có một căn nhà gỗ nhỏ. Trước nhà gỗ là một hồ nước, sóng xanh hời hợt.
Trước hồ, một cặp nam nữ trẻ tuổi đang thả câu. Nữ xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành. Nam nhân kia càng anh tuấn tuyệt luân, khí chất còn có tiên khí hơn cả nữ tử. Hàn Nghiệp đi tới bên cạnh hai người, hưng phấn nói: “Hai vị Thần Tiên sư phụ, hôm nay ta đánh chết một con lợn rừng lớn vô cùng. Các ngươi không thấy được, con lợn rừng đó lớn bằng căn nhà gỗ này, ta ba quyền hai cước liền đánh chết!”
Hàn Tuyệt liếc nhìn hắn, cười nói: “Vậy có khí lực tăng trưởng không?”
Hàn Nghiệp kích động gật đầu, nắm chặt song quyền nói: “Thần Tiên sư phụ, pháp vận khí người dạy ta quá lợi hại. Sau khi đánh chết lợn rừng, khí lực lại có tăng trưởng!”
Hàn Linh nhíu mày, nhưng không nói thêm gì.
Hàn Tuyệt cười nói: “Ngươi đến đây chính là muốn nói cho chúng ta việc này?”
Hàn Nghiệp vò đầu, cười hắc hắc nói: “Thần Tiên sư phụ, ta muốn giết càng nhiều nghiệt súc để tăng trưởng khí lực. Nhưng trong núi rừng phương viên trăm dặm này, ác trùng quá ít, ta nên làm gì?”
“Chỉ biết đánh giết, nhỏ tuổi như vậy mà hung lệ!” Hàn Linh nhịn không được quát lớn, dọa Hàn Nghiệp toàn thân run lên.
Đã quen biết đôi Thần Tiên sư phụ này được nửa tháng, hắn sợ nhất chính là Hàn Linh, bởi vì Hàn Linh chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt. Hàn Nghiệp vô cùng đáng thương nhìn về phía Hàn Tuyệt.
Tuy chỉ mới chín tuổi, Hàn Nghiệp trông không khác mười ba, mười bốn tuổi là bao. Diện mạo của hắn không có nửa điểm tương tự với Hàn Tuyệt, nhưng quả thực là huyết mạch của Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt cười nói: “Ta truyền cho ngươi một bộ quyền pháp, không cần đánh giết cũng có thể tăng trưởng khí lực. Ngươi cứ về tu luyện vài tháng, đợi quyền pháp đại thành rồi lại tìm chúng ta.”
Chưa đợi Hàn Nghiệp trả lời, hắn đưa tay một chỉ, Hàn Nghiệp toàn thân run lên, lập tức hoảng hốt. Khi hắn tỉnh lại, đã về đến trong nhà. Trong đầu có thêm một luồng ký ức, hắn đối với Hàn Tuyệt càng thêm sùng bái: “Thật sự là Thần Tiên a!”
Trong sơn cốc.
Hàn Linh khó hiểu hỏi: “Phụ thân, người rất ưa thích hắn sao?”
Hàn Tuyệt cười nói: “Không được sao?”
“Tuy là huyết mạch hậu duệ, nhưng cách biệt bối phận quá lớn, mỗi người một nẻo. Vả lại, kẻ này trời sinh tính ngang ngược, không nhìn thấy ưu điểm trên người hắn.” Hàn Linh lắc đầu nói.
Hàn Tuyệt âm thầm suy tư, xem ra Tạo Hóa Thiên Tuyển không thể cảm ứng giữa các cảnh giới. Hàn Linh có thể cảm giác được tạo hóa của Khương Tuyệt Thế, có lẽ là vì tạo hóa của Khương Tuyệt Thế thấp hơn Hồng Mông Đế Tinh.
Hàn Tuyệt cười nói: “Hắn tuy có xu hướng sát phạt, nhưng đối với trong thôn vẫn rất tốt. Con đường tu hành há có thể không có sát nghiệt? Con tuy chưa kinh lịch, đó là bởi vì có ta. Nếu không có ta, con chỉ vì một nơi tu hành thôi cũng phải cùng người chém giết tranh đấu.”
***
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt