» Chương 689: Bọn hắn muốn giết ta? !
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 27, 2025
Chương 689: Bọn hắn muốn giết ta?!
“Các vị đạo hữu, người đã đủ, lão phu ngoại trừ hộ tống Nhị hoàng tử tới đây, còn phụng Đại thiên sư chi mệnh, phụ trách lần này Luyện Hồn Hồ mở ra.”
Khi Bạch Tiểu Thuần nội tâm hoảng hốt, người thứ ba đi theo Nhị hoàng tử và Trần Mạn Dao đến, giờ phút này khàn khàn mở miệng.
Đây là một nam tử trung niên, mặt vô biểu tình, trong mắt lạnh nhạt, ngay cả âm thanh cũng trong khàn khàn mang theo từng đợt băng hàn. Khi âm thanh quanh quẩn bốn phương, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, từ trong hoảng hốt tỉnh lại. Sau khi phức tạp nhìn Trần Mạn Dao, Bạch Tiểu Thuần bình tĩnh trở lại.
“Vô Thường đạo hữu, Vân Sơn đạo hữu, còn có Hồng La đạo hữu, còn xin trợ lão phu một chút sức lực.” Tu sĩ trung niên nhàn nhạt mở miệng, một bước đi ra, trực tiếp đến trên không Luyện Hồn Hồ. Cùng lúc đó, Vô Thường Công cùng nam nữ nhị lão hộ tống Chu Hoành, Hứa San kia, sau khi gật đầu cũng cất bước đi ra.
Bốn người đồng thời đứng trên Luyện Hồn Hồ, mỗi người bấm niệm pháp quyết, Thiên Nhân chi lực ầm vang giáng lâm, hình thành một cỗ cuồn cuộn gợn sóng, rơi vào trên Luyện Hồn Hồ.
Rất nhanh, dưới những tiếng vang ngập trời, Luyện Hồn Hồ đột nhiên chấn động. Từ miệng ấm, có nhiều hắc vụ hơn cuồn cuộn xông ra, trong thiên địa này không ngừng khuếch tán ra.
“Các ngươi còn có một nén hương thời gian chuẩn bị, sau một nén hương, chúng ta sẽ mở Luyện Hồn Hồ. Các ngươi lập tức bước vào Luyện Hồn Hồ. Ấm này ta bốn người chỉ có thể mở ra trong nửa nén hương, cho nên… trong nửa nén hương, nhất định phải toàn bộ đi vào. Trong quá trình khó mà đi ra, chỉ sau khi hoa nở, Luyện Hồn Hồ mới có thể tự hành mở ra. Các ngươi muốn trong vòng một canh giờ, toàn bộ đi ra, chậm thì nguy cơ!”
Nam tử trung niên chủ trì lần này Luyện Hồn Hồ mở ra, thanh âm băng lãnh quanh quẩn. Lập tức, bốn phía chúng thiên kiêu đều khẩn trương lên, vận chuyển tu vi, yên lặng chờ đợi đồng thời, cũng âm thầm dò xét lẫn nhau, dường như có truyền âm.
Bạch Tiểu Thuần nhìn miệng Luyện Hồn Hồ, đáy lòng suy nghĩ một hồi xem có nên lề mề một chút không. Nhưng cho dù lề mề thế nào, cũng rất khó kéo dài thời gian nửa nén hương.
“Thôi thôi…” Bạch Tiểu Thuần đang lúc phiền muộn, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng. Ẩn ẩn phát giác trong chốc lát, ánh mắt rơi trên người mình đã vượt qua mấy chục đạo. Hắn hồ nghi nhìn bốn phía, vừa nhìn, Bạch Tiểu Thuần lập tức cảnh giác.
Hắn nhìn thấy những thiên kiêu bốn phía này, cơ hồ tất cả mọi người lúc này đều như có điều suy nghĩ. Ánh mắt dò xét mình, rõ ràng không có hảo ý. Ngay cả Chu Hoành, Hứa San và Công Tôn Dịch, ánh mắt cũng đều như vậy. Sau đó, Bạch Tiểu Thuần thầm nghĩ không ổn.
“Bọn hắn quả nhiên liên hợp lại với nhau.” Bạch Tiểu Thuần hô hấp có chút bất ổn. Đây là cục diện hắn lo lắng nhất. Đám người này nếu đồng loạt ra tay, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ dù mình mạnh hơn cũng vô dụng thôi. Đây là hơn trăm người… Mỗi người triển khai đòn sát thủ, Thiên Nhân đều muốn đau đầu.
“Những người này quá ghê tởm, bọn hắn thật to gan. Ta lợi hại như vậy, hiển hách Trường Thành Vạn phu trưởng, đường đường Cự Quỷ thành Đại tổng quản, Thiên Nhân ta cũng dám xuất thủ, Bán Thần ta cũng dám trói, lại há có thể sợ bọn họ!” Bạch Tiểu Thuần cảm thấy khí thế của mình không thể thua, tự an ủi mình, lấy lại khí thế.
“Bất quá ta cũng không thể bắt nạt người, thôi thôi. Thân phận của ta quá cao, lại là Thiên Đạo Nguyên Anh, không chấp nhặt với bọn họ. Lần này ta phải khiêm tốn, đi vào đi một vòng ý tứ một chút là được, không đi cùng những tiểu tử này tranh đoạt.”
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, lập tức cảm thấy tâm cảnh của mình đã vượt ra khỏi những thiên kiêu này. Thế là tranh thủ thời gian trên mặt lộ ra nụ cười thân thiện, hướng về những thiên kiêu ở đây mỉm cười gật đầu.
Thế nhưng nụ cười và thiện ý này, không có nửa điểm tác dụng. Những ánh mắt không có hảo ý kia chẳng những không giảm bớt, thậm chí như Chu Hoành, Triệu Đông Sơn và những người khác, càng lộ ra xem thường và mỉa mai.
Ánh mắt này, lập tức khiến Bạch Tiểu Thuần tức giận. Hắn cảm thấy mình lợi hại như vậy, đã chủ động biểu đạt thiện ý, thế mà những người này lại không biết điều!
“Quá đáng… Thôi thôi, chuyện nhỏ này, ta không tính toán với bọn họ.” Bạch Tiểu Thuần thấy đối phương người đông thế mạnh, buồn bực nhịn xuống. Đang muốn thu hồi ánh mắt, hắn bỗng nhiên tâm thần lần nữa run lên!
“Không đúng…”
Lần này, hắn từ trong ánh mắt một số người, đã nhận ra sát cơ… Những thiên kiêu ở đây, không phải tất cả mọi người giỏi ẩn tàng. Bên trong có một ít, có lẽ cảm thấy không cần thiết ẩn tàng, sát cơ trong mắt kia, lập tức bị Bạch Tiểu Thuần phát giác.
“Bọn hắn muốn giết ta?!” Bạch Tiểu Thuần nội tâm chấn động. Đây chỉ là một lần tranh đoạt Quỷ Vương Hoa mà thôi. Hắn đại diện cho Cự Quỷ Vương. Hắn tuy biết gặp nguy hiểm, thế nhưng từ đầu đến cuối cho rằng, chỉ cần mình không tham gia tranh đoạt, nguy hiểm kia sẽ không giáng lâm.
Nhưng bây giờ, sát cơ của những người này, lập tức khiến Bạch Tiểu Thuần cảnh giác lên.
Trên thực tế, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận không sai. Những thiên kiêu này mặc dù không phải toàn bộ, nhưng vẫn có một ít đích thật là lên sát ý. Cũng không phải nhằm vào Bạch Tiểu Thuần, mà là bọn hắn biết thân phận Bạch Tiểu Thuần không phải hoàng thân quốc thích gì, chỉ là thủ hạ của Cự Quỷ Vương mà thôi. Người như vậy, bọn hắn tự nhiên dám giết!
Mà giết Bạch Tiểu Thuần, đây là phương pháp đơn giản nhất giải quyết vấn đề. Chỉ cần Bạch Tiểu Thuần chết, như vậy thì đại diện cho lần tranh đoạt Quỷ Vương Hoa này, Cự Quỷ Vương đã bị loại, trừ phi Cự Quỷ Vương còn có an bài khác.
Còn về việc cuối cùng bị vị Vương gia nào thu hoạch được, không quan trọng. Đều sẽ dùng thứ này hướng Cự Quỷ Vương trao đổi. Mà phe thế lực nào dưới trướng Vương gia, đều có thể nhận được chỗ tốt. Chỉ có điều ai có thể cướp được, lập công đầu, chỗ tốt nhận được lớn nhất mà thôi.
Việc này tất nhiên sẽ đắc tội Cự Quỷ Vương. Nếu đổi lúc khác, những quyền quý kia sẽ có lo lắng này. Nhưng lần này sự tình, là Tam Đại Thiên Vương liên hợp thao tác. Có ba người bọn họ ở đó, đủ để khiến cho việc lần này, Cự Quỷ Vương cho dù tức giận lớn đến đâu, cũng đều không phát ra được.
Mà tất cả những điều này, cũng là một trận nhân quả. Dù sao tất cả mọi người biết, Tứ Đại Thiên Vương không hòa hợp từ xưa đến nay. Lại trước đó có mấy lần Man Hoang xuất hiện bí bảo như vậy, trong Tứ Đại Thiên Vương tranh đoạt, nhiều lần bị Cự Quỷ Vương bá đạo kia đắc thủ. Cho nên bây giờ, trên Quỷ Vương Hoa cực kỳ quan trọng đối với Cự Quỷ Vương này, Tam Đại Thiên Vương hiếm có khi hình thành chung nhận thức, phải nhân cơ hội này, chặn đánh Cự Quỷ Vương!
Trong loại phương diện Bán Thần đấu pháp này, đối với mấy thiên kiêu này mà nói, Bạch Tiểu Thuần… chỉ là một tiểu nhân vật có thể tùy thời bóp chết mà thôi.
Trong đám người Nhị hoàng tử, bên tai cũng có người bên ngoài truyền âm. Thần sắc hắn bình tĩnh, không từ chối, nội tâm càng cười lạnh. Bây giờ Man Hoang, Khôi Hoàng thế yếu, Đại thiên sư mang Thiên Tử hiệu lệnh chư hầu. Mà Tứ Đại Thiên Vương càng không liều mạng bảo vệ Khôi Hoàng, mà riêng vì lợi ích của mình cát cứ củng cố tự thân thế lực.
Như tám đại bí cảnh vốn thuộc về Hoàng tộc này, càng là Đại thiên sư một câu, liền có thể từ Hoàng tộc tách rời, biến thành đám người tranh đoạt. Mà hắn thân là Hoàng tộc, vô luận đối với Đại thiên sư hay Tứ Đại Thiên Vương, đều có hận ý. Dưới mắt nhìn thấy Tứ Đại Thiên Vương nội loạn, hắn tự nhiên vui lòng. Chỉ là lúc nhìn về phía Trần Mạn Dao bên cạnh, trong mắt hắn ẩn có phức tạp.
Trần Mạn Dao đứng bên cạnh Nhị hoàng tử, thần sắc đạm mạc, dường như đối với tất cả những tính toán này không có hứng thú. Lần này đến, nàng chỉ phụng sư mệnh, đến thu hồi Quỷ Vương Quả kia mà thôi. Ai tranh đoạt, người đó là địch nhân của nàng.
Theo thời gian trôi qua, thời gian nửa nén hương chẳng mấy chốc sẽ qua. Bạch Tiểu Thuần lúc này sợ hãi khiếp vía. Hắn đã rất xác định, có một số người đối với mình thật sự có sát cơ.
“Vẫn may không phải toàn bộ, chỉ là một bộ phận mà thôi… Huống hồ ta chết đi, Cự Quỷ Vương cũng phải chết. Cự Quỷ Vương hẳn sẽ không để ta tới chịu chết đi…” Bạch Tiểu Thuần nhíu mày. Đúng lúc này, thời gian nửa nén hương qua đi. Một tiếng oanh minh quanh quẩn, sương mù miệng Luyện Hồn Hồ cũng không còn phun ra, mà lộ ra một lối đi tối tăm…
Nam tử trung niên chủ trì Luyện Hồn Hồ mở ra, thanh âm đột nhiên truyền ra.
“Còn không vào đi!”
Thanh âm này truyền ra trong nháy mắt, Công Tôn Dịch cùng Chu Hoành và những người khác, trong nháy mắt tốc độ bộc phát, trong tiếng oanh minh thẳng đến thông đạo mà đi. Những người khác cũng đều cấp tốc bay ra. Bạch Tiểu Thuần thở dài một tiếng, cũng tranh thủ thời gian bay vào.
“Sau khi tiến vào trước tê liệt bọn hắn, không cho bọn hắn cơ hội liên thủ, như vậy liền an toàn chút.” Bạch Tiểu Thuần cắn răng, tăng tốc, sát na liền theo miệng Luyện Hồn Hồ, tiến vào trong thông đạo, hướng về phía trước nhanh chóng bay đi.
Miệng thông đạo Luyện Hồn Hồ kia, nhìn như rất dài. Nhưng trên thực tế sau khi tiến vào nơi này, thông đạo như biến mất. Trong chớp mắt, đám người bao gồm Bạch Tiểu Thuần, liền trực tiếp xuất hiện trong trời đất của Luyện Hồn Hồ!
Đây là một thế giới độc lập, bầu trời tối tăm mờ mịt, đại địa một màu tím. Bốn phía sương mù màu đen tràn ngập. Trong sương mù kia, dường như giấu vô số Lệ Quỷ, mỗi con phi tốc du tẩu trong sương mù, ánh mắt âm lãnh, theo sương mù nhìn về phía đám người xuất hiện ở đây.
Một cỗ cảm giác đè nén, từ sương mù bốn phía này tràn ra. Thậm chí một số Lệ Quỷ trong những sương mù kia, đều khiến đám người cảm giác nguy cơ.
Xuyên qua sương mù, có thể ẩn ẩn nhìn thấy mặt đất dường như tồn tại từng dãy núi. Mà ở xa hơn, nơi tất cả dãy núi hội tụ, nơi đó có một bồn địa lõm xuống cực lớn!
Lúc này, trên bồn địa kia, vô số sương mù ngưng tụ ở đó, vây quanh thành một đóa Quỷ Vương Vụ Hoa. Cùng bên ngoài đoán, giống hệt nhau…
Dường như chưa nở hoàn toàn, đang từ từ mở ra. E là còn cần một chút thời gian, mới có thể nở hoa kết trái…
Bị giết liền có thể phục sinh, nhận được năng lực ngẫu nhiên. Từ đó chờ đợi sự việc bị giết.