» Chương 786: Xấu hổ, đạo lữ « Canh [5], cầu nguyệt phiếu »
Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 25, 2025
Mộng cảnh chính là sơn lâm gần Ngọc Thanh Thánh Tông.
Hoàng Tôn Thiên mở to mắt, thấy là Hàn Tuyệt, lập tức đứng dậy hành lễ.
“Chủ nhân!” Hoàng Tôn Thiên cung kính nói.
Hàn Tuyệt chú ý thấy Hoàng Tôn Thiên cũng giống Tỳ Thiên lão tổ, trở nên tà dị, khí chất biến đổi mắt trần có thể thấy, không hề có chút khí độ thần thánh của Thánh Nhân.
Hàn Tuyệt hỏi: “Gần đây sao lại mất đi Thiên Đạo khí vận?”
Hắn không trực tiếp hỏi Mệnh, cứ như thể mình không biết được chân tướng.
Hoàng Tôn Thiên bất đắc dĩ đáp: “Thuộc hạ vô năng, bị Mệnh tập kích, bị cưỡng ép biến thành Mệnh.”
Nói đến việc này, hắn hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
“Bị mấy vị Mệnh đánh bại?”
“Một vị. . .”
“Cảnh giới gì?”
“Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên. . .”
“. . .”
“. . .”
Hàn Tuyệt im lặng.
Hoàng Tôn Thiên xấu hổ không chịu nổi, toàn thân run rẩy.
Bận rộn tranh quyền đoạt lợi, hắn quá lâu không giao chiến với kẻ cùng cảnh giới. Lúc giao chiến, một cái sơ sẩy liền bị đối phương phong ấn, chính hắn hồi tưởng lại cũng cảm thấy mình rất yếu.
Hàn Tuyệt thở dài một tiếng, nói: “Cũng không trách ngươi, ngươi ở phương diện chiến đấu quả thực không có tài năng.”
Hoàng Tôn Thiên xấu hổ đến cực điểm. Hắn rất muốn nói bản thân cũng có thiên tư.
Nhớ năm đó, hắn ở Phàm giới cũng là tồn tại vô địch cùng cảnh giới, thẳng đến khi gặp được Hàn Tuyệt.
Hắn không mặt mũi nói, chỉ có thể cúi gằm mặt, giữ im lặng.
“Đã như vậy, vậy ngươi cứ tiềm phục trong thế lực của Mệnh đi, giống như trước đây tiềm phục ở Tiệt giáo. Ngươi có làm được không?” Hàn Tuyệt hỏi.
Hoàng Tôn Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, lấy công chuộc tội!”
Hàn Tuyệt nói: “Ngươi tự bảo vệ tốt mình. Có cơ hội, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi.”
“Đừng! Nếu ta cần ngài cứu, thì quả là vô dụng. Cứ để ta tiềm phục trong Mệnh, sau này ngài muốn hiểu rõ điều gì, ta cũng có thể giúp ngài cung cấp tình báo.”
*Nói không chừng ta còn có thể cho ngài kinh hỉ!*
Hoàng Tôn Thiên không nói ra câu này. Dù sao nơi đây là Hỗn Độn, không giống với Thiên Đạo.
Hỗn Độn so với Thiên Đạo, ít mưu tính hơn, chủ yếu là mạnh được yếu thua, nắm đấm vi tôn.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Vạn nhất Hoàng Tôn Thiên bị tên mãng phu nào đó trực tiếp đánh chết, chẳng phải sẽ mất mặt sao?
Hàn Tuyệt nói: “Thôi được, cứ như vậy.”
Mộng cảnh kết thúc.
Hàn Tuyệt mở to mắt, có chút bất đắc dĩ.
Không thể không nói, Mệnh quả thật có chút cường đại.
Lý Đạo Không, Thạch Độc Đạo, Tỳ Thiên lão tổ, Hoàng Tôn Thiên đều bị bắt làm tù binh.
Ngay cả trong Thiên Đạo mà còn bị như thế, phóng nhãn toàn bộ Hỗn Độn, Sơ Mệnh Hắc Tôn đã tích lũy bao nhiêu lực lượng rồi?
“Sao lại không có cường giả Đại Đạo Chí Thượng nào đi gây sự với Sơ Mệnh Hắc Tôn, mà toàn bộ lại cứ quẩn quanh ta vậy?” Hàn Tuyệt u oán nghĩ.
Có lẽ Sơ Mệnh Hắc Tôn còn mạo hiểm hơn hắn, chỉ là gã này có biện pháp đào thoát.
Dù sao gã này nắm giữ Đại Đạo khí vận thần quyền, Bàn Cổ đều không thể hoàn toàn tru sát hắn.
Hàn Tuyệt tiếp tục xem thư điện tử.
Tất cả đều là tin tức về cơ duyên hoặc việc bị công kích, nhưng đều không thể thu hút thêm sự chú ý của Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt đưa mắt nhìn vào Bách Nhạc Tiên Xuyên.
Hắn phát hiện Hắc Ngục Kê đã đạt đến cảnh giới Chuẩn Thánh, nhưng không đến tìm hắn.
Hắn bấm ngón tay tính toán, không khỏi lắc đầu bật cười.
Thì ra là bởi vì Hỗn Độn Thiên Cẩu, A Đại, Tiểu Nhị cùng các đệ tử thân truyền khác chưa đạt đến Chuẩn Thánh, Hắc Ngục Kê đang chờ bọn hắn.
Bọn hắn muốn cùng nhau tìm Hàn Tuyệt, bởi vì bọn hắn đoán được một khi tìm Hàn Tuyệt, bọn hắn sẽ rời khỏi Bách Nhạc Tiên Xuyên.
Hơn một triệu năm trôi qua, đám gia hỏa này quan hệ chặt chẽ, đã không nỡ bỏ rơi nhau.
Cũng không tệ.
Môn hạ của Hàn Tuyệt, các đệ tử đều tự tạo thành các nhóm nhỏ khác nhau, cũng may là tạm thời đều không có mâu thuẫn.
Chủ yếu là Thiên Đạo và Ẩn Môn đều đang phát triển, bọn hắn cũng còn có thể trưởng thành, cho nên không phát sinh mâu thuẫn.
Một khi Ẩn Môn không thể khuếch trương thêm nữa, bọn hắn cũng không thể mạnh lên thêm nữa, vậy cũng chỉ có thể tranh quyền đoạt lợi trong thế lực hiện có.
Hàn Tuyệt từ trước tới giờ không sợ môn hạ đệ tử nội loạn.
Ai làm loạn thì ném vào Hồng Mông Thiên Lao là được.
Đúng lúc này.
Hàn Tuyệt cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.
Hỗn Độn Ma Thần, Hồng Duyên!
Hàn Tuyệt lập tức dùng mô phỏng thí luyện kiểm tra được sự tồn tại của nàng.
« Hồng Duyên: Đại Đạo Hỗn Nguyên cảnh hậu kỳ, Hỗn Độn Ma Thần. Do ngươi đã tru sát Tuyệt Vọng Đạo Linh, nàng có ấn tượng tốt với ngươi. Hiện tại độ thiện cảm là 3 sao. »
Độ hảo cảm này xuất hiện khi Ma Thần tụ tập trước đây, Hàn Tuyệt lúc đó không hề để tâm.
*Hồng nhan xương khô, cố gắng tiếp cận ta, tất nhiên có mưu đồ!*
Chẳng phải đã đến rồi sao?
Hàn Tuyệt trực tiếp bắt đầu mô phỏng thí luyện.
Sau ba hơi thở, hắn mở to mắt, nhíu mày.
Hắn lần nữa tiến hành mô phỏng thí luyện.
Một hơi sau đó, hắn mở to mắt, thở dài một hơi.
Trong mắt Hàn Tuyệt bỗng nhiên lóe lên sát cơ.
*Hay là cứ giết nàng này đi?*
*Miễn cho gây thêm phiền phức cho ta. . .*
Không được, đối phương đối với hắn lại không có mức độ cừu hận, hắn sao có thể giết nàng.
Hàn Tuyệt từ trước tới giờ không giết hảo hữu.
Huống hồ giết Hồng Duyên, tất nhiên sẽ khiến các Hỗn Độn Ma Thần khác hợp sức tấn công, hại trăm đường mà chẳng được lợi gì.
Thôi!
Hàn Tuyệt tạo ra một phân thân, tiến đến gặp Hồng Duyên.
Hồng Duyên đang ở trong Hắc Ám cấm khu chờ đợi. Nhìn thấy Hàn Tuyệt xuất hiện, nàng lộ ra nụ cười, rạng rỡ như hoa, đủ để khuynh đảo chúng sinh. Thế nhưng nụ cười ấy trong mắt Hàn Tuyệt lại đầy vẻ gian trá.
Hàn Tuyệt hỏi: “Hồng Duyên đạo hữu vì sao mà đến?”
Hồng Duyên che miệng cười nói: “Ngươi chẳng phải đã mời ta đến ư? Hàn đạo hữu lại xuất hiện nhanh thật, ta còn tưởng mình sẽ phải đợi thêm một lúc. Thiên Đạo quả là nơi tốt lành, chúng ta Đại Đạo Thánh Nhân cũng không thể tùy tiện bước vào.”
Hàn Tuyệt mỉm cười nói: “Vậy ngươi tới bái phỏng ta, dù sao cũng phải có cái nguyên nhân chứ?”
*Có ý tứ gì? Ngươi còn muốn tùy tiện bước vào ư?*
Hàn Tuyệt suýt chút nữa muốn nhổ rìu.
“Nguyên nhân ư, chính là muốn kết thân với Hàn đạo hữu. Sống nhiều năm như vậy, duy chỉ có dáng vẻ của Hàn đạo hữu là hợp khẩu vị của ta. Lại đều là Hỗn Độn Ma Thần, tự nhiên muốn thân cận.” Hồng Duyên cười nói, vẻ mặt làm bộ ngượng ngùng.
Hàn Tuyệt cũng không bị mê hoặc. Đều là lão hồ ly sống ức vạn năm, còn bàn chuyện Liêu Trai làm gì.
Cho dù nàng nói là sự thật, đoán chừng cũng là muốn ôm đùi Hàn Tuyệt.
Nhưng Hàn Tuyệt sợ phiền phức!
“Gần đây Hỗn Độn Nguyên Tuyền xuất hiện một vùng không gian đặc biệt, bên trong có thể ẩn chứa đại tạo hóa. Hàn đạo hữu có muốn cùng ta đi một chuyến không, tiện thể bồi đắp mối quan hệ? Biết đâu sau chuyến này, ngươi và ta sẽ trở thành đạo lữ.” Hồng Duyên cười hỏi.
Hàn Tuyệt nói: “Ta đã có đạo lữ, mà lại không chỉ một vị. Ta từng tung hoành khoái lạc vô số, sau khi nhìn thấu hồng trần, mới chuyên tâm khổ tu như ngày nay. Ta đã không cần đạo lữ nữa. Đa tạ Hồng Duyên đạo hữu đã ưu ái.”
Hồng Duyên cười tủm tỉm nói: “Không sao đâu, ta không ngại. Hàn đạo hữu cũng chớ vội từ chối, vạn nhất về sau đột nhiên đổi ý thì sao?”
Hàn Tuyệt cười ha hả nói: “Vậy sau này hãy nói.”
“Vậy ngươi đi không đi?”
“Thôi vậy, rời khỏi Thiên Đạo quá xa, ta sợ chết.”
“Ngươi sợ ta hại ngươi ư? Sao có thể chứ?”
“Cho dù Hồng Duyên đạo hữu không hại ta, vạn nhất gặp phải cừu gia thì sao? Lại lỡ đâu gặp phải Đại Đạo Chí Thượng đi ngang qua, thấy hai ta không vừa mắt thì sao?”
“Ý nghĩ này của ngươi thật là kỳ quái. Đại Đạo Chí Thượng sao có thể dễ dàng gặp được, hơn nữa còn không ngại nhân quả mà ra tay.”
Hồng Duyên lắc đầu bật cười, càng lúc càng thấy Hàn Tuyệt thú vị.
Hàn Tuyệt bất đắc dĩ.
Nói đã đến nước này, còn không hiểu ư?
Nhất định phải vạch mặt?
Canh [5]! !
Đánh tan canh ba lời đồn!
Cảm tạ chưng trứng luộc khen thưởng 5000 thư tệ!
***
Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng lâm. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm hoang tàn đổ nát, Vô Tận Ma Uyên rút vào tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực tan vỡ, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một chân nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão về quê, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt