» Chương 241: Hắc Ngục Kê bi kịch, phong vân lại lên

Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 24, 2025

Sau khi trở lại Tiên Thiên động phủ, Hàn Tuyệt thở dài một hơi. Lần thứ hai đi Tiên giới, hắn vẫn cứ run sợ trong lòng. Cũng may địch nhân không mạnh. Những kẻ vắt mũi chưa sạch này mới phi thăng bao lâu, vậy mà đã dám trêu chọc Thái Ất Kim Tiên!

Ngộ Đạo Kiếm hiếu kỳ hỏi: “Chủ nhân, ngài vừa rồi lại đi đâu vậy?” Nàng đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy vòng xoáy màu đen. Lần trước ngài đi cứu Lệ Diêu. Còn lần này thì sao?

Hàn Tuyệt không giấu diếm, kể lại chuyện Phương Lương và Mộ Dung Khởi gặp phải. “Tiên giới nguy hiểm như vậy, hai người các ngươi mới phi thăng bao lâu đã suýt chết, ngươi còn muốn phi thăng sao?” Hàn Tuyệt nghiêm túc nói. Ngộ Đạo Kiếm vội vàng lắc đầu.

Nàng chân thành nói: “Ta chưa từng nghĩ đến phi thăng, chỉ muốn ở bên cạnh chủ nhân. Bây giờ rất tốt, cứ tu luyện mãi thôi, thỉnh thoảng thư giãn còn có thể cùng bọn họ trò chuyện.”

Ưu điểm lớn nhất khi ở lại Khổ Tu Thành Tiên sơn chính là không có áp lực. Nàng yêu thích loại hoàn cảnh sống không áp lực này. Nàng vốn có ký ức kiếp trước. Ký ức kiếp trước của nàng phần lớn là gió táp mưa sa, lo lắng hãi hùng. Nàng chỉ là một cọng cỏ, không ai bận tâm, dã thú đi ngang qua hay người phàm đều có thể giẫm nàng một cái, chẳng màng sinh tử của nàng. Thế nên, khi kiếp này có ý thức, nàng rất cảm kích Hàn Tuyệt, thậm chí sinh ra ỷ lại. Chỉ là Hàn Tuyệt không biết suy nghĩ trong lòng nàng, bởi vậy luôn khuyên bảo nàng, muốn “tẩy não” nàng từng chút một.

Hàn Tuyệt hài lòng nói: “Con cứ tiếp tục tu luyện đi.”

Ngộ Đạo Kiếm gật đầu, do dự một lát rồi nói: “Chủ nhân, gần đây Hạo nhi và Lệ Diêu có chút căng thẳng, Lệ Diêu thiên tư quá mạnh, Hắc Ngục Kê lại luôn châm ngòi, mượn Lệ Diêu chèn ép Hạo nhi.”

Long Hạo tuy thiên tư trác tuyệt, nhưng dù sao vẫn chưa trưởng thành, cũng chưa từng trải qua mưa gió, không giống như Lệ Diêu. Thiên tư của nàng trong Thiên Địa Chi Tử vốn đã rất mạnh, lại khắc khổ tu luyện, trên đường truy đuổi tới Diêu giới càng thu được không ít cơ duyên.

Hàn Tuyệt nói: “Con ra ngoài gọi Hắc Ngục Kê vào đây.”

Ngộ Đạo Kiếm liền vội vàng đứng lên.

Rất nhanh, Hắc Ngục Kê thấp thỏm bất an đi vào. Nó vẫn luôn chưa hóa hình, duy trì tư thái một con gà.

Hàn Tuyệt mặt không biểu cảm.

Thời gian một nén nhang sau, Hắc Ngục Kê bị Hàn Tuyệt ném ra khỏi Tiên Thiên động phủ. Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, sau đó đều bật cười vang. Chỉ thấy lông gà trên người Hắc Ngục Kê đều bị nhổ sạch. Dưới sự giam cầm pháp lực của Hàn Tuyệt, trong mấy ngày tới, nó sẽ không mọc lại lông gà được.

“Hừ, không được châm ngòi quan hệ đồng môn, nếu không…”

Thanh âm của Hàn Tuyệt truyền tới.

Long Hạo xấu hổ, cảm giác sư phụ đang nói chính mình.

Lệ Diêu phảng phất nghĩ đến điều gì, sắc mặt đỏ bừng. Nàng thầm mắng Hàn Tuyệt quá đáng. Bất quá trong lòng nàng vẫn rất hài lòng với quyết định của Hàn Tuyệt, nàng cũng rất phiền với việc Hắc Ngục Kê xúi giục. Nàng chỉ muốn tu luyện thật tốt, không muốn phức tạp, không muốn cùng những người khác sinh ra mâu thuẫn.

Hắc Ngục Kê không còn mặt mũi nào nhìn người, quá xấu hổ! Nó trốn lên Phù Tang Thụ, dùng lá cây che chắn thân thể.

Trong một mảnh núi rừng.

Mộ Dung Khởi, Chu Phàm, Mạc Phục Cừu, Phương Lương đang tu luyện, Yêu Cốt Hổ canh giữ ở cách đó không xa, Cố Hinh ngồi bên cạnh Phương Lương, đầu cúi rất thấp.

Phương Lương mở mắt, giận dữ nói: “Ngươi đi đi, không cần đi theo ta, cả đời này ta cũng sẽ không tái giá, trong lòng ta chỉ có đại đạo.”

Khi còn ở phàm giới, hắn đã bị nữ nhân làm tổn thương tâm can, sinh ra sợ hãi.

Cố Hinh nắm chặt ống tay áo của mình, thấp giọng nói: “Ta không biết nên đi đâu…”

Mộ Dung Khởi khẽ nói: “Trời đất bao la, muốn đi đâu mà chẳng được? Phụ thân ngươi đã bị huynh đệ ta tru sát, ngươi cùng sư đệ ta dù có ở cùng một chỗ cũng sẽ có khúc mắc.”

Hắn rất xem thường Cố Hinh. Nữ nhân ngu ngốc suýt hại chết người trong lòng, đã lớn như vậy rồi, không thể nào không có quan niệm thị phi. Hắn thấy, Cố Hinh chính là sợ hãi, trốn tránh hiện thực, không dám đối nghịch với phụ thân, chỉ có thể ôm vọng tưởng chờ đợi bi kịch xảy ra.

Chu Phàm tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Chẳng biết vì sao, hắn không hiểu nhớ tới chính mình ngày xưa. Chỉ là hắn không có Phương Lương kiên quyết, thoải mái như vậy. Nhớ tới những người từng quen, Chu Phàm trong lòng cảm khái không thôi.

Cố Hinh mím chặt đôi môi, trong lòng vô cùng dày vò.

Phương Lương giận dữ nói: “Thôi, mang nàng về Thiên Đình đi, ít nhất có một nơi đặt chân.”

Mộ Dung Khởi hừ một tiếng, cũng không tiếp tục phản bác. Dù sao đây là chuyện riêng của Phương Lương.

“Trở về sau phải tu luyện thật tốt, tu vi như vậy mà cứ ra ngoài lêu lổng, nếu không có sư tổ, ngươi đã chết rồi!” Mộ Dung Khởi nghiêm khắc nói. Bản thân hắn là sư huynh, lại thêm ký ức kiếp trước, thái độ đối với Phương Lương tự nhiên là đối đãi hậu bối. Hắn thật sự lo lắng cho Phương Lương.

Phương Lương lúng túng nói: “Đúng là lỗi của con, nhất là còn làm phiền sư tổ.”

Trên mặt hắn thẹn đến hoảng, khi hắn tỉnh lại nghe nói là Hàn Tuyệt xuất thủ, hắn rất kinh ngạc, theo đó là xấu hổ. Cuối cùng, hắn vẫn gây phiền phức cho sư tổ. Mà hắn chưa từng hồi báo lại Hàn Tuyệt.

Mộ Dung Khởi nhìn về phía Mạc Phục Cừu hai người hỏi: “Các ngươi tiếp theo đi đâu?”

Khi còn ở phàm giới, bốn người đã quen biết, còn từng luận bàn đấu pháp, cũng từng có mâu thuẫn. Đương nhiên, những chuyện quá khứ đó đặt vào hiện tại, đều là chuyện thú vị. Có thể ở Tiên giới gặp được cố nhân, rất có cảm giác tha hương ngộ cố tri.

“Tiếp tục xông xáo chân trời, xông ra uy danh hiển hách!” Chu Phàm cười nói, một bộ nhiệt huyết dâng trào thần thái.

Mạc Phục Cừu cười gật đầu.

Mộ Dung Khởi cũng lộ ra dáng tươi cười. Loại người này, hắn gặp nhiều rồi. Tiên giới không bao giờ thiếu những kẻ ý khí phong phát như vậy. Mỗi một vị thiên kiêu, đều là giẫm lên vô số người như thế mà quật khởi.

Thoáng chốc, lại mười năm trôi qua.

Hàn Tuyệt mở mắt, trong lòng cảm khái vạn phần. Tinh Thần Hồng Mông Thể cùng Sinh Tử đại đạo giống nhau, mênh mông cao thâm, cảm giác có thể vĩnh viễn lĩnh hội xuống dưới. Mặc dù hắn vẫn luôn mạnh lên, nhưng hắn luôn cảm thấy khoảng cách Tiên Đế còn xa không thể chạm. Kim Tiên đến Tiên Đế, không phải quá trình lượng biến, mà là chất biến. Pháp lực có tăng cường đến đâu, cũng phải nhục thân, linh hồn bản chất thuế biến mới được.

Hàn Tuyệt lấy ra Ách Vận Thư, bắt đầu nguyền rủa địch nhân, tiện thể xem xét bưu kiện, giải sầu một chút.

« Hảo hữu của ngươi Kỷ Tiên Thần vẫn lạc, hồn phách rơi vào Âm gian »
« Hảo hữu của ngươi Đế Thái Bạch gặp phải đại năng tập kích »
« Hảo hữu của ngươi Đế Thái Bạch bản thân bị trọng thương, may mắn được Thiên Đế cứu giúp »
« Đạo lữ của ngươi Tuyên Tình Quân đắc Tiệt giáo chí bảo »
« Đồ đệ của ngươi Hàn Bát trong tu hành thu hoạch được Thiên Đạo cảm ngộ, lĩnh ngộ thần thông »
« Hảo hữu của ngươi Kỷ Tiên Thần tại Âm gian ngẫu nhiên gặp cơ duyên, luyện thành thần thông »
« Đạo lữ của ngươi Hình Hồng Tuyền đắc Thiên Đạo khí vận, đạo hạnh phóng đại »
« Đồ đệ của ngươi Tô Kỳ gặp phải thánh triều tu sĩ tập kích » x16824

Phong vân lại nổi lên! Thiên Đình không ít Tiên Thần bắt đầu gặp phải trắc trở. Bất quá trước kia cũng có, Hàn Tuyệt không quá lo lắng. Ngược lại tình hình gần đây của Tô Kỳ khiến hắn rất quan tâm.

Tiểu tử này vẫn luôn không dùng Thỉnh Thần Thuật, chẳng lẽ là sợ hắn đánh không lại Đại Hoang thánh triều? Từ động thái bưu kiện mà xem, hắn dường như trốn thoát khỏi Đại Hoang thánh triều, đang gặp truy sát.

Hàn Tuyệt hạ quyết tâm, những đồ tử đồ tôn còn lại chưa đạt Thái Ất Kim Tiên, tuyệt đối không thể phi thăng. Hắn cứ khắp nơi cứu hỏa như thế, sớm muộn gì cũng lật xe. Cứu lần một lần hai còn tốt, cứu nhiều, vậy thì có lệch đạo tâm của hắn. Hàn Tuyệt yên lặng nghĩ.

Lúc này, một thanh âm truyền vào tai Hàn Tuyệt.

“Tôn Quyền đạo hữu, ra ngoài tụ tập chứ?”

Bạch Y Phật!

Hàn Tuyệt hồi âm nói: “Chờ một chút, trên tay có việc.”

“Được.”

Bạch Y Phật lên tiếng.

Sau đó chờ đợi ròng rã nửa năm.

====================

Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Bảng Xếp Hạng

Chương 314: Ngũ chuyển Tiên Đế, một người một tỷ năm « Canh 3, cầu nguyệt phiếu »

Chương 313: Đến từ đệ nhất Kiếm Tiên độ thiện cảm

Chương 312: Toàn viên Tiên Đế, Kiếm Đạo đỉnh phong