» Chương 665:
Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên - Cập nhật ngày May 15, 2025
Lời nói này của Xa Ngọc Thành khiến Tiểu Hắc bên cạnh nhịn không được ngẩng đầu.
“Việc này sao không nói với ta?”
“Ta đâu biết ngươi lại dùng thứ bàng môn tà đạo này để giành thứ nhất.”
Trong mắt Thừa Tuyên thượng nhân và Xa Ngọc Thành, Tiểu Hắc chắc chắn không phải đối thủ của Bạch Lãng, vốn dĩ mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch. Nhưng bây giờ nàng đột nhiên dùng Thái Ất Ngũ Yên La quét ngang tất cả đối thủ, trong mắt các đạo viện học cung khác, chính là Vũ Khí đạo viện lật lọng, không làm theo thỏa thuận ban đầu.
Đối với các đạo viện vốn luôn duy trì tín nhiệm dựa trên sự ăn ý mà nói, nếu xử lý không tốt thì sẽ rất nghiêm trọng.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Lúc này Tiểu Hắc cũng có chút sốt ruột, tứ giai Chu Quả đối với nàng căn bản là không có tác dụng gì. Có thể tăng lên Thủy linh căn Thanh Long Lý mới là thứ nàng cấp thiết nhất cần.
“Trực tiếp lấy Chu Quả đổi Thanh Long Lý không được sao?”
Trần Mạc Bạch mở lời đề nghị.
“Thứ đồ chơi này ở Tiên Môn bị định là linh thú được bảo hộ, ăn ở đây là phạm pháp. Muốn ăn cái này để tăng Thủy linh căn, chỉ có thể đi hải vực bên kia. Bất quá câu nói này của ngươi cũng nhắc nhở ta, chỉ cần kết quả cuối cùng giống như kế hoạch, thì mọi chuyện vẫn còn có thể tiếp tục duy trì.”
Xa Ngọc Thành vừa nói vừa ra ngoài gọi điện thoại cho Nam Đẩu chân nhân của Côn Bằng đạo viện.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng sao cũng không đến lượt Thừa Tuyên thượng nhân tự mình ra mặt. Chỉ khi bọn họ những Kim Đan chân nhân xử lý không tốt, thì giữa các Nguyên Anh thượng nhân mới có thể trực tiếp giao lưu.
Chỉ lát sau, Xa Ngọc Thành liền trở lại, biểu thị đã làm xong. Tiểu Hắc sang năm sẽ đi nghiên cứu ở Côn Bằng đạo viện bên kia, sau đó được xem như sinh viên trao đổi, đưa đến hải vực bên kia để đào tạo chuyên sâu. Đến lúc đó ở trong vùng biển, nàng sẽ dùng Chu Quả đoạt được từ lần thủ khoa này để trao đổi Thanh Long Lý với Bạch Lãng.
“Thanh Long Lý này tương đối quý giá, bên kia cũng chỉ có thể an bài ba đầu, còn lại vẫn cần ngươi tự mình cố gắng. Nếu có thể thu hoạch được Thiên Giới Tịnh Thủy tẩy luyện mà nói, tương lai ngươi cũng không cần phải vất vả ở Cú Mang đạo viện bên kia nữa.”
Linh vật có thể tăng cường Thủy linh căn nổi tiếng nhất ở Tiên Môn bên này là Thanh Long Lý và Thiên Nhất linh thủy. Nhưng hai thứ này cộng lại cũng không bằng Thiên Giới Tịnh Thủy, đây là linh vật vô thượng do Linh Tôn cô đọng, có thể trực tiếp tạo nên Thiên Thủy linh căn.
Tiểu Hắc nếu ngay từ đầu đã theo Du Huệ Bình nhập học Côn Bằng đạo viện, thì bây giờ đã sớm ở hải vực rồi.
“Ngươi đến bên kia, không có chúng ta che chở, nhất định phải thu liễm cái tính tình nhỏ của mình…”
Sau khi kết thúc buổi luận bàn giao lưu offline, điều đó cũng có nghĩa là Tiểu Hắc sắp tốt nghiệp Vũ Khí đạo viện. Thời gian trôi qua thật nhanh, lần trước Trần Mạc Bạch nghe Xa Ngọc Thành nói về nàng là cách đây đã mười năm.
Tiểu Hắc nghe cũng có chút cảm tính, mười năm này nàng ở trong đạo viện thuận buồm xuôi gió, sự che chở của Thừa Tuyên thượng nhân và Xa Ngọc Thành khiến nàng có cảm giác được trưởng bối che chở. Lần này đột nhiên phải rời đi, vô cùng không nỡ.
Nói xong chuyện này, Thừa Tuyên thượng nhân và Xa Ngọc Thành còn có việc khác phải thương lượng, Trần Mạc Bạch mang theo Tiểu Hắc ra khỏi lầu số một.
Hắn đưa nàng đi xuống bậc thang, hai người không biết mở lời thế nào, trầm mặc không nói.
“Thật xin lỗi!”
“Đem Thái Ất Ngũ Yên La ra đây.”
Đột nhiên, hai người đồng thời mở miệng nói một câu. Lời xin lỗi của Tiểu Hắc khiến Trần Mạc Bạch hơi sững sờ. Hắn khẽ cười, vừa rồi đã huấn luyện qua, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Trần Mạc Bạch có chút lo lắng Thái Ất Ngũ Yên La sau vòng luận bàn này tiêu hao nhiều năng lượng, tương lai khi Tiểu Hắc gặp nguy hiểm có thể không còn bảo vệ nàng được nữa, cho nên muốn trao đổi thêm với khí linh một chút.
Tiểu Hắc tuy không hiểu rõ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa Thái Ất Ngũ Yên La cho hắn.
«Thế nào?»
Trần Mạc Bạch dùng Không Cốc Chi Âm lắng nghe nghi vấn của khí linh.
Trần Mạc Bạch: «Trước đó bảo hộ đứa nhỏ này ngươi hẳn là đã dùng không ít năng lượng đúng không?»
Khí linh: «Là không ít, ba đối thủ kia thật lợi hại, đại khái cần dùng một phần mười linh khí của viên trân châu mới có thể bù lại. Cứ tiếp tục thế này không được…»
Tâm niệm của khí linh Thái Ất Ngũ Yên La vừa truyền đạt được một nửa, Trần Mạc Bạch lại nhét năm viên trân châu cho nó.
Trần Mạc Bạch: «Đứa nhỏ này sắp đi hải vực, tình hình bên kia ta cũng không hiểu rõ lắm, đến lúc đó chỉ có ngươi ở bên cạnh nàng. Hi vọng ngươi có thể gánh vác nhiều hơn, quan tâm nàng một chút.»
Khí linh: «Chân nhân yên tâm, sau này ta xem nàng như con gái ruột của ta mà bảo hộ.»
Cảm nhận được năm viên trân châu ẩn chứa linh khí Thủy tinh khiết khổng lồ được nhét vào thể nội, khí linh lập tức thay đổi giọng, nói một câu khiến Trần Mạc Bạch hơi yên tâm.
Không hiểu sao, hắn vừa nhìn thấy Tiểu Hắc đã cảm thấy rất thân thiết, đại khái là lúc nhỏ đã ôm qua. Hoặc là biết nàng là người của Vọng Tiên phong, hắn là lão sư của Vũ Khí đạo viện, có nghĩa vụ chăm sóc tốt cho nàng. Như vậy tương lai khi đi bái kiến Bạch Quang lão tổ, cũng có thể có thêm một phần thể diện. Nói không chừng lão tổ sẽ nhìn vào điểm này mà chỉ điểm hắn huyền cơ ảo diệu của nhất kiếm sinh vạn pháp.
Xét cả tình lẫn lý, Trần Mạc Bạch đều cảm thấy mình phải chăm sóc kỹ lưỡng Tiểu Hắc.
Sau khi hắn “giao tiếp” tốt với Thái Ất Ngũ Yên La, kiện pháp khí này đột nhiên buông bỏ tâm phòng đối với Tiểu Hắc, khiến thần thức của nàng có thể tiến vào hạch tâm pháp khí, bắt đầu trao đổi với khí linh.
“Lão sư, người đối với ta thật tốt!”
Tiểu Hắc tự nhiên biết, tất cả đều là công lao của Trần Mạc Bạch, khuôn mặt thanh thuần động lòng người không khỏi có chút xúc động.
“Ngươi đã gọi ta một tiếng lão sư, cũng coi như đệ tử của ta. Trước khi đi hải vực, ta làm lão sư dặn dò thêm hai câu vậy. Ở nơi xa lạ đừng quá mạnh mẽ, đạo tu hành, nhìn xem ai sống lâu, đi xa. . .”
Trần Mạc Bạch lấy thân phận người từng trải, hiếm khi nói ra những lời thật lòng.
“Lão sư, người lúc còn trẻ không phải cầm kiếm quét ngang Tiên Môn sao?”
Tiểu Hắc có chút không hiểu, nhìn chung Trần Mạc Bạch từ lúc Trúc Cơ đến nay gần bốn mươi năm, hai chữ điệu thấp hoàn toàn không liên quan đến hắn.
“Thật ra bản tâm của ta là như vậy, chỉ muốn trồng ruộng bảo vệ cẩn thận quê hương của mình. Nhưng sao đạo viện không có người thứ hai có thể đứng ra, khiến ta chỉ có thể rút kiếm rời núi, đúc lại vinh quang ngày xưa!”
Trần Mạc Bạch một mặt thổn thức nói, khiến Tiểu Hắc càng thêm sùng bái hắn…