» Q.1 – Chương 1872: Hai người được

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 15, 2025

Tuyệt Thế Võ Thần – Chính văn Chương 1872: Hai người được

Kinh khủng đế uy buông xuống, khắp nơi cường giả đều hội tụ. Năm vị Minh Đế cường giả đứng ngạo nghễ hư không, đại diện cho các thế lực trong trận chiến này. Dưới chân họ, những người thuộc ngũ phương thế lực lần lượt đứng vào vị trí.

Tuy nhiên, số lượng người lại chênh lệch đáng kể. Chẳng hạn, Tống Đế Thành và Thái Sơn Thành gần như không còn ai.

Thanh Liên Thống Lĩnh thần sắc an tĩnh bình thản, ông không chú ý đến tình hình người của Tống Đế Thành trên chiến trường. Một khi đã bước vào chiến trường này, sinh tử do bản thân quyết định. Cuộc chinh phạt Địa Ngục vốn tàn khốc, là cuộc chiến sinh tử, kẻ mạnh sinh tồn. Người của phe ông yếu kém, dù bị người khác tru sát thì đó cũng là mệnh của họ, ông không thể can thiệp được nữa.

“Chư vị, có thể cho ta biết rõ ràng không? Người của ta bị thế lực nào tiêu diệt, hay là liên thủ bị diệt?” Minh Đế cường giả của Thái Sơn Thành nhìn về phía mọi người. Thái Sơn Thành của hắn đã thất bại trong trận chiến này, bây giờ hắn chỉ muốn biết là thế lực nào đã tru sát cường giả Thái Sơn Thành của hắn.

“Nếu là người của các ngươi, đại có thể thừa nhận là được.” Minh Đế cường giả Sở Giang Thành nói với những người phía sau. Các Minh Đế khác cũng vậy.

“Không phải chúng ta.” Cường giả Sở Giang Thành nhàn nhạt nói một tiếng. Những người khác đều trầm mặc hoặc không nói gì. Điều này khiến Minh Đế Thái Sơn Thành ánh mắt ngưng lại, kỳ lạ. Chẳng lẽ người của hắn là chết không rõ nguyên nhân sao?

“Sở Giang Thành giáp giới phiến chiến trường này, bước vào mà đến cường giả đông đảo, hôm nay như trước còn thặng nhiều như vậy cường giả nhân vật, nhìn tới một trận chiến này tràng, là Sở Giang Thành thắng.” Minh Đế cường giả Tần Phổ Biến Thành nhàn nhạt nói một tiếng. Tại chiến trường Thượng Vị Minh Hoàng kia, bọn họ Tần Phổ Biến Thành gần như đã giành được, chiến trường này ngược lại có cũng được mà không có cũng không sao.

“Ta Thái Sơn Thành nhận thua.” Minh Đế Thái Sơn Thành thản nhiên nói. Tần Phổ Biến Thành cùng Thái Sơn Thành rút lui khỏi chiến trường này. Tống Đế Thành đã không còn người, có thể không nhìn thẳng. Hôm nay chỉ còn lại Bình Đẳng Thành, nhất thời ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Minh Đế cường giả Bình Đẳng Thành.

“Ta Bình Đẳng Thành cũng rút lui.” Minh Đế cường giả Bình Đẳng Thành mỉm cười. Nhất thời Minh Đế Sở Giang Thành lộ ra vẻ vui vẻ: “Nói như vậy, kết quả thắng bại của chiến trường này đã định, chính là Sở Giang Thành ta được rồi.”

Tuy nhiên đúng lúc này, chỉ thấy xa xa có hai đạo phong thanh xẹt qua, chỉ thấy hai người lóe ra mà đến. Ánh mắt mọi người chuyển qua, lập tức liền thấy một vị người mù, một vị Hạ Vị Hoàng cường giả lao tới bên này mà đến.

“Ta Tống Đế Thành còn chưa rút lui.” Một giọng nói bay tới, từ miệng người mù kia phun ra, khiến cho thần sắc mọi người ngưng lại. Chỉ hai người này?

Thanh Liên Thống Lĩnh thấy Kiếm Mù và Lâm Phong lộ ra vẻ kinh ngạc. Chuyện đời thật vô thường. Kiếm Mù và Lâm Phong cùng thi đấu ở đài chiến đấu bên ngoài phủ Thành Chủ, cướp đoạt chiến tích thắng liên tiếp. Hơn nữa lại đi chiến trường bách chiến bách thắng cửu liên thắng. Hôm nay, không ngờ đồng thời xuất hiện ở nơi này, tựa hồ đã trở thành hai người duy nhất còn lại của Tống Đế Thành.

“Lâm Phong, những người khác đều?” Thanh Liên Thống Lĩnh hỏi Lâm Phong.

“Người của chúng ta vừa tới khu vực này, liền bị các thế lực tính toán. Bất quá ta vừa tới liền trực tiếp chia tay với Vương Trác, bởi vậy cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì. Sau đó lại gặp nhau với Kiếm Mù, đến mức tin tức của những người khác, ta không thể nào biết được, bất quá nói vậy đều gặp nạn.” Lâm Phong bình tĩnh nói một tiếng. Thanh Liên Thống Lĩnh trầm mặc gật đầu. Cuộc chinh phạt tàn khốc, lần này Tống Đế Thành tổn thất thảm trọng.

“Thanh Liên Thống Lĩnh, ngươi Tống Đế Thành, có rút lui không?” Lúc này, Minh Đế cường giả Sở Giang Thành mở miệng nói, trong mắt mang theo vài phần cười lạnh.

Thanh Liên Thống Lĩnh cũng không trả lời, mà là đưa mắt nhìn sang Lâm Phong cùng với Kiếm Mù hai người. Chiến lực của Kiếm Mù và Lâm Phong ông tự nhiên không hoài nghi, tuy nhiên cường giả Sở Giang Thành đông đảo, Lâm Phong mới vừa bước vào Trung Vị Minh Hoàng. Tại đài chiến đấu Hạ Vị Minh Hoàng có thể quét ngang, tuy nhiên đối phó những Trung Vị Minh Hoàng cường đại này, chỉ sợ lực bất tòng tâm. Chỉ dựa vào một mình Kiếm Mù, sợ là căn bản không thể chiến đấu.

“Không rút lui!” Kiếm Mù phun ra hai chữ.

“Không rút khỏi chiến trường, đây là tử chiến, một phương chết hết, mới kết thúc chiến đấu, ngươi xác định sao?” Minh Đế Sở Giang Thành cười lạnh một tiếng. Phe bọn họ còn có 16 vị Trung Vị Minh Hoàng cường giả, chỉ hai người, cũng muốn ngăn cơn sóng dữ, không biết sống chết.

Thanh Liên Thống Lĩnh đều không cho rằng trận chiến này có thể được, nói: “Kiếm Mù, Lâm Phong, các ngươi hai người nghĩ thông suốt.”

“Thống Lĩnh đại nhân, nguyện đánh một trận.” Lâm Phong ngẩng đầu, đối với Thanh Liên Thống Lĩnh khẽ gật đầu. Thấy ánh mắt trong suốt kia, Thanh Liên Thống Lĩnh lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức cười nói: “Hảo, nếu các ngươi muốn chiến, ta duy trì hai người các ngươi. Tống Đế Thành, không rút khỏi chiến trường, cứ coi như tranh đoạt cuối cùng đi.”

“Dũng khí đáng khen.” Minh Đế Sở Giang Thành lạnh lùng cười một tiếng, lập tức phất phất tay, nói: “Chư vị né tránh, nhường chiến trường ra. Trận chiến này, một phương bị diệt mới kết thúc.”

Các thế lực khác tự nhiên mừng rỡ xem, nhất thời mọi người nhao nhao lui về phía sau. Thanh Liên Thống Lĩnh đối với Lâm Phong khẽ gật đầu, lập tức thân hình hướng tới mà động. Trong khoảnh khắc, trừ cường giả Sở Giang Thành cùng với Lâm Phong hai người ở ngoài, tất cả mọi người né tránh lui đến hơn mười dặm, nhìn xa trận chiến kia.

“Ngươi khắc Trận Đạo, ta chủ sát phạt.” Kiếm Mù nói với Lâm Phong. Lâm Phong khẽ gật đầu, thân hình phủ xuống mặt đất, lập tức bước chân liên tục bước ra, nhất thời quang vân lóng lánh, bay nhanh đan vào thành hình, không ngừng hướng tới xung quanh khuếch tán ra.

“Trận Đạo?” Ánh mắt Thanh Liên Thống Lĩnh ngưng lại. Lâm Phong lại tinh thông năng lực Trận Đạo.

Chỉ thấy trên người Lâm Phong bao trùm lực lượng pháp tắc, bước chân bay vút trên mặt đất, nhất thời quang vân ánh ngọc vô biên, khiến cho những người Sở Giang Thành thần sắc ngưng lại.

Hai người này dám chiến, chắc là thật có chỗ dựa. Giờ phút này Trận Đạo này, liền có khả năng là nơi dựa dẫm của bọn họ.

“Trước tru sát hắn, ngăn cản hắn thành Trận Đạo.” Đám người lạnh lùng mở miệng. Uy lực Trận Đạo có thể mạnh có thể yếu, Trận Đạo cường đại có được lực lượng tan vỡ kinh khủng.

“Một đạo sử dụng tử vong minh lực, trực tiếp làm cho hắn chết.” Một người lạnh như băng mở miệng. Lời vừa ra, trên người hắn có một luồng lực lượng Pháp Tắc Tử Vong tác dụng lên người Lâm Phong. Tuy nhiên lại thấy trên người Lâm Phong Sinh Mệnh Pháp Tắc mênh mông vô biên, sinh sinh bất tức.

“Sinh Mệnh Pháp Tắc? Lấy tử vong áp chế.” Những cường giả Sở Giang Thành đó đồng thời dùng lực lượng Pháp Tắc Tử Vong phủ xuống thân thể Lâm Phong. Pháp Tắc Tử Vong kinh khủng cực kỳ đáng sợ, có thể chân chính tru sát Võ Hoàng cường giả, trực tiếp khiến người khác tử vong. Tuy nhiên những lực lượng tử vong này phủ xuống trên người Lâm Phong lúc, lại hóa thành sinh cơ mênh mông vô cùng, khiến cho lực lượng sinh mệnh trên người hắn càng thêm mênh mông tràn đầy, xông thẳng lên trời, khiến cho xung quanh Lâm Phong thật giống bắt đầu mọc ra cây cỏ xanh biếc, sinh cơ bừng bừng.

“Tại sao có thể như vậy?” Những người này thần sắc ngưng tụ, chỉ cảm thấy khó hiểu. Chỉ thấy bước chân Lâm Phong không chút nào dừng lại, bước chậm trên mặt đất, quang vân càng ngày càng ánh ngọc chói mắt, một luồng lực lượng Ma Đạo cùng Địa Pháp Tắc từ quang vân trung tràn ngập ra, hình như có một luồng uy áp tan vỡ kinh khủng từ giữa phun ra nuốt vào.

“Xoẹt…” Một đạo Minh Thần trường mâu cắt qua hư không, bay thẳng đến Lâm Phong ám sát. Minh Thần Mâu này bao trùm lực lượng tử vong kinh khủng, xung quanh đều là Minh Khí Tử Vong mênh mông cuồn cuộn, khiến cho hư không thật giống đều phải ảm đạm xuống.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, quang mang chợt lóe, Thiên Cơ Kiếm phá không giết ra, phun ra nuốt vào các hệ lực lượng pháp tắc, uy lực tan vỡ áp cuồn cuộn, cùng trường mâu oanh tại một chỗ. Uy lực kinh khủng của trường mâu giống như muốn nuốt chửng Thiên Cơ Kiếm, tuy nhiên lại thấy lực lượng pháp tắc của Thiên Cơ Kiếm phảng phất không dừng, cuối cùng trường mâu bị áp chế tan nát.

Nhưng lúc này những người kia sát phạt mà đến, từng đạo chưởng lực kinh khủng phô thiên cái địa, trong lúc đó bầu trời phảng phất đều mờ đi, toàn bộ đều là lực lượng tử vong ngập trời. Mục đích của bọn hắn rất đơn giản, đều am hiểu lực lượng tử vong bọn họ trực tiếp lấy lực lượng tử vong diệt Lâm Phong cùng Kiếm Mù.

“Sinh Sinh Bất Tức!” Ý sinh mệnh trên người Lâm Phong hóa thành một luồng nước xoáy kinh khủng, chỉ lên bầu trời thôn phệ mà đi. Sinh Sinh Bất Tức, lực lượng tử vong công kích từ bầu trời phảng phất đều hóa thành lực lượng sinh mệnh, lập tức Lâm Phong mở miệng mãnh liệt nuốt, luồng lực lượng sinh lực này phảng phất muốn bị hắn nuốt hết.

Kiếm Mù lúc này tự nhiên không nhàn rỗi, chỉ thấy thân thể của hắn hóa thành từng đạo huyễn ảnh, hành tung quỷ dị, trong lúc đó nhất kiếm tà đâm ra, như là một đạo kiếm quang như thiểm điện. Người kia vẫy tay oanh ra một chưởng, lại thấy kiếm của Kiếm Mù trong nháy mắt biến ảo phương vị, như có mắt, hướng tới mắt đối phương chém tới.

“Oanh!” Kiếm Mù bị một chưởng đánh trúng, thân thể lui về phía sau, khóe miệng mang theo vết máu. Nhưng người kia trực tiếp bị hắn đâm mù mắt, lập tức hắn một đạo kiếm quang chém giết ra, lập tức thân thể của đối phương cũng bị bổ ra. Kiếm của Kiếm Mù quỷ dị khó lường, không có uy áp kinh khủng, nhưng là chân chính kiếm giết người, kiếm đoạt mệnh.

“Trước trảm người khắc trận này.” Một tiếng rống giận truyền ra, vô số đạo công kích đồng thời đổ xuống. Trừ lực lượng tử vong công kích còn có lực lượng pháp tắc của các hệ, che lấp Lâm Phong.

“Đông!” Lâm Phong bước chân giẫm lên mặt đất, nhất thời trận quang vinh thiên, uy lực tan vỡ vọt lên cao, va chạm với những công kích kinh khủng này. Thiên Địa thật giống đều bị che lấp, lại thấy lúc này sinh cơ ngập trời trên người Lâm Phong hóa thành nước xoáy đáng sợ, trong lúc đó trên không trung của hắn xuất hiện một bức Thái Cực Sinh Tử đồ, bao phủ màn trời.

“Sinh tử hai cực chuyển đổi, hắn đang mượn lực lượng tử vong của bọn họ, hóa thành lực lượng sinh lực của chính mình, sau đó lại hóa thành lực lượng tử vong hủy diệt công kích đối phương.” Thanh Liên Thống Lĩnh trong lòng chấn động. Không nghĩ tới Lâm Phong hắn còn lĩnh ngộ sinh tử hai cực, đồng thời có được năng lực Trận Đạo kinh khủng. Tiểu tử này thật sự là càng ngày càng không nhìn thấu.

Thái Cực Sinh Tử đồ trực tiếp xông lên bầu trời, muốn bao trùm mọi người, lập tức hóa thành triệt để đồ phổ tử vong. Người bị trực tiếp trùng kích trực tiếp bị tử khí xuyên qua thân hình linh hồn, trong nháy mắt thân thể ngã xuống tử vong.

Kiếm Mù ở một bên điên cuồng phóng kiếm quang, nhất thời từng đạo kiếm quang chói mắt đâm rách Thiên Địa, trực tiếp bắn ra mắt người, khiến họ không thể mở mắt ra. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng, một đôi mắt bắt đầu chảy máu.

“Thật nhanh kiếm, kiếm như quang.” Đám người xung quanh xem trong lòng run rẩy dữ dội. Hai người này, đều thật đáng sợ. Tống Đế Thành thậm chí có hai vị nhân vật như vậy!

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 2179: Vương Thế bị chết

Chương 666:

Q.1 – Chương 2178: Một kiếm phẫn nộ