» Chương 805: Định Thánh Nhân
Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 25, 2025
“Không được, không thể ngồi chờ chết!”
Ánh mắt Thái Sơ Ma Thần lấp lóe, hắn nhớ lại những truyền thuyết về Hắc Ám Cấm Chủ, tự biết mình không thể khoanh tay đứng nhìn. Hắn cẩn thận hồi ức lại lực lượng nguyền rủa vừa rồi, rồi chìm vào trầm tư.
Lực lượng nguyền rủa của Hắc Ám Cấm Chủ bá đạo, dai dẳng và cực kỳ cổ quái. Hắn muốn làm rõ Hắc Ám Cấm Chủ có phải là Trớ Chú Ma Thần hay không, và cách hắn nguyền rủa. Ngoài ra, hắn phải tìm ra biện pháp tránh né lời nguyền này!
Thái Sơ Ma Thần nhắm mắt, bắt đầu vận công chữa thương. Trước tiên hãy chữa lành vết thương đã. Đã bao nhiêu năm rồi, hắn đã thật lâu không bị thương, mà vết thương này lại liên quan đến Đại Đạo.
Thái Sơ Ma Thần không hề sợ hãi, ngược lại còn bị kích thích lòng háo thắng. Cuối cùng cũng gặp được đối thủ!
***
Tiên giới, vùng Cực Tây.
Dưới một ngọn cự phong tráng lệ hùng vĩ, một nam tử đang tựa lưng vào vách núi ngồi xuống. Từng tấm lá bùa được dán trên người hắn và bốn phía vách núi đá.
Nam tử này chính là Tần Linh, tóc tai bù xù, quần áo tả tơi. Hắn đã bị trấn áp ở đây mấy vạn năm, nhưng chưa bao giờ ngừng tu hành. Trong quãng thời gian bị trấn áp này, mặc dù tu vi của hắn không tăng trưởng, nhưng lại cảm ngộ được rất nhiều điều.
Lúc này, một đôi nam nữ thuận theo đường núi đi tới. Chàng trai tuấn mỹ, cô gái thanh lãnh. Đó chính là Hàn Ngọc và nữ tử áo xanh.
Nữ tử áo xanh từ xa trông thấy Tần Linh, hiếu kỳ hỏi: “Tiền bối, hắn chính là Tần Linh, vị tuyệt đại thiên kiêu danh chấn thiên hạ kia sao?”
Không hiểu sao, nữ tử áo xanh cảm thấy Tần Linh có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Hàn Ngọc không nói gì thêm, dạo bước đến trước mặt Tần Linh.
Tần Linh nhắm mắt lại, cũng không nhìn đối phương. Trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, hầu như năm nào cũng có người đến nhìn hắn, có kẻ ngưỡng mộ, có kẻ kính nể, có kẻ trào phúng, cũng có kẻ đến oán trách. Khi hắn tuyên bố khiêu chiến Phật Môn, chúng sinh đã đặt quá nhiều hy vọng vào hắn, nhưng hắn lại thất bại, bị giam cầm tại nơi này.
Hàn Ngọc hỏi: “Ngươi có hối hận không?”
“Không hối hận.” Tần Linh đáp, mắt vẫn không mở. Câu hỏi như vậy hắn đã trả lời hàng triệu lần, nhưng hắn không ngại phiền phức, mỗi một lần trả lời đều là để kiên định nội tâm của mình.
Hàn Ngọc không tiếp tục hỏi thăm, mà là lẳng lặng nhìn Tần Linh. Thoạt nhìn, Tần Linh cực khổ vô cùng, khổ hơn cả chúng sinh. Nhưng hắn biết Tần Linh hoàn toàn ngược lại, vui vẻ hơn chúng sinh rất nhiều. Chúng sinh xem hắn là hy vọng cứu thế, nhưng đâu hay biết rằng hắn chỉ là một quân cờ được Thánh Nhân dùng để xoa dịu oán khí của chúng sinh, mà quân cờ này một khi thành công, sẽ thoát khỏi thân phận quân cờ, thậm chí rời khỏi Thiên Đạo.
Chúng sinh vẫn chìm trong bể khổ, còn Tần Linh thì ở Hỗn Độn tiếp tục theo đuổi Đạo của riêng mình.
Hàn Ngọc cảm thấy bi thương. Bi thương cho chúng sinh.
Đồng thời, Hàn Ngọc tin tưởng chắc chắn một điều: những gì mắt thường nhìn thấy chưa chắc là chân tướng, cả đời cố gắng theo đuổi cũng có thể chỉ là hư ảo. Nếu không có Hàn Ngọc có Hàn Tuyệt làm chỗ dựa, hắn có lẽ cũng không thể nhìn thấu được nhiều điều dưới Thiên Đạo.
Sau nỗi bi thương, quyết tâm của Hàn Ngọc càng thêm vững vàng. Chuyến đi này của hắn không chỉ để nhìn Tần Linh, mà còn muốn nhìn thấy muôn mặt chúng sinh trong lượng kiếp này. Hắn muốn chứng Đạo thành Thánh! Hắn muốn thực sự mưu lợi cho chúng sinh!
Ánh mắt Hàn Ngọc trở nên kiên định. Hắn đã tìm thấy quyết tâm để tu luyện.
Nữ tử áo xanh nhìn chằm chằm Tần Linh, bừng tỉnh đại ngộ: đây chẳng phải là vị đại năng năm đó từng bái phỏng Hàn Ngọc sao?
Nàng không khỏi kỳ quái nhìn về phía Hàn Ngọc và Tần Linh.
Lúc này, Hàn Ngọc cất bước rời đi, nữ tử áo xanh vội vàng đuổi theo.
Đợi hai người đi xa lên cao, nữ tử áo xanh mới hỏi: “Đây chẳng phải là đồ tôn của ngài sao? Hắn vì sao lại chuyển thế?”
Nàng vẫn nhớ rõ khi mới gặp Tần Linh, hắn khí phách phấn chấn, uy mãnh cái thế, nên nàng không thể nào hiểu được tại sao một cường giả cấp độ đó lại phải chuyển thế và rơi vào cảnh ngộ như bây giờ.
Hàn Ngọc đáp: “Đây là mệnh số. Kiếp này hắn trải qua cực khổ vượt xa ngươi trong quá khứ. Mà ngươi cũng đã biết thân phận kiếp trước của hắn rồi, đúng vậy, lần chuyển thế này của hắn chỉ là để lịch luyện. Ngươi có cảm thấy cực khổ kiếp này của hắn có quan trọng với thân phận thật sự của hắn không?”
Nữ tử áo xanh trầm mặc.
***
Năm vạn năm thoáng một cái đã qua.
Tu vi của Hàn Tuyệt lại có tiến bộ, khiến hắn rất hài lòng. Hắn mở to mắt, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài đạo quán, Hàn Ngọc đang quỳ lạy.
Vài ngàn năm trước, Hàn Ngọc một mình đến đây bái phỏng, bị phân thân của hắn chuyển nhập vào Bách Nhạc Tiên Xuyên. Hàn Ngọc một đường tìm hiểu, liền tới đến đạo quán trước quỳ lạy chờ đợi.
Sự xuất hiện của hắn đã dẫn tới các đệ tử thân truyền liên tiếp đến quan sát.
Rất giống Hàn Tuyệt!
Ngay cả Hình Hồng Tuyền, Tuyên Tình Quân, Hi Tuyền Tiên Tử, Thường Nguyệt Nhi cũng đi ra nhìn qua hắn.
Thoạt nhìn, Hàn Ngọc giống như con riêng của Hàn Tuyệt, bất quá các nàng đều là hạng người đại năng, bấm ngón tay tính toán liền biết Hàn Ngọc chỉ là tử tôn của Hàn Tuyệt mà thôi.
Hàn Tuyệt mở miệng nói: “Vào đi.”
Cánh cửa đạo quán mở ra, Hàn Ngọc đứng dậy bước vào. Hắn đi vào trước mặt Hàn Tuyệt, lần nữa quỳ xuống, cung kính hành lễ.
Hàn Tuyệt cười nói: “Để cho ngươi chờ lâu, kỳ thật ngươi có thể tìm một nơi tu luyện, không cần thiết cứ chờ mãi. Người thủ vệ ngoài cửa không nói cho ngươi quy củ bế quan của ta sao?”
Hàn Ngọc nói: “Ta biết, chẳng qua là cảm thấy nên làm lễ này, dù sao ta là có chuyện nhờ mà tới.”
“Ồ? Ngươi cần ta làm chuyện gì?” Hàn Tuyệt mặt lộ dáng tươi cười.
Cuối cùng cũng có người đến cầu hắn làm việc.
Hàn Ngọc nhìn thấy Hàn Tuyệt lộ ra dáng tươi cười, trong lòng ngược lại bất an, nụ cười của Hàn Tuyệt phảng phất đã nhìn thấu hắn, cảm thấy buồn cười.
Hàn Ngọc hít sâu một hơi, nói: “Ta muốn chứng Đạo thành Thánh!”
Ngữ khí của hắn kiên định. Trong mấy ngàn năm quỳ lạy, hắn sớm đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.
Hàn Tuyệt hỏi: “Vì sao chứng Đạo?”
Hàn Ngọc nói: “Ta muốn trở thành Thánh Nhân thực sự tâm hệ chúng sinh, chứ không phải Thánh Nhân chỉ biết tu luyện, lấy Thiên Đạo làm ô dù bảo vệ cùng biểu tượng quyền lực!”
Hàn Tuyệt trợn mắt nhìn, lời này sao lại có cảm giác như đang mắng hắn vậy?
Bất quá hắn có thể cảm nhận được quyết tâm của Hàn Ngọc.
Hàn Tuyệt truyền âm cho Huyền Đô Thánh Tôn, định ra việc này.
Huyền Đô Thánh Tôn trực tiếp đáp ứng, không nói hai lời, rất sảng khoái.
Hàn Ngọc bất an, dù sao việc này quá lớn, thậm chí có thể nói việc này là đệ nhất đại sự của Thiên Đạo.
Không có người nào không muốn chứng Đạo!
Hàn Tuyệt nói: “Ừm, việc này đã định. Ngươi hãy tu hành vạn năm trong Bách Nhạc Tiên Xuyên, sau đó hãy đi đến Tam Thập Tam Tầng Thiên Ngoại tìm Huyền Đô Thánh Tôn.”
Hàn Ngọc sửng sốt, trong bụng ngàn vạn lời đều bị kìm nén.
Hàn Tuyệt vung tay áo, nói: “Nhớ kỹ lời ngươi đã nói.”
Hàn Ngọc trở nên hoảng hốt, lần nữa lúc mở mắt đã đi vào Khổ Tu Thành Tiên sơn, một con gà đen đang bay về phía hắn.
Trong đạo quán.
Hàn Tuyệt bắt đầu xem xét bưu kiện, về phần chuyện của Hàn Ngọc đã bị hắn ném sau óc.
Chỉ là thánh vị, không đáng nói.
Bây giờ bao nhiêu Thánh Nhân trong vòng Thánh Nhân đều liên quan đến hắn, hắn cũng không sợ bị người khác nói nhàn rỗi, đây cũng là biểu tượng quyền uy của hắn.
***
Vạn năm sau.
Hàn Ngọc đi vào Tam Thập Tam Tầng Thiên Ngoại, trước Càn Khôn điện, bái phỏng Huyền Đô Thánh Tôn.
Cánh cửa lớn trực tiếp mở ra.
Hàn Ngọc nhập điện, hắn nhìn thấy không chỉ Huyền Đô Thánh Tôn ở đó, mà còn có năm vị Thánh Nhân khác, chính là Vô Pháp Thiên Tôn, Phương Lương, Kỷ Tiên Thần, Bàn Tâm và tân Thánh Thiên Chiến.
Năm vị Thánh Nhân nhìn thấy Hàn Ngọc, thần sắc không đồng nhất.
Thiên Chiến chưa từng gặp qua Hàn Ngọc, bất quá một tên Chuẩn Thánh có thể vào Càn Khôn điện, lại trong tình huống chư Thánh ở đây, e rằng không đơn giản.
Huyền Đô Thánh Tôn mở miệng nói: “Hàn Ngọc, ngươi an vị tại sau lưng Phương đạo hữu đi.”
Hàn Ngọc ngước mắt, định hỏi ai là Phương đạo hữu, liền thấy Phương Lương vẫy tay về phía mình, không hề có chút khí phách Thánh Nhân nào.
***
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt