» Chương 217: Luân Hồi Kim Tiên cảnh! « Canh 3 »
Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 24, 2025
“Thế nào? Thiên Đình phải ngã rồi?”
Hàn Tuyệt khẩn trương hỏi, cũng bởi vì hắn giết Yêu Đế chi tử?
Đế Thái Bạch nói: “Vậy làm sao khả năng!”
Hàn Tuyệt chờ đợi hắn nói tiếp.
Nhưng mà, tên này bỗng nhiên trầm mặc.
Hàn Tuyệt nhíu mày.
Đế Thái Bạch thế nào? Rơi dây rồi? Mạng Thiên Đình như thế kẹt?
Qua một hồi lâu, Đế Thái Bạch lần nữa thở dài một hơi, nói: “Thần Cung không biết thế nào, lại cùng Kim Ô Thần tộc khai chiến, Yêu Đình cùng phật môn lại kết minh, Thiên Đình muốn lâm vào thế bị động. Sắp tới một đoạn thời gian, Thiên Đình sẽ có chút gian nan, bất quá không có việc gì, giai đoạn như vậy trong tháng năm dài đằng đẵng đã không phải là lần đầu tiên.”
Hàn Tuyệt không khỏi vì Thiên Đình mặc niệm.
Thật vất vả mới nối được đường dây với Thần Cung, mà Thần Cung lại trêu chọc Kim Ô Thần tộc.
Có lẽ cùng Yêu Đình có quan hệ.
Nhưng bất kể như thế nào, những sự tình này đều không phải là Hàn Tuyệt có thể quản.
“Yêu Đế sẽ không tới tìm ta phiền phức chứ?” Hàn Tuyệt hỏi.
Đế Thái Bạch nói: “Yêu Đế chi tử đông đảo, Thiên Trạch thái tử không xuất chúng, Yêu Đế đối với hắn còn có chút phiền chán, Yêu Đế sẽ không dễ dàng làm loạn. Yêu Đình cùng phật môn cũng không có khả năng vĩnh viễn tin tưởng lẫn nhau, chỉ cần ngươi không rời đi Xích Vân giới, không rời khỏi phạm vi Thiên Đình là được.”
Hàn Tuyệt nhịn không được ‘đậu đen rau muống’ nói: “Mới mấy trăm năm, đã là người thứ hai muốn thanh lý Xích Vân giới rồi, Thiên Đình có phải là không có đội tuần tra?”
“Có, sắp tới sẽ phái thêm Thiên Tướng mạnh hơn.”
“Viêm Quân Đại Đế đâu, đã tìm được chưa?”
“Tìm được rồi, đang dưỡng thương.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hàn Tuyệt cũng không có hỏi nhiều về Viêm Quân Đại Đế, hắn chỉ là tiểu tốt vô danh, không muốn liên lụy quá nhiều.
Đế Thái Bạch cũng không tiếp tục trò chuyện, chặt đứt thần thức liên hệ xong, Hàn Tuyệt liền bắt đầu ngồi xuống tu luyện.
Vô luận thế nào, tăng cường thực lực của mình mới là mấu chốt.
Hàn Tuyệt nghĩ vậy.
Người sống một đời, chính là thân bất do kỷ như vậy.
Hàn Tuyệt cảm thấy mình đã đủ điệu thấp, nhưng vẫn gặp phải phiền phức.
Nếu như hắn phi thăng, không chừng phiền phức sẽ càng nhiều.
Không ai có thể hoàn toàn rời xa hồng trần, càng không có người có thể bình an một đời.
Kiên trì đạo tâm!
Hãy cứ theo con đường tu luyện trước đó!
. . .
Xuân đi thu tới.
Lại bốn mươi năm nữa trôi qua.
Hàn Tuyệt rốt cục đạt tới Luân Hồi Huyền Tiên cảnh viên mãn!
Kim Tiên cảnh đang ở trước mắt!
Hàn Tuyệt tâm tình kích động.
Lần đột phá này, hắn đã đợi rất lâu, lâu hơn bất kỳ lần đột phá nào trước đó.
Sau khi đột phá, Hàn Tuyệt lập tức lấy ra Ách Vận Thư, bắt đầu ‘chúc mừng’.
Đồng thời, hắn xem xét bưu kiện, muốn xem tình hình của các hảo hữu những năm này.
« Hảo hữu của ngươi Kiếm Thần Đế gặp phải Kim Ô Thần tộc tập kích » x12098
« Đồ tôn của ngươi Phương Lương gặp phải yêu quái tập kích » x167782
« Hảo hữu của ngươi Kỷ Tiên Thần gặp phải yêu quái tập kích » x237644
« Đồ đệ của ngươi Tô Kỳ truyền bá vận rủi, Tự Long tiên đảo gặp phải tai ương cực hàn khó gặp trong vài vạn năm »
« Hảo hữu của ngươi Chu Phàm trải qua trắc trở, đến Bồng Lai tiên đảo »
« Đồ tôn của ngươi Mộ Dung Khởi cảm ngộ thiên địa chân nghĩa, thức tỉnh bản mệnh đại đạo »
« Hảo hữu của ngươi Đại Thần Tướng gặp phải Yêu tộc Tiên Đế vây công » x15
« Hảo hữu của ngươi Đại Thần Tướng tru sát Tiên Đế, khí vận phóng đại »
. . .
Hàn Tuyệt nhìn thấy, tu tiên giới khá bình tĩnh, còn Tiên giới thì thực sự hỗn loạn.
Thiên Đình và Yêu Đình thực sự đã khai chiến, mà lại là đại chiến!
Việc này còn khoa trương hơn cả Bình Thiên Đại Thánh đại náo Thiên Đình lúc trước.
Đại Thần Tướng vẫn mạnh mẽ như trước, bị mười lăm tôn Tiên Đế vây công nhưng không hề bị trọng thương, thậm chí còn phản công tiêu diệt đối phương.
Hàn Tuyệt kiên trì nguyền rủa, sau mấy tháng, rốt cục kết thúc nguyền rủa.
Hắn tiếp tục củng cố tu vi, chuẩn bị đột phá.
Nghe nói đạt tới Kim Tiên cảnh, liền có thể lĩnh hội nhân quả, suy tính vận mệnh, gần như trường sinh bất tử.
Hàn Tuyệt đối với Kim Tiên cảnh vẫn rất chờ mong.
Đạt tới Kim Tiên cảnh, hắn cách Tiên Đế liền không xa.
Đương nhiên, Tiên Đế cũng không phải mục tiêu của Hàn Tuyệt.
Hắn muốn siêu việt Thần cảnh, siêu việt Đại La chi cảnh!
Chỉ có trở thành kẻ mạnh nhất, mới có thể sống sót mãi mãi.
Đại khái bảy năm sau.
Hàn Tuyệt rốt cục bắt đầu đột phá.
Hắn đuổi Ngộ Đạo Kiếm ra ngoài.
Ngộ Đạo Kiếm hiểu rõ hắn muốn đột phá, cũng không có cảm xúc nhỏ.
Các đệ tử dưới Phù Tang Thụ thấy nàng đi ra, ban đầu không để ý, nhưng khi Khổ Tu Thành Tiên sơn bắt đầu kịch liệt lay động, bọn hắn mới ý thức được Hàn Tuyệt đang đột phá.
Mộ Dung Khởi cảm khái nói: “Thiên tư của sư tổ thật sự phi phàm, kiếp trước kiếp này, ta đều chưa từng gặp qua tồn tại nào có thiên phú mạnh hơn hắn.”
Đây là lời nói thật.
Kiếp này khi hắn ở cùng Hàn Tuyệt, Hàn Tuyệt còn chưa đạt tới Tiên cảnh.
Tuân Trường An cười nói: “Kỳ thật thân phận sư phụ vẫn luôn rất thần bí, hắn có lẽ là cao nhân Tiên giới chuyển thế.”
Hắc Ngục Kê cười nói: “Ha ha ha, đó là đương nhiên, chủ nhân của ta khẳng định lợi hại mà!”
“Ta vẫn cảm thấy chủ nhân không tầm thường.” Kim Ô A Đại nói.
Tiểu Nhị đi theo gật đầu, bọn chúng không quên được sự khủng bố khi bị Hàn Tuyệt trấn áp lúc trước.
Khi mọi người nghị luận, Hàn Tuyệt đã tiến vào giai đoạn quan trọng của đột phá.
. . .
Lăng Tiêu bảo điện, chư thần vân tập.
Thiên Đế ngồi trên thủ tọa, mặt không biểu tình.
Trên điện khí vận rất thấp, ngay cả Đại Thần Tướng cũng sắc mặt âm trầm.
“Yêu Đình Tiên Đế kia, không ai có thể giết được sao?” Thiên Đế mở miệng hỏi.
Các Tiên Thần hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cự Linh Võ Thần trầm giọng nói: “Bệ hạ, chẳng lẽ không thể mời được những thần kia sao?”
Thiên Đế bình tĩnh nói: “Nhị Thập Tứ Tinh Đế đã trên đường trở về, bọn hắn trước đó trấn áp Hỗn Độn biên giới, trở về cũng cần thời gian.”
Chúng Tiên Thần nghe vậy, nhao nhao kinh hỉ.
“Đã như vậy, vậy ta sẽ tái chiến hắn, mặc dù ta không giết được hắn, nhưng hắn cũng đừng hòng giết ta.” Đại Thần Tướng mở miệng nói.
Các Tiên Thần khác nhao nhao mở miệng khuyên can.
“Không thể đâu, ngài vừa ra tay, mười mấy vị Tiên Đế của Yêu Đình sẽ dốc toàn bộ lực lượng, bọn hắn quá muốn giết ngài!”
“Đúng vậy, Yêu Đình xem ngài là cái đinh trong mắt!”
“Đại Thần Tướng ngài vừa đại chiến một trận, không thể làm loạn.”
“Thiên Đình không thể tổn hao Đại Thần Tướng!”
Nghe chúng Tiên Thần nói, Đại Thần Tướng nhíu mày.
Đạo lý hắn đều hiểu, nhưng bây giờ Thiên Đình cần người đứng ra chống đỡ, nếu không Thiên Đình sẽ mất hết thể diện.
Kỷ Tiên Thần đứng ở hàng cuối cùng của Thiên Tướng, trong lòng hắn nhiệt huyết dâng trào, rất muốn đứng ra, nhưng tu vi hắn quá yếu.
Nếu như hắn đủ mạnh, đây chính là cơ hội nhất chiến thành danh của hắn.
Thiên Đế liếc nhìn Đế Thái Bạch, nói: “Đã như vậy, vậy thì đi mời thái tử.”
Thái tử!
Chúng Tiên Thần xôn xao!
Đại Thần Tướng híp mắt, Đế Thái Bạch như trút được gánh nặng.
Đế Thái Bạch cười nói: “Thái tử điện hạ đã đợi rất lâu, chỉ chờ bệ hạ lên tiếng.”
Một lão tiên vội vàng hỏi: “Thái tử điện hạ không phải đang ở Côn Lôn sao?”
“Trẫm mang hắn về từ Côn Lôn, hắn hôm nay tại Đế cảnh e rằng không có đối thủ.” Thiên Đế bình tĩnh nói.
Chúng Tiên Thần càng thêm kích động.
Thiên Đế chi tử có rất nhiều, nhưng có một vị, chính là truyền kỳ của Thiên Đình. Trước khi Đại Thần Tướng quật khởi, ngài ấy chính là chiến lực biểu tượng của Thiên Đình.
Kỷ Tiên Thần âm thầm hiếu kỳ, vị thái tử kia rốt cuộc mạnh cỡ nào mà có thể khiến các Tiên Thần kích động như thế?
. . .
Mười năm sau.
Hàn Tuyệt rốt cục đột phá thành công!
Luân Hồi Kim Tiên cảnh sơ kỳ!
Vừa đột phá, pháp lực của Hàn Tuyệt bắt đầu tăng vọt, linh hồn hắn càng thăng hoa, ý thức nhảy ra Ngũ Hành, đi vào một mảnh không gian mịt mờ.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt