» Chương 666: Hàn Thác bất an
Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 25, 2025
Hàn Tuyệt nhìn chằm chằm vào bụng Hình Hồng Tuyền. Tiểu nhi tử cuộn thành một đoàn, giống như một con búp bê, sinh cơ lại vô cùng mạnh mẽ.
Tiểu tử này lại đang hấp thu pháp lực của Hình Hồng Tuyền, thật thú vị.
Hàn Tuyệt sợ có điều ngoài ý muốn phát sinh, thế là thoáng cái đã đến ngồi bên cạnh Hình Hồng Tuyền, thi triển Tuyệt Đối Tịnh Hóa cho nàng.
Hình Hồng Tuyền nhìn thấy hắn xuất hiện, hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì?”
Hàn Tuyệt rất ít chủ động tìm nàng. Chẳng lẽ là vì nhi tử?
Hình Hồng Tuyền đưa tay sờ lên bụng mình, mặt lộ vẻ mong chờ. Lúc đầu, nàng cũng từng lo lắng, dù sao đã hoài thai lâu như vậy, nhưng theo mỗi năm trôi qua, nàng có thể cảm nhận được hài tử sinh cơ bừng bừng, giờ đây nàng tràn đầy mong chờ. Thai nhi khác hẳn với thường nhân như vậy, nhất định bất phàm.
Hàn Tuyệt nói: “Bình thường nếu gặp phiền phức, cứ bất cứ lúc nào truyền âm cho ta, không cần sợ quấy rầy ta tu luyện.”
Hình Hồng Tuyền cười nói: “Không có việc gì, ta dù sao cũng là Đại La Kim Tiên, chẳng lẽ còn có thể khó sinh?”
Hàn Tuyệt cùng nàng hàn huyên một lúc, đợi đến khi thời gian Tuyệt Đối Tịnh Hóa kết thúc, hắn mới rời đi.
Hàn Tuyệt ngồi trên Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên, bắt đầu xem xét bưu kiện.
Nhân vật chính trong vòng bạn bè biến thành Bàn Tâm, gã này vẫn luôn đánh nhau, chưa từng bị trọng thương, vô cùng cường thế.
Hàn Tuyệt còn thấy Khổng Tước Thần Quân, vẫn luôn bị trọng thương. Thật thảm.
Hàn Thác đi theo Tà Thiên Đế, cũng thỉnh thoảng bị đánh, vẫn luôn gây chuyện.
Xem hết bưu kiện xong, Hàn Tuyệt hướng ánh mắt về phía Tiên giới.
Sự gia nhập của Ách tộc đã thúc đẩy sự phát triển của chúng sinh Tiên giới, phong trào tu hành càng mạnh mẽ hơn, Thiên Đạo khí vận cũng theo đó mà tăng lên.
Đáng nhắc tới chính là Nhân tộc. Trong vỏn vẹn ngàn năm, nhân khẩu của Nhân tộc đã tăng gấp mấy chục lần; công lao này thuộc về sức ảnh hưởng của các giáo phái Thánh Nhân, khiến cho các chủng tộc khác không còn dám ức hiếp Nhân tộc. Lãnh địa của Nhân tộc cũng không ngừng khuếch trương, đây không phải là sự khuếch trương ngang ngược, mà là dung nhập cùng các chủng tộc khác.
Nhân tộc nguyện ý cùng các chủng tộc khác cùng chung sống, đây cũng là việc mà Chư Thánh nguyện ý nhìn thấy. Thiên Đạo đoàn kết nhất trí, mới có thể tốt hơn đối mặt nguy cơ Hỗn Độn.
Ách tộc, Viêm tộc vì sao mạnh như vậy, chẳng phải là bởi vì trong tộc thống nhất, thiếu đi sự tự hao tổn sao?
Hàn Tuyệt cúi đầu nhìn chúng sinh muôn màu, trong nhân thế đã bớt đi rất nhiều khó khăn, nhưng cũng không hề hoàn toàn ít đi; nỗi lo lắng trên con đường tu hành bắt đầu tràn ngập trong Thiên Đạo. Mặc dù có Thánh Nhân giảng đạo, nhưng tư chất bẩm sinh vẫn như một lạch trời trấn áp chúng sinh.
Hàn Tuyệt thấy được Hàn Ngọc. Theo Nhân tộc mạnh mẽ lên, Hàn Ngọc thu được khí vận của Nhân tộc, tu vi cũng đang tăng nhanh như gió.
Hàn Tuyệt lại hướng ánh mắt về phía Âm Gian, Tô Kỳ gần đây vẫn luôn bế quan, Dương Thiên Đông cũng sống rất an ổn.
Thiên tộc tộc trưởng Kỷ Tiên Thần tựa hồ đã triệt để từ bỏ khát vọng quyền lực, suốt ngày bế quan tu luyện. Thiên tộc tại Âm Gian trở nên có cảm giác tồn tại cực thấp, thậm chí có không ít Tiên Thần chuyển sang Âm Gian hoặc trở về Tiên giới, tìm nơi nương tựa Thiên Đạo giáo.
Một bên khác, sau khi Địa Tiên giới cùng Thiên Đạo khí vận dung hợp, Hàn Tuyệt tại đạo tràng chính liền có thể dò xét được tình hình Địa Tiên giới. Tu vi của Nhậm Cương cùng Doãn Hồng Trần tinh tiến không ít, còn tính là khiến ta hài lòng.
Mấy canh giờ sau, Hàn Tuyệt thu hồi ánh mắt, tiếp tục tu luyện.
Ba ngàn năm thoáng qua tức thì.
Hàn Tuyệt mở mắt, chuyện đầu tiên hắn làm chính là nhìn về phía Hình Hồng Tuyền.
Lại còn chưa sinh ra!
Hàn Tuyệt nhíu mày. Hắn dò xét đến thai nhi trong bụng Hình Hồng Tuyền, khí tức đã siêu việt phàm nhân, linh hồn thành hình, nhưng đang ở trạng thái ngủ say.
Tiểu tử này… Sẽ không định cẩu thả trong bụng mẹ nó chứ!
Thai nhi chỉ là bản năng hấp thu pháp lực của Hình Hồng Tuyền, không có phương pháp tu hành, tạm thời không có cảnh giới. Hình Hồng Tuyền cũng không vì hắn mà tu hành trệ ngừng, trạng thái thân thể cũng rất tốt, thậm chí tốc độ tu hành còn nhanh hơn một chút so với trước khi mang thai.
Quan sát được điểm này, Hàn Tuyệt liền yên tâm. Hắn chỉ sợ thai nhi liên lụy Hình Hồng Tuyền. Hiện tại xem ra, Hình Hồng Tuyền ngược lại nhờ phúc thai nhi, tu hành được nhanh hơn trước kia.
Liên quan tới tin tức Hình Hồng Tuyền mang thai đã truyền ra trong Bách Nhạc Tiên Xuyên, các đệ tử đều đang mong chờ vị thiếu môn chủ này. Chỉ có số ít người biết được Hàn Thác là nhi tử của Hàn Tuyệt, đại đa số đệ tử đều cho rằng Hàn Tuyệt chỉ có vị dòng dõi này.
“Nghe nói thiếu chủ còn đang thai nghén, tất nhiên khó lường.”
“Đúng vậy, thời gian thai nghén càng dài, tư chất càng mạnh. Nghe đồn Tổ Long thai nghén chục tỷ năm.”
“Chục tỷ năm quá khoa trương đi!”
“Dù sao nhi tử của môn chủ khẳng định là kỳ tài ngút trời, chúng ta tới đoán xem hắn bao lâu giáng thế.”
“Đoán chừng còn sớm.”
…
Hàn Tuyệt nghe được trong Bách Nhạc Tiên Xuyên có không ít đệ tử đang nói chuyện việc này, đại đa số đệ tử đều rất mong chờ.
Hàn Tuyệt có dòng dõi, vậy Ẩn Môn mới có thể nhiều đời truyền thừa tiếp. Về phần đệ tử thân truyền, bọn hắn còn không bằng hộ pháp gia nhập sau này lợi hại, không đủ phục chúng. Nếu tu vi, tư lịch đều không đủ để tiếp nhận vị trí của Hàn Tuyệt, vậy chỉ có thể dùng huyết mạch để phục chúng.
Hàn Tuyệt càng phát ra mong chờ biểu hiện của kẻ này sau khi giáng sinh.
“Nên lấy tên gì đây?”
Hàn Tuyệt sờ lên cằm suy tư. Hi vọng tiểu tử này không gây sóng gió, có thể giống như hắn thích khổ tu.
Liệu gọi Hàn Bất Lãng? Hàn Khổ Tu? Hàn Cẩu? Phi, tên này giống như đang mắng người!
Để sau này hãy nói!
Hàn Tuyệt rất nhanh liền nhắm mắt, hắn cũng bị tiểu nhi tử kích thích. Tranh thủ trước khi người này giáng sinh, hắn muốn đột phá một tầng tiểu cảnh giới!
…
Hắc Ám cấm khu.
Trong bóng tối đứng vững vàng một tòa cửa đá khổng lồ, tọa lạc trên biển mây. Dưới cửa môn ngồi hai bóng người, chính là Hàn Thác và Di Thiên.
Hàn Thác bỗng nhiên mở mắt, chau mày.
Di Thiên mở miệng hỏi: “Thế nào? Gần đây vì sao tâm thần không yên? Ngươi sợ Khổng Tước Thần Quân trả thù?”
Hàn Thác lắc đầu nói: “Tự nhiên không phải. Khổng Tước Thần Quân đã bị trấn áp, cho dù trốn thoát, trả thù cũng là trả thù bệ hạ. Chỉ là chẳng biết vì sao, gần đây trong lòng không hiểu bực bội.”
Di Thiên mở to mắt, hỏi: “Muốn hay không tìm bệ hạ tính toán?”
Hàn Thác nghĩ nghĩ, loại tâm tính này xác thực ảnh hưởng hắn tu hành. Hắn lúc này đứng dậy.
Cửa đá bắn ra cường quang, đúng là một cánh trận pháp truyền tống cao tới vạn trượng! Hàn Thác bước vào cường quang bên trong, đi vào một mảnh tiên cảnh. Trời xanh mây trắng, Tiên Cầm thành hàng bay qua. Mỗi phiến biển mây đều tọa lạc lấy cung điện, thỉnh thoảng có Thiên Binh Thiên Tướng tuần tra bay qua.
Hàn Thác cấp tốc đi vào trước một tòa cung điện vĩ ngạn cao nhất. Trên cửa chính cung điện treo một khối bảng hiệu: Lăng Tiêu Bảo Điện!
Hàn Thác có được Thiên Đế lệnh, có thể trực tiếp nhập điện.
Tà Thiên Đế đang ngồi trên đế tọa, nắm trong tay hai khối ngọc vỡ, cau mày.
“Bệ hạ, ta có việc thỉnh giáo ngài.” Hàn Thác ôm quyền hành lễ.
Tà Thiên Đế giương mắt, lộ ra dáng tươi cười hòa ái, nói: “Chuyện gì?”
Hắn đối với Hàn Thác rất hài lòng, cảm thấy Hàn Thác có được tư chất không kém hơn Hàn Tuyệt, khiến hắn bù đắp được tiếc nuối năm đó không chấp chưởng Hàn Tuyệt làm việc.
Hàn Thác đem băn khoăn của mình nói ra.
Tà Thiên Đế nhíu mày. Hàn Thác cũng coi là hạng người đại năng, đối với nhục thân, linh hồn khống chế sớm đã đạt chí trăn cảnh, sao lại vô duyên vô cớ tâm loạn?
Hắn bấm ngón tay suy tính, lại không cách nào tính thấu. Hắn không thể không lấy ra một khối tấm gương màu vàng.
“Đứng gần một chút.” Tà Thiên Đế nói khẽ.
Hàn Thác lập tức tiến lên một bước. Tà Thiên Đế cầm tấm gương màu vàng chiếu hướng Hàn Thác, kim quang vẩy ra, rơi vào trên thân Hàn Thác.
Răng rắc!
Mặt kính bỗng nhiên vỡ vụn, xuất hiện một khe hở dài, chia mặt kính thành hai.
Tà Thiên Đế trừng to mắt, nhịn không được kinh hô: “Làm sao có thể!”
Hàn Thác nhìn thấy mặt kính phá toái, trong lòng hơi hồi hộp một chút. Hỏng bét! Đây chính là bảo bối của bệ hạ!
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt