» Chương 515: Ta muốn ta cầu, Ẩn Môn Tam Thánh
Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 25, 2025
Năm nay, Hàn Thác đã mười ba tuổi.
Trong hành lang, Hàn Tuyệt, Hàn Thác và Thanh Loan Nhi đang dùng bữa tối mừng sinh nhật Hàn Thác. Hàn Thác rất cao hứng, không biết là vì sinh nhật hay chuyện gì khác, khuôn mặt nhỏ hưng phấn đến đỏ bừng.
Thanh Loan Nhi gắp thức ăn cho Hàn Tuyệt, Hàn Tuyệt bưng chén rượu hỏi thăm việc học gần đây của Hàn Thác. Nhân tộc đương thời đã có một hệ thống giáo dục hoàn chỉnh, từ đọc sách thánh hiền đến thi cử công danh. Hàn Thác thành thật trả lời, nhưng Hàn Tuyệt rõ ràng nhìn ra được tâm tư hắn không đặt nặng việc học.
“Phụ thân, sinh nhật ngài là ngày nào?” Hàn Thác bỗng nhiên hỏi sang chuyện khác.
Hàn Tuyệt đáp: “Đã sớm không nhớ rõ.”
“Tại sao lại không nhớ rõ? Cha mẹ ngài đâu? Chính là gia gia, nãi nãi của ta đấy.”
“Ta từ nhỏ không cha không mẹ.”
“A?”
Hàn Thác sửng sốt, hắn bỗng nhiên ý thức được dường như từ nhỏ đến giờ, hắn chưa từng thật sự quan tâm phụ thân mình, mà chỉ một lòng muốn tu tiên.
Thanh Loan Nhi nhẹ giọng cười nói: “Ngươi xem phụ thân ngươi từ nhỏ đã khổ sở như vậy, sau này lớn lên ngươi phải hiếu kính hắn thật tốt.”
Hàn Thác gật đầu, kiêu ngạo nói: “Sau này ta sẽ trở thành tu tiên giả, thành tựu trường sinh, rồi sẽ khiến các ngài cùng ta trường sinh bất lão!”
“Thác nhi thật có chí khí.” Thanh Loan Nhi sờ lấy đầu Hàn Thác, một mặt từ ái.
Hàn Tuyệt khẽ nhấp rượu, mỉm cười nhìn hai mẹ con. Phải nói, khổ tu ba vạn năm, được thể nghiệm cuộc sống phàm trần như thế này, quả là rất không tệ, mang một tư vị đặc biệt trong lòng. Chỉ là, một đời phàm nhân tràn đầy những điều không chắc chắn, không giống như người tu hành có thể tự mình nắm giữ vận mệnh của mình.
***
Ba năm sau, Hàn Thác mười sáu tuổi.
Đông Thủ thành một lần nữa đối mặt với nguy cơ. Thú triều chưa từng có tiền lệ ập đến, các thành lân cận đã luân hãm, tin đồn lan truyền vào Đông Thủ thành, khiến lòng người hoang mang. Thành chủ Đông Thủ thành bắt đầu cưỡng ép trưng binh, mọi nam đinh từ mười lăm tuổi trở lên đều phải nhập ngũ, Hàn Thác cũng không ngoại lệ.
Trời lại rơi xuống nhiều tuyết hơn, che khuất bầu trời, toàn thành phủ một màu trắng xóa.
Hàn Tuyệt đi vào khách sạn, đây là quán trọ đầu tiên hắn đặt chân đến Đông Thủ thành, và cũng là nơi hắn thường lui tới những ngày bình thường. Vẫn là vị trí cũ, tại lầu hai ngay trước cửa sổ, có thể nhìn thấy người trong thành qua lại. So với ngày xưa, đường phố trong thành vắng vẻ hơn nhiều, phần lớn người đi lại đều mang vẻ vội vàng.
“Tiểu hữu, nhiều năm không gặp, ngươi cũng đã có tóc bạc trên đầu, thật sự là tuế nguyệt không tha người.”
Một tiếng cười vang lên, chỉ thấy lão đạo sĩ mà Hàn Tuyệt từng gặp khi mới đến Đông Thủ thành, bước tới và vẫn như cũ tự mình ngồi xuống đối diện Hàn Tuyệt. Nhiều năm như vậy trôi qua, Hàn Tuyệt cố ý để trên đầu mình thêm vài sợi tóc bạc, dù vẫn anh tuấn như xưa nhưng cũng không còn vẻ trẻ trung nữa.
Hàn Tuyệt cười nói: “Ngược lại tiền bối vẫn tóc trắng xóa như xưa, không hề giảm phong độ năm đó.”
Lão đạo sĩ cười nói: “Quy củ cũ?”
Hàn Tuyệt khẽ gật đầu.
Lão đạo sĩ tự mình rót rượu, sau đó cười nói: “Tiểu hữu chắc chắn không phải người thường, khí độ này cũng không giống phàm nhân. Dù Đông Thủ thành sắp diệt vong, ngươi vẫn phong khinh vân đạm, hẳn là ngươi đến đây để lột xác?”
Hàn Tuyệt hỏi ngược lại: “Ngươi đây?”
“Ta cũng là hóa phàm, hành tẩu trong nhân thế, tinh luyện tâm cảnh.”
“Ngươi là độ cảnh gì?”
“Độ thần. Tiểu hữu hẳn là độ tiên đi. Ngươi ta hữu duyên, ngày khác ngươi có thể đến Khuynh Thiên môn của ta, truy cầu đại đạo.” Lão đạo sĩ vuốt râu cười nói, có chút đắc ý.
Hàn Tuyệt nói lời cảm tạ, thái độ không mặn không nhạt.
Hai người bắt đầu hàn huyên. Trong lúc trò chuyện, bên ngoài thành truyền đến tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc của hung thú. Dưới lầu, bách tính trên đường phố hoảng loạn bỏ chạy, nhưng Hàn Tuyệt và lão đạo sĩ vẫn ngồi uống rượu đàm tiếu, kể cho nhau nghe những kinh nghiệm hành tẩu thiên nhai.
`« Trần Nhai Tử đối với ngươi có ấn tượng tốt, trước mắt độ thiện cảm là 3 sao »`
Hàn Tuyệt không hề để ý đến dòng nhắc nhở này.
Hồi lâu sau, Trần Nhai Tử đứng dậy rời đi, bỏ lại một câu: “Nhân sinh vốn tràn ngập gông xiềng, muốn thoát khỏi gông xiềng, liền phải vô dục vô cầu.”
Lời của lão ta lại khiến Hàn Tuyệt dấy lên chút cảm xúc.
Vô dục vô cầu! Đây cũng là cảnh giới mà các Tiên Nhân thông thường muốn đạt tới, để thoát khỏi nhân quả. Hàn Tuyệt chỉ bị khơi gợi suy nghĩ, chứ không phải bị thuyết phục. Đạo của hắn không phải vô dục vô cầu, mà hoàn toàn ngược lại: ngã dục ngã cầu!
Hắn muốn trường sinh bất tử, hắn liền truy cầu trường sinh bất tử! Để truy cầu điều mình mong muốn, hắn sẽ có động lực mạnh mẽ hơn để tu hành. Đây cũng là điều mà nhiều phàm nhân cả đời theo đuổi. Đây cũng không phải là không tốt.
“Ta lánh đời lâu như vậy, chẳng lẽ không phải để trở thành mạnh nhất, rồi đạt được mạnh nhất sau thì muốn làm gì cũng được sao?”
Hàn Tuyệt một lần nữa nhìn xuống những bách tính đang hối hả dưới lầu, hắn đối với đạo của mình có thêm lý giải sâu sắc, dần trở nên kiên định. Ở trong nhân thế nhiều năm như vậy, hắn cũng đã chứng kiến mọi điều mà phàm nhân phải trải qua: sinh, lão, bệnh, tử, yêu, hận, tình cừu, sinh ly tử biệt. Mỗi một phàm nhân đều đang theo đuổi việc kiểm soát vận mệnh của chính mình.
Hàn Tuyệt đã là Chuẩn Thánh, nhưng vẫn đang truy cầu đạo tâm này. Khi hắn thành Thánh, hắn sẽ tùy tâm sở dục!
Ánh mắt Hàn Tuyệt trở nên kiên định.
Thánh Đạo của ta, ta muốn ta cầu!
Hàn Tuyệt nhập định, bắt đầu lĩnh hội Cực Nguyên đại đạo. Hắn cũng không sợ bị người quấy rầy. Đừng nói những phàm nhân chung quanh, ngay cả hung thú ngoài thành có đột kích cũng không thể làm tổn thương hắn.
Kiếp nạn của Đông Thủ thành kéo dài hơn bao giờ hết, chiến tranh tàn khốc, chém giết không ngừng.
***
Hai năm sau.
Hàn Tuyệt đứng trong đình viện, tắm mình dưới làn tuyết bay đầy trời. Đạo quả của hắn bắt đầu thuế biến, hướng tới đạo quả Thánh Nhân!
Có lẽ vì đạo tâm đã kiên định, pháp lực của Hàn Tuyệt sau một thời gian dài không tăng lại bắt đầu tăng trưởng. Sắp đột phá!
Hàn Tuyệt bắt đầu do dự, không biết có nên trở về không. Hắn có dự cảm, nhiều nhất trăm năm là có thể đột phá. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới Thanh Loan Nhi và Hàn Thác, Hàn Tuyệt lại mềm lòng, quyết định ở lại bầu bạn với bọn họ thêm một thời gian.
Đối với Hàn Thác, Hàn Tuyệt ngược lại đã thay đổi chủ ý. Trước đó, hắn từng nghĩ đến trấn áp huyết mạch của Hàn Thác, là sợ Hàn Thác gây phiền toái cho hắn, kết xuống đại lượng nhân quả. Hiện tại Hàn Tuyệt đã nghĩ thông suốt. Quan tâm quá mức, ngược lại sẽ trở thành gông xiềng, trở thành trở ngại!
Hàn Tuyệt thoải mái bật cười.
`« Hậu Thổ nương nương hướng ngươi báo mộng, có tiếp nhận hay không »`
Trước mắt Hàn Tuyệt đột nhiên hiện ra một hàng chữ, hắn yên lặng hỏi: “Tiếp nhận liệu có gặp nguy hiểm?”
`« Cần khấu trừ ba tỷ tuổi thọ mệnh, có tiếp tục không? »`
“Tiếp tục!”
`« Không có »`
Hàn Tuyệt lập tức quyết định lựa chọn tiếp nhận. Ta muốn ta cầu, nhưng không có nghĩa là mù quáng làm loạn. Cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn, nhất là khi đối phương có thể uy hiếp đến tính mạng của mình.
Trong mộng cảnh, bên bờ Hoàng Tuyền.
Hàn Tuyệt chắp tay hành lễ với Hậu Thổ nương nương.
Hậu Thổ nương nương nói: “Thiên Ma đột kích, tru sát chúng có thể đạt được công đức. Ẩn Môn nếu muốn trở thành khí vận giáo phái, đừng bỏ lỡ cơ hội này.”
Hàn Tuyệt cười nói: “Đa tạ nương nương nhắc nhở. Địa Phủ chuẩn bị vây quét Thiên Ma sao?”
“Ừm, bắt Thiên Ma về làm quỷ sai. Những Thiên Ma này tuy tàn bạo nhưng tâm tư không nặng, nói theo một ý nghĩa nào đó thì cũng không đáng sợ.”
“Thiên Ma từ đâu mà đến?”
“Đây là cách làm của Thánh Nhân Ma tộc, cũng coi như phối hợp Thiên Đạo diễn kịch. Thông qua Thiên Ma kiếp này, sẽ xuất hiện đại lượng người có đại khí vận, và sau đó nữa, e rằng sẽ là Thánh vị chi tranh.”
Trên mặt Hậu Thổ nương nương lộ ra vẻ sầu lo, tiếp tục nói: “Địa Phủ không có ai đủ tư cách tranh đoạt Thánh vị này. Ta hy vọng ngươi có thể đoạt lấy nó. Nếu ngươi sợ phiền phức, chí ít cũng hãy để Ẩn Môn đoạt lấy. Thánh vị này dù rơi vào tay Đạo Môn hay Thánh Nhân khác, đều sẽ phá vỡ sự cân bằng đã duy trì bấy lâu nay.”
Hàn Tuyệt nhíu mày. Trong tay hắn đang nắm giữ Đại Đạo Tử Khí và Hồng Mông Tử Khí, đủ để bồi dưỡng được hai tôn Thánh Nhân. Lại đi tranh đoạt. Ẩn Môn ngoài hắn ra, chẳng lẽ muốn có thêm ba tôn Thánh Nhân sao?
Ta không tranh, các ngươi ngược lại đưa tới tận cửa ư?
***
Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng lâm. Cổ Thiên Đình chỉ còn di chỉ, Tây Phương Linh Sơn sớm đã hoang tàn đổ nát, Vô Tận Ma Uyên lui vào tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh nát tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, tại Việt quốc Đông Hoang, một cao thủ Chân Nhân tuổi già sức yếu, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên truyền kỳ bất hủ.
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt