» Chương 880: Chí Phạt Thần Tôn cùng Thần Uy Thiên Thánh
Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 26, 2025
“Ngươi đã mười vạn tuổi rồi, mà vẫn còn hiếu động như vậy, ra thể thống gì nữa?”
Hàn Tuyệt nhìn chằm chằm nữ nhi đã trưởng thành hoàn toàn trước mắt, bất đắc dĩ nói.
Nha đầu này vẫn còn hiếu động như thế.
Quả nhiên, trưởng thành chẳng liên quan đến tuổi tác, mà gắn liền với kinh nghiệm.
Nếu không có kinh nghiệm, dù sống mười vạn năm cũng chỉ là một hài đồng.
Hàn Thanh Nhi cố nén nộ khí, tủi thân nói: “Mười vạn năm rồi, cha! Cha tương đương với giam giữ con lại! Làm gì có người phụ thân nào làm như vậy!”
Chữ ‘giam’ này dùng hay thật, khiến Hàn Tuyệt có chút hổ thẹn.
Hàn Tuyệt sở dĩ có thể khổ tu là bởi kiếp trước chết sớm, trong lòng còn vương vấn ám ảnh.
Hàn Thanh Nhi từ nhỏ đến lớn, không có bằng hữu, chẳng gặp bất kỳ trắc trở nào. Nói là hạnh phúc, kỳ thực cũng chỉ đến thế, ngoài việc không phải làm việc nặng, chẳng khác gì một phạm nhân.
Hàn Tuyệt im lặng.
Hắn có thể cảm nhận được Hàn Thanh Nhi thực sự rất tủi thân.
Từ nhỏ đến lớn luôn bầu bạn bên cạnh cha mẹ, ngay cả khi trưởng thành vẫn luôn bị nhốt trong nhà. Nếu là kiếp trước của hắn, e rằng cũng không chịu nổi.
Gặp Hàn Tuyệt vẫn chưa nói gì, Hàn Thanh Nhi con mắt đỏ bừng, nước mắt châu sa rơi xuống, tức đến run rẩy cả người.
Nhìn thấy nữ nhi khóc, Hàn Tuyệt liền cất tiếng hỏi: “Ngươi đã là Đại La Kim Tiên ư?”
Hàn Thanh Nhi nghe vậy, lập tức nín khóc mỉm cười, đắc ý nói: “Không sai, con có lợi hại không?”
“Cũng tạm được, nhưng không bằng ta.”
“Thôi đi, vậy cha lúc mười vạn tuổi tu vi gì rồi?”
Hàn Thanh Nhi bị Hàn Tuyệt chuyển hướng sự chú ý, ngoài miệng vẫn không phục hỏi.
Hàn Tuyệt nghiêm túc nói: “Nói ra, có thể ngươi sẽ không tin, lúc mười vạn tuổi ta đã chứng đạo rồi.”
“Cái đó con quả thực không tin.”
Hàn Thanh Nhi bĩu môi, cảm thấy phụ thân đang khoác lác.
Nàng mặc dù biết phụ thân của mình rất lợi hại, nhưng lại không hề biết thân phận của phụ thân. Từ khi sinh ra đến nay, nàng chưa từng thấy phụ thân xuất thủ, tự nhiên không biết thực lực của người.
Hàn Tuyệt cười cười, nói: “Hãy tu hành bên cạnh ta, chờ ngươi luyện thành một thân bản lĩnh cường đại, ngươi muốn đi đâu, phụ thân cũng sẽ không ngăn cản ngươi. Ngươi phải biết, đây là chuyện mà ngay cả chúng sinh Thiên Đạo cũng không dám vọng tưởng. Những người tu hành khác phải xông pha khắp nơi là bởi vì tu hành gặp bình cảnh, cần cơ duyên, cần đạo pháp, còn ngươi thì không cần.”
Hàn Thanh Nhi khẽ nói: “Đại La Kim Tiên ở Tiên giới đã rất mạnh rồi, cha. Những tồn tại siêu việt Đại La Kim Tiên kia, chỉ cần con không đi trêu chọc, chẳng phải là tốt sao?”
Hàn Tuyệt cười cười, cũng không thể nói nha đầu này ngây thơ.
Đúng lúc này, trước mắt hắn hiện lên một dòng nhắc nhở.
« Chí Phạt Thần Tôn hướng ngươi báo mộng, có tiếp nhận không? »
Gã này cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa sao?
Hàn Tuyệt vừa nói chuyện phiếm với Hàn Thanh Nhi, vừa hỏi dò: “Ta nếu là tiếp nhận Chí Phạt Thần Tôn báo mộng, sẽ có nguy hiểm không?”
Chết thì chắc chắn không chết được.
Chỉ sợ tên này muốn ám toán mình!
« Cần khấu trừ một ngàn tỷ tuổi thọ, có tiếp tục không? »
Tiếp tục!
« Không có. »
Coi như tên nhóc này biết điều!
Hàn Tuyệt thầm thở phào một hơi, sau đó lưu lại một sợi ý chí cùng Hàn Thanh Nhi nói chuyện phiếm, còn chủ ý chí thì tiến vào mộng cảnh.
Mộng cảnh là một vùng hư không, Hàn Tuyệt gặp được Chí Phạt Thần Tôn.
Chí Phạt Thần Tôn nhìn không giống như là Thần Linh Chi Thủ, càng giống là sát thần từ vực sâu giết ra, thân khoác thiết giáp nhuốm máu, tóc tai bù xù, ánh mắt vô cùng lăng lệ.
Hai người dò xét lẫn nhau. Chí Phạt Thần Tôn mở lời trước: “Không hổ là Thần Uy Thiên Thánh, ta hoàn toàn không nhìn thấu ngươi, chẳng trách ngươi có thể khiến Nguyên Sinh Tổ Thần bó tay chịu trói.”
“Nguyên Sinh Tổ Thần là ai?”
“Thần Linh Chi Thủ trước kia.”
“Thì ra là thế. Vậy ta chỉ khiến Nguyên Sinh Tổ Thần bó tay chịu trói, còn ngươi lại giết Nguyên Sinh Tổ Thần.”
Đối mặt Hàn Tuyệt lấy lòng, Chí Phạt Thần Tôn cũng không mắc lừa.
Hắn vừa cười vừa không cười nói: “Đừng nói hai vạn Thần Quyền Tướng, chỉ cần một vạn thôi cũng đủ sức trấn áp ta rồi.”
Thần Quyền Tướng, ngoài việc bản thân tu vi đạt đến cấp độ tuyệt đỉnh trong Đại Đạo Thánh Nhân, khi liên hợp lại, còn có thể vận dụng lực lượng thần quyền, chính là lực lượng Chí Cao quy tắc. Nhớ ngày đó, Chí Phạt Thần Tôn chính là bị Nguyên Sinh Tổ Thần dùng một vạn Thần Quyền Tướng trấn áp.
Đó là Thần Quyền Tướng lần đầu tiên xuất thủ, trấn áp Chí Phạt Thần Tôn vạn ức năm.
Nói ra, Chí Phạt Thần Tôn có thể thoát thân là nhờ Hàn Tuyệt đã diệt hai vạn Thần Quyền Tướng.
Thần Quyền Tướng tuy nhìn như bất tử bất diệt, nhưng cần tiêu hao pháp lực của Nguyên Sinh Tổ Thần. Thần Quyền Tướng chỉ là do Nguyên Sinh Tổ Thần mượn dùng lực lượng Chí Cao quy tắc mà thành. Nếu không có Nguyên Sinh Tổ Thần, Thần Quyền Tướng căn bản sẽ không sinh ra, càng sẽ không tập kích sinh linh Hỗn Độn.
Hàn Tuyệt hỏi: “Không biết Thần Linh Chi Thủ tìm ta có việc gì?”
Chí Phạt Thần Tôn mở miệng nói: “Ta muốn nói cho ngươi, ta chấp chưởng Hỗn Độn khác biệt với trước đây. Thiên Đạo sẽ không còn bị nhắm vào nữa. Phái Thần Linh cổ xưa do Nguyên Sinh Tổ Thần đứng đầu sợ hãi bị chúng sinh siêu việt, cho nên luôn tìm cách chèn ép kẻ đến sau. Nhưng ta thì khác, ta hy vọng toàn bộ Hỗn Độn phát triển, không ngừng vượt bậc, thậm chí xuất hiện cảnh giới mới.”
“Ngươi hẳn cũng có thể nhìn thấy, bên ngoài Hỗn Độn có Không Bạch lĩnh vực. Trong tháng năm dài đằng đẵng, ta phát hiện Hỗn Độn vẫn luôn đang khuếch trương, tạm thời chưa thấy cực hạn. Chẳng ai biết Không Bạch lĩnh vực lớn bao nhiêu, ta liền muốn xem thử cực hạn của Hỗn Độn.”
Chí Phạt Thần Tôn nở nụ cười, ánh mắt tràn đầy thần thái.
Không thể không nói, hắn rất có sức lôi cuốn, ngữ khí tràn đầy tự tin và hào hùng.
Hàn Tuyệt nói: “Vậy tất nhiên là chuyện tốt. Hỗn Độn không nhắm vào Thiên Đạo, Thiên Đạo tất nhiên sẽ không đối địch với Hỗn Độn. Còn ta bình thường chỉ muốn tu luyện. Nếu không có địch nhân đánh tới tận cửa nhà ta, ta cũng sẽ không xuất thủ.”
Mặc dù Hàn Tuyệt không sợ Chí Phạt Thần Tôn, nhưng nhiều chuyện không bằng bớt chuyện.
Không cần thiết phải gây thù hằn!
“Ta và ngươi nếu có thể đạt thành thống nhất lý niệm, vậy Hỗn Độn liền thái bình, chúng sinh may mắn.” Chí Phạt Thần Tôn cười nói.
Hàn Tuyệt nói: “Không dám nhận, ta nào có thể ảnh hưởng chúng sinh Hỗn Độn, ta chỉ là một trục đạo giả, không cầu danh lợi, một lòng hướng đạo. Hỗn Độn có thể có được Thần Linh Chi Thủ như ngươi, mới là may mắn của chúng sinh.”
Mệt mỏi quá.
Vì sao cứ phải tâng bốc lẫn nhau?
Hàn Tuyệt không có ý định lật mặt, dù sao cũng là ‘đưa tay không đánh người mặt tươi cười’.
Ý của Chí Phạt Thần Tôn muốn làm hắn vui lòng đã rất rõ ràng, nếu quả đúng như hắn nói, vậy thì hoàn hảo.
“Con của ngươi là do Nguyên Sinh Tổ Thần nâng đỡ, ý định ban đầu là muốn tính kế ngươi, bất quá ta sẽ không làm vậy. Sự kiên cường của người này đã được ta tán thành, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đạt đến cấp độ của chúng ta. Ta sở dĩ thiết lập Ngũ Đại Thần Phạt, cũng không phải chỉ đơn thuần giám sát Đại Đạo Thần Linh. Ta muốn nâng đỡ hậu bối, Hỗn Độn cần máu mới, cần nhiều thiên kiêu hơn, mới có thể giữ gìn sự an toàn của Hỗn Độn.”
Chí Phạt Thần Tôn với vẻ mặt thành thật nói, khiến Hàn Tuyệt suýt tin lời.
Hàn Tuyệt hỏi: “Hỗn Độn an toàn ư? Còn có gì có thể uy hiếp được Hỗn Độn sao? Hồng Mông Ma Thần?”
Chí Phạt Thần Tôn lắc đầu cười nói: “Hồng Mông Ma Thần ư? Đó chẳng qua là lời đồn thôi, bất quá Hồng Mông quả thực tồn tại. Điều uy hiếp Hỗn Độn tự nhiên là sinh linh Hồng Mông. Hồng Mông phá diệt, Hỗn Độn sinh ra, sinh linh Hồng Mông đều vẫn lạc, nhưng oán niệm của bọn họ vẫn luôn tồn tại, ngay tại tầng dưới cùng của Hỗn Độn, bị Hỗn Độn trấn áp, cho nên không thể gây hại cho Hỗn Độn. Trước đó ta từng bị Nguyên Sinh Tổ Thần trấn áp dưới đáy Hỗn Độn, đã từng chứng kiến Hồng Mông oán linh. Tuy nói chỉ là oán linh, không thể uy hiếp ta, nhưng chúng nó không cách nào chôn vùi, điều này tồn tại khả năng nguy hại Hỗn Độn.”
“Đúng rồi, tà túy bất lành sinh ra chính là có nguồn gốc từ Hồng Mông oán linh này. Từ rất lâu trước đây, khi ba ngàn Ma Thần đại chiến, khí vận Hỗn Độn suy kiệt, liền có Hồng Mông oán linh thoát ra, hóa thành tà túy bất lành, không ngừng hấp thu nghiệp lực, oán niệm, lớn mạnh thành chủng tộc.”
====================
Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ. Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn. Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, tại Việt quốc ở Đông Hoang, một Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt