» Chương 84: Thần Thú Chu Đấu, hủy thiên diệt địa

Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 23, 2025

Đại Yến Bắc Bộ.
Trong động phủ.
Điển Túc Yêu Vương mở to mắt, chau mày.

Từ khi rời Ngọc Thanh tông, ác mộng của hắn đã kết thúc. Thế là hắn tranh thủ thời gian, toàn lực chữa thương, mãi cho đến hôm nay.

Thế nhưng, gần đây hắn luôn có một cảm giác bất an.

Cảm giác bất an này đến không hiểu thấu, ngay cả yêu huyết của hắn cũng vì thế mà xao động.

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ vị Tiên Nhân kia lại muốn hãm hại bản vương?”

Điển Túc Yêu Vương lo lắng nghĩ, hắn càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở.

Bị phong ấn hai ngàn năm, phục sinh chưa kịp báo thù liền lần nữa trọng thương, Điển Túc Yêu Vương cảm thấy lũ yêu chúng dưới trướng mình khẳng định đang chê cười hắn.

Hắn càng nghĩ càng bực bội, trong lòng dấy lên tà hỏa.

Hắn thật muốn tàn sát Đại Yến Nhân tộc đến mức không còn một mống!

Thôi được!
Hay là cứ nhịn một chút vậy.
Haizz.
Điển Túc Yêu Vương thở dài một tiếng, nhắm mắt tiếp tục tu luyện.

. . .

Trên biển mây, có một hồ nước khổng lồ, trông như mặt gương, bốn phía mây vờn, đẹp tựa bức tranh.

Tuyên Tình Quân cùng một nữ tử mặc tử bào đang tĩnh tọa bên hồ. Nữ tử mặc tử bào này rõ ràng là vị đại năng đã cứu Chu Phàm.

“Sư tỷ, người vẫn chưa phi thăng sao?” Nữ tử mặc tử bào quay đầu hỏi.

Tuyên Tình Quân mắt không hề mở, đáp: “Vẫn chưa đến thời điểm.”

Nữ tử mặc tử bào tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: “Thật sự là không hiểu rõ các người. Độ Kiếp kỳ liền có thể phi thăng, bây giờ người đã Đại Thừa, sau khi phi thăng, thoát thai hoán cốt, tại Tiên giới cũng có thể thuận lợi phát triển, người còn đang chờ gì nữa?”

Tuyên Tình Quân không đáp lời, mà hỏi: “Chu Phàm thế nào rồi?”

“Đừng nói nữa, kẻ này so với tiền thế thì tưởng như hai người, cực kỳ xúc động. Không chừng một ngày nào đó ta còn phải đi cứu hắn, bất quá hắn đã hoàn toàn tín nhiệm ta rồi.”

“Ừm, kẻ này là một mắt xích trọng yếu trong kế hoạch của chúng ta, đừng để hắn chết, cũng đừng để hắn sinh lòng mâu thuẫn với người.”

“Sẽ không đâu. Kẻ này từ nhỏ thiếu thốn tình cảm, đối tốt với hắn, hắn đừng hòng gây chuyện lung tung.” Nàng nói: “Nhân tiện, ta tại Ngọc Thanh tông có một vị đạo lữ.”

“A? Sư tỷ, người vậy mà tìm đạo lữ!”

Nữ tử mặc tử bào trừng lớn đôi mắt đẹp, lập tức hứng thú, truy vấn không ngừng.

Tuyên Tình Quân hồi ức chuyện cũ, khóe miệng hơi cong một chút, cười nói: “Lúc trước đi Ngọc Thanh tông chủ yếu là muốn nhìn một chút tông môn của Chu Phàm, không nghĩ tới gặp được một tiểu tử rất có nhãn duyên. Tiểu tử này là một tên khổ tu sĩ, đã nhiều năm như vậy, nói không chừng đã đạt tới Hóa Thần cảnh.”

Nữ tử mặc tử bào kinh ngạc nói: “Tư chất của hắn không thể nào yếu hơn Chu Phàm sao?”

“Đương nhiên là thế, về sau có cơ hội ta dẫn người đi gặp hắn một lần.”

Tuyên Tình Quân nhắc đến Hàn Tuyệt, trên mặt liền lộ ra dáng tươi cười.

Đi khắp nhân gian, nàng phát hiện Hàn Tuyệt vẫn như cũ là nam tử nàng từng gặp qua đẹp mắt nhất, tính cách cũng rất thú vị.

Đúng lúc này!
Mặt gương cấp tốc biến thành hỏa sắc, cuồng phong gào thét mà đến, sóng nhiệt khuấy tán biển mây.

Tuyên Tình Quân và nữ tử mặc tử bào lập tức đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một con hỏa điểu khổng lồ giương cánh trăm trượng bay lượn qua.

Nữ tử mặc tử bào kinh ngạc hỏi: “Thần Thú Chu Đấu? Thần Thú trong truyền thuyết đại diện cho tai họa!”

Tuyên Tình Quân cau mày nói: “Con Chu Đấu này còn chưa đạt tới trạng thái thành thục, bất quá đã thân mang khí vận rủi ro. Đoán chừng có thứ gì đó đang hấp dẫn nó.”

“Chậc chậc, cũng không biết nơi nào xui xẻo đến vậy, lại hấp dẫn Chu Đấu.”

. . .

Từ khi phát hiện Phù Tang Thụ mỗi đến tối liền sẽ lay động về sau, Hàn Tuyệt bắt đầu bất an.

Luôn cảm thấy Phù Tang Thụ sẽ đưa tới thứ gì.

Chẳng lẽ là Kim Ô trong truyền thuyết?
Không thể nào!
Kim Ô không phải treo ở trên trời sao?
Không thấy mặt trời càng ngày càng thấp!

Hàn Tuyệt lưu lại một tâm nhãn, bình thường lúc tu luyện, cũng không dám toàn tâm toàn ý.

Mấy ngày sau.
Lý Khanh Tử đến đây bái phỏng.

Vào động phủ xong, Lý Khanh Tử ngồi trên ghế, cười nói: “Hàn trưởng lão, gần đây Ngọc Thanh tông nghênh đón việc vui. Chúng ta phát hiện một tòa thượng cổ môn phái di chỉ, bên trong tài nguyên rất nhiều, còn có công pháp, thiên tài địa bảo, thậm chí pháp bảo. Ngươi có muốn đi xem một chút không?”

Hàn Tuyệt nhíu mày hỏi: “Việc này có truyền ra ngoài không?”
Bực này cơ duyên nếu là truyền ra, khẳng định sẽ gây nên thiên hạ tu sĩ chen chúc kéo đến.

“Đương nhiên là không có. Đây chính là cơ mật của Ngọc Thanh tông. Quan trưởng lão đã dẫn theo năm vị trưởng lão, một trăm vị đệ tử hạch tâm tiến đến thủ hộ. Trận pháp truyền tống đã sắp xây dựng xong, đến lúc đó đệ tử Ngọc Thanh tông có thể trực tiếp tiến vào di chỉ này.”

Lý Khanh Tử cười nói, thần sắc đắc ý.
Trong những năm này, Ngọc Thanh tông vẫn luôn an ổn phát triển, không trêu chọc địch nhân, tán tu gia nhập Ngọc Thanh tông cũng càng ngày càng nhiều.

Tên Trảm Thần trưởng lão đã bị đại đa số tu sĩ trong tu chân giới lãng quên, nhưng cao tầng các tông phái khác còn nhớ rõ, cho nên không dám trêu chọc Ngọc Thanh tông, thậm chí không dám ngăn cản chuyện tốt của Ngọc Thanh tông.

Hàn Tuyệt gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi. Ta sẽ không đi, các ngươi cẩn thận một chút. Bình thường loại di chỉ này khả năng có cấm chế.”

“Ta minh bạch. Nếu phát hiện thiên tài địa bảo có thể tăng lên linh khí, ta sẽ cho người đưa tới.”

“Đa tạ chưởng giáo, khách khí rồi.”

Hai người ngắn gọn hàn huyên vài câu, Lý Khanh Tử liền vội vàng rời đi.

Hàn Tuyệt tâm tình tốt lên.
Ngọc Thanh tông an ổn mạnh lên khiến hắn rất hài lòng. Ngọc Thanh tông càng mạnh, hắn có thể càng an tâm bế quan tu luyện.

Hàn Tuyệt đột nhiên phát hiện Tuân Trường An không thấy đâu.
Hắn lập tức dùng thần thức đi truy theo Tuân Trường An, phát hiện tên này đang ở trong một gian khách sạn tại nội môn thành trì.

Hửm?

. . .

Đại Yến Bắc Bộ, chân trời xuất hiện ánh lửa, chiếu sáng thiên khung.

Trên đại địa, băng tuyết tan rã với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, khiến vô số yêu quái từ trong động phủ của riêng mình trốn ra, nhìn về phía chân trời, bao gồm cả Điển Túc Yêu Vương.

Điển Túc Yêu Vương đứng tại cửa hang, nhìn về phía chân trời, ánh lửa chiếu rọi trên mặt hắn, hắn mặt lộ vẻ kinh hãi.

“Đó là. . . Thần Thú Chu Đấu! Làm sao có thể!”

“Không tốt!”

Điển Túc Yêu Vương suýt chút nữa dọa đến hồn phi phách tán. Hắn lập tức chui vào trong động phủ, cửa hang dâng lên bùn đất, cấp tốc ngưng tụ thành vách núi.

Thần Thú Chu Đấu giương cánh bay lượn mà đến, giống như Kim Ô trong truyền thuyết, quét ngang đại địa.

Những nơi nó đi qua, băng tuyết tan rã, hóa thành hồ nước, lại bị bốc hơi thành cuồn cuộn mây khói.

Chu Đấu tương tự hỏa điểu, đầu như chó lớn, mọc ra ba chân, móng vuốt khác biệt với mãnh cầm, càng giống như vuốt rồng, chỉnh thể hình tượng cực kỳ uy mãnh, thế không thể đỡ.

Ngàn dặm đất tuyết, bị nó nướng đến trực tiếp hòa tan!

Hai mắt của nó bắn ra quang mang như đuốc, nhìn về phương hướng rõ ràng là Ngọc Thanh tông!

. . .

Ngọc Thanh tông, nội môn khách sạn.
Trong phòng khách.

Tuân Trường An ngồi tại trước bàn, tay nắm một ly rượu, cười nói: “Thiến nhi, đến Ngọc Thanh tông cảm giác thế nào? Ta đã gia nhập Ngọc Thanh tông mấy chục năm, nếu ngươi gặp phải chuyện phiền toái, có thể tùy thời tìm ta.”

Ánh mắt của hắn nhìn về phía một nữ tử dáng người thướt tha đứng trước cửa sổ.
Nàng này mặc một bộ áo xanh, tóc dài tới eo, da trắng mỹ mạo, mặc dù không kịp khuynh quốc khuynh thành chi tư, nhưng cũng xác thực là nhan sắc hiếm thấy.

Nữ tử tên Thiến nhi nhẹ vuốt mái tóc bên tai, nói: “Trường An, ngươi không cần đối tốt với ta như vậy, chúng ta thật sự không có khả năng. Có lẽ ngươi ở Ngọc Thanh tông lẫn vào rất tốt, nhưng ta cũng không thể vì lợi ích mà ủy thân cho ngươi.”

Tuân Trường An nghe được đau lòng, cắn răng nói: “Vì cái gì? Cũng bởi vì tướng mạo của ta? Ta có thể thay đổi một tấm tướng mạo anh tuấn hơn.”

Thiến nhi quay người nhìn về phía hắn, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ bất mãn, nói: “Thế nhưng thật chính là thật, giả vĩnh viễn là giả. Ta như yêu ngươi, sông cạn đá mòn cũng sẽ không thay lòng đổi dạ. Ta nếu không yêu ngươi, mặc dù hủy thiên diệt địa, chỉ còn lại có ngươi ta, ta cũng đoạn không sẽ yêu ngươi.”

Thật đâm vào tim!
Tuân Trường An bóp nát chiếc chén trong tay, lòng bàn tay không chảy máu, nhưng lòng thì đang rỉ máu.

Đúng lúc này!
Ánh lửa chiếu rọi lên lưng Thiến nhi, một cỗ gió nóng thổi tới, Tuân Trường An trừng to mắt.

Thiến nhi vô ý thức quay người nhìn lại, chỉ thấy bầu trời cấp tốc nhuộm lên hỏa sắc, chân trời có một vầng mặt trời đang chạy nhanh đến.

Thần Thú Chu Đấu!

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Bảng Xếp Hạng

Chương 251: Hỗn Độn lĩnh vực, Đạo Chí Tôn!

Chương 250: Tôn Ngộ Không cố sự, đốn ngộ đạo ý « Canh 3 »

Chương 249: Thần bí cửa lớn, nguy cơ sắp tới