» Chương 1006:

Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên - Cập nhật ngày May 19, 2025

Trần Mạc Bạch tâm niệm lưu chuyển, lại liếc mắt sang bên cạnh Đỗ Mộng Vân, đã nhận ra tu vi Kết Đan của nàng, không khỏi cảm thán Bắc Uyên thành càng ngày càng hỗn tạp. Hắn quay đầu nghĩ cách rà soát toàn bộ thành, chí ít những tu sĩ cảnh giới Kết Đan, Nguyên Anh cỡ này không thể để ẩn mình.

Nghĩ vậy, Trần Mạc Bạch đưa tay hướng lên trời. Vòng xoáy Ngũ Hành linh khí mênh mông trên không Bắc Uyên thành như bị bàn tay hắn dẫn dắt, chậm rãi bay lên cao, càng rời xa Trần Linh Minh.

Bất kể Trần Linh Minh Kết Anh có thành công hay không, chuyện này nhất định phải tuyên truyền ra ngoài, chí ít giá nhà lại có thể tăng lên rất nhiều.

“Đạo hữu định cư Bắc Uyên thành là sự tín nhiệm đối với tông ta, điều này làm ta rất vui mừng; nhưng không một tiếng động mà trực tiếp Kết Anh, lại khiến ta có chút tức giận. Nếu lúc này ta không có mặt, thiên kiếp giáng xuống, e rằng tổn thất của Bắc Uyên thành, đạo hữu không gánh nổi…”

Ngữ khí sang sảng của Trần Mạc Bạch vang vọng trên không trung, trùng trùng điệp điệp truyền bá đi khiến toàn bộ tu sĩ Bắc Uyên thành đều biết dị tượng trên bầu trời là do có người Kết Anh gây ra.

Lập tức không ít người mở to mắt nhìn, nhất là những tu sĩ vốn đang ở trên con đường này. Nếu không phải Trần Mạc Bạch đang ở trên không trấn áp, họ đã không nhịn được mà tới xem.

Trên bồ đoàn, Trần Linh Minh tuy đang trong quá trình đột phá nhưng cũng mới bắt đầu, thần thức còn dư lực bận tâm bên ngoài, đương nhiên cũng nghe thấy lời nói của Trần Mạc Bạch.

Thần thức của hắn tuôn ra hóa thành một hóa thân ngũ sắc hư ảo trên nóc nhà, lập tức nhìn thấy Trần Mạc Bạch đang một tay nâng vòng xoáy Ngũ Hành khổng lồ giữa không trung. Trong lòng rung động, hắn khẽ cắn môi, trực tiếp quỳ xuống hướng về phía Trần Mạc Bạch.

“Còn xin tiểu sư tổ thứ lỗi, đệ tử hôm nay ngồi xuống đột nhiên phúc chí tâm linh, bước ra bước này.”

“Đệ tử vốn định trước khi Kết Anh sẽ bẩm báo với tiểu sư tổ để chuẩn bị, nhưng thời cơ đột phá đến quá đột ngột, đệ tử lại sợ bỏ lỡ sau này sẽ không còn cơ hội thứ hai.”

“Những năm này đệ tử ở tại Bắc Uyên thành, sớm đã xem nơi đây như quê hương thân thiết nhất, tuyệt đối không có một tơ một hào tâm tư muốn phá hoại. Thật sự là vạn bất đắc dĩ mới không thể không Kết Anh.”

Trần Mạc Bạch nhìn Trần Linh Minh đang quỳ trước mặt, trực tiếp ngây người.

“Chờ một chút, ngươi gọi ta là gì? Tiểu sư tổ? Ngươi là đệ tử đời thứ mấy?”

“Đệ tử là đời thứ bảy.”

Kết Anh là chuyện sống chết, Trần Linh Minh không dám có bất kỳ giấu giếm nào, Trần Mạc Bạch hỏi gì đáp nấy.

“Đời thứ bảy? Mới nhập môn! Khó trách không hiểu quy củ.”

Sau khi nghe, sắc mặt Trần Mạc Bạch hơi kinh ngạc.

Ngũ Hành tông từ khi hắn đặt ra bối phận đến nay, nhóm đệ tử mới nhập môn nhất hiện tại đúng lúc là đời thứ bảy.

Nhưng cho dù là đệ tử đời thứ bảy, cũng không nên gọi Trần Mạc Bạch là tiểu sư tổ, chỉ cần gọi chức danh chưởng môn là được rồi.

“Ngươi hẳn là giấu diếm thân phận mang nghệ nhập tông? Bất quá đã ngươi gọi ta một tiếng sư tổ, ta cũng cho ngươi một cơ hội. Thành thật khai báo thân phận lai lịch của mình, nếu có thể thông cảm được, ta sẽ buông hạn chế linh khí để ngươi Kết Anh.”

Trần Mạc Bạch đối với thực lực của mình có tuyệt đối tự tin, cho dù Trần Linh Minh Kết Anh thành công, cũng chỉ là chuyện một kiếm. Bởi vậy rất ung dung thẩm vấn.

“Khởi bẩm tiểu sư tổ, đệ tử không phải là môn nhân đời thứ bảy của Ngũ Hành tông, mà là đời thứ bảy của đạo cung phân tông Ngũ Đế sơn truyền thừa Nhất Nguyên, tên là Trần Linh Minh…”

Cảm giác được Kim Đan trong bản thể khát vọng linh khí mãnh liệt, Trần Linh Minh không chút do dự nào, trực tiếp khai báo toàn bộ thân phận lai lịch của mình, tên thật, thậm chí cả ngày sinh tháng đẻ, lúc nào đến Đông Hoang, đều nói rõ mồn một.

“Cái gì! Ngươi chính là Nhất Nguyên Đạo Tử mất tích kia!”

Trần Mạc Bạch sau khi nghe xong giật nảy mình.

Lúc chính ma đại chiến, theo Tiêu Ngọc Ly dẫn tu sĩ đạo cung Nhất Nguyên rời núi, bên Đông Thổ cũng đều biết Trần Mạc Bạch không phải cái gọi là Nhất Nguyên Đạo Tử.

Bất quá đối với chuyện này, Trần Mạc Bạch cũng chưa từng thừa nhận, cộng thêm Cửu Thiên Đãng Ma tông cố tình dẫn dắt, nên sau khi Đông Thổ biết, đa số người đều mắng lão tổ Bạch Ô vì thù riêng mà giả truyền tình báo, muốn đưa kẻ thù của mình cho các thế lực lớn nhằm vào.

Cũng chính vào lúc đó, bên Đông Thổ mới biết tin Trần Linh Minh – Nhất Nguyên Đạo Tử chân chính – đã sớm mất tích khi xuống núi cách đây vài chục năm.

Trần Mạc Bạch ban đầu thật sự không nghĩ tới Trần Linh Minh, giờ đây sau khi hắn tự bộc lộ, nhìn lại vòng xoáy Ngũ Hành mà mình đang nâng trên trời, không khỏi một mặt kinh ngạc.

Nhìn kỹ lại hóa thân ngũ sắc mà Trần Linh Minh ngưng tụ trên nóc nhà, dường như có chút giống bản ngoại hóa thân giản lược của bản thân hắn.

“Đệ tử không phải là mất tích, mà là bên phân tông Ngũ Đế sơn có nội ứng vì muốn chiếm đoạt Hỗn Nguyên Đạo Quả do Nhất Nguyên tổ sư lưu lại, đã âm thầm hãm hại đệ tử. Đệ tử vì mạng sống, không thể không nhân cơ hội xuống núi mà trốn thoát.”

“Còn xin tiểu sư tổ nhìn tình đồng xuất Nhất Nguyên đạo thống, cho đệ tử một cơ hội.”

“Nếu đệ tử có thể Kết Anh thành công, nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, báo đáp đại ân đại đức của tiểu sư tổ!”

Trần Linh Minh cảm giác một khối linh thạch cực phẩm trong lòng bàn tay bản thể đã tiêu hao hơn nửa, không khỏi càng sốt ruột, liên tục hành lễ đối với Trần Mạc Bạch.

“Ai, không ngờ ngươi còn có ẩn tình như vậy, thôi, dù sao cũng là đệ tử Nhất Nguyên đạo thống.”

“Ngũ Hành tông ta tuy truyền thừa chính thống Nhất Nguyên, nhưng cũng không phân chủ thứ, đối với tất cả truyền nhân của Nhất Nguyên tổ sư trong thiên hạ đều xem như đệ tử nhà mình mà đối đãi.”

“Ngươi đã gọi ta một tiếng tiểu sư tổ, vậy thì ta tự nhiên phải giúp ngươi một tay.”

Trần Mạc Bạch đến Thiên Hà giới đã lâu như vậy, chưa từng gặp tu sĩ có tu vi như Trần Linh Minh, lại còn hiểu quy củ đến thế.

Vừa hay hắn đang thiếu một cái cớ để đi Ngũ Đế sơn, không ngờ lão thiên gia đã sớm an bài hắn ở trong Bắc Uyên thành.

Trong lúc nói chuyện, hắn đặt tay xuống, không nâng vòng xoáy ngũ sắc nữa.

Theo hạn chế của đại trận Thiên Mạc Địa Lạc được giải trừ, Trần Linh Minh trước đó không cảm nhận được chút linh khí nào từ bên ngoài, lúc này giống như con cá nhảy nhót lâu trên bờ cát được trở về nước.

Linh khí Ngũ Hành trùng trùng điệp điệp hóa thành một đạo quang trụ ngũ sắc lộng lẫy, từ trung tâm vòng xoáy ngũ sắc rơi xuống, bao phủ toàn bộ Trần Linh Minh.

Trong nháy mắt, quang hoa ngũ sắc quanh quẩn quanh thân Trần Linh Minh. Bất luận bao nhiêu linh khí Ngũ Hành giáng xuống, đều bị Kim Đan Nhất Nguyên trong đan điền khí hải của hắn thôn phệ trống không.

“Ngươi an tâm Kết Anh đi, ta thay ngươi hộ pháp!”

Trần Mạc Bạch vừa dứt lời, hóa thân ngũ sắc của Trần Linh Minh trên nóc nhà lần nữa hành đại lễ.

“Đệ tử đa tạ tiểu sư tổ!”

Trần Linh Minh nói xong, hóa thân tan đi, thần thức lần nữa chui trở về trong tử phủ thức hải.

Quá trình sau đó, hắn cần dốc toàn lực, không thể phân tâm nữa.

Lúc này, từng đạo linh quang sáng lên khắp nơi trong Bắc Uyên thành, chính là các tu sĩ Kết Đan của Ngũ Hành tông ở đây.

Sau khi được Trần Mạc Bạch gật đầu, Ngạc Vân dẫn theo đám người cũng bay tới.

Dù sao quá trình Kết Anh, cho dù đối với bọn hắn cũng là chuyện cực kỳ hiếm có.

“Thanh Mai à, con qua đây, vừa vặn nhân cơ hội này, ta kể cho con nghe chi tiết về Kết Anh…”

Bảng Xếp Hạng

Chương 1015:

Chương 1015: Thế công đảo ngược

Chương 1014: