» Q.1 – Chương 1728: Dược Kinh có mây
Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 15, 2025
Tuyệt thế Võ Thần chính văn đệ 1728 chương Dược Kinh có mây
Chương trước phản hồi mục lục chương sau phản hồi trang sách
“Ngoài ý muốn? Trộm chính là trộm, cho ta xem thương thế.” Lão nhân khó chịu bước tới, đặt tay lên mạch đập của Đạm Đài, lông mày hơi nhíu lại.
“Hảo cường hàn khí, đây là đại đông lạnh hàn ngục lực? Chẳng lẽ ngươi gặp con cháu đại đông lạnh hàn Vương?” Lão nhân hỏi Đạm Đài.
“Không phải, hình như là tuyết tộc nhân.” Đạm Đài lắc đầu nói, khiến lão nhân ngẩng lên nhìn hắn một cái: “Tuyết tộc nhân cũng đến Thánh Thành?”
“Ừm, có mấy thanh niên tộc nhân, kiêu ngạo vô cùng.” Đạm Đài có chút khó chịu nói, lộ ra vẻ hồi tưởng: “Bất quá, tuyết tộc hot girl trái lại rất xinh đẹp, hình như có thể nặn ra thủy đến.”
Nói rồi, Đạm Đài lộ ra nụ cười chân chất, khiến lão nhân đảo mắt trắng dã: “Thằng nhóc nhà ngươi lại bắt đầu tơ tưởng con gái rồi hả, nữ nhân tuyết tộc đương nhiên xinh đẹp, bất quá ngươi đừng có đi trêu chọc, miễn rước họa vào thân, còn thương thế của ngươi có chút phiền phức, ta về nấu thuốc cho ngươi, ngươi tự biết nên làm thế nào.”
“Yên tâm đi, lão gia hỏa trị thương cho ta, ta yên tâm, nhiều nhất cho ta một liều thuốc tốt, ta sẽ nuốt trọn hàn kình này, cho ta sở dụng.” Đạm Đài nhếch miệng cười nói, phảng phất bị thương là chuyện vô cùng vui sướng.
Lâm Phong vẫn đứng bên cạnh không nói, bất quá lại lưu ý lời Đạm Đài nói, Thánh Thành Trung Châu còn có người tuyết tộc đang ở.
“Nhóc con đi cùng đi.” Lão nhân nói với Lâm Phong một câu, Lâm Phong khẽ gật đầu, cả đoàn rời đi nơi này, đến trước một gian phòng xá đơn giản, nơi này cũng là Tiểu Thế Giới, bất quá lại hoàn toàn khác với Tiểu Thế Giới Lâm Phong từng thấy trước đây, nơi này không có đình đài lầu các, không có cầu nhỏ nước chảy, phảng phất là một mảnh hoang vu nguyên thủy đất rừng, bất quá lại tùy ý thấy các loại dược thảo, đều không có người quản lý, mặc cho sinh trưởng, còn chỗ ở của người nơi đây, tất cả đều rất đơn giản, nhà cỏ đất phòng.
Điều này khiến Lâm Phong có một loại ảo giác, giống như trở về thời Thượng Cổ dân tộc Thổ loại, nhất là phối hợp với hình ảnh của Đạm Đài lại càng giống.
Đến trước tiểu ô, lão nhân lại bắt đầu nhóm lửa nấu thuốc, dùng lửa đơn giản, bếp nấu đơn giản, không có lò luyện đặc biệt, cũng không dùng dị chủng hỏa diễm.
“Lâm Phong, có cảm giác kỳ quái không?” Đại hại trùng và Lâm Phong ngồi trên chiếu, tùy ý vô cùng, Đạm Đài cũng ngồi bên cạnh, gã to con mặc dù ngồi đó cũng như đang đứng vậy.
“Cũng có chút kỳ quái.” Lâm Phong khẽ gật đầu.
“Ta vừa tới đây cũng giống như ngươi, bất quá sau lại quen rồi, người của bộ lạc cổ xưa này giống như người thời Man Hoang vậy, mặc dù là trị liệu cho người ở Linh Vũ Huyền Vũ Cảnh cũng rất dè dặt, từ trước đến nay đều dựa vào nấu thuốc để trị liệu, bất quá sau lại mới biết được nó có liên quan đến truyền thừa của bộ lạc này, bọn họ đều tu luyện Dược Kinh, là thứ Lão Tổ Tông thời Thượng Cổ lưu lại, dùng các loại thảo dược phối hợp chung một chỗ, có thể sinh ra đủ loại kỳ hiệu, trị thương chưa bao giờ là đơn giản trị thương, mà là có thể biến thương thế thành lực lượng của bọn họ, ngược lại đạt được chỗ tốt, thái kỳ quái rồi.”
Đại hại trùng giải thích cho Lâm Phong, khiến Lâm Phong xấu hổ, đúng là cái gì cổ tộc cũng có, xem ra đây cũng là một bộ lạc cực kỳ cổ xưa.
“Thế họ chẳng phải cố ý bị thương?” Lâm Phong nói một tiếng, lại không ngờ đại hại trùng thật sự gật đầu: “Ngươi nói không sai, người của bộ lạc này mỗi ngày chiến đấu, từ nhỏ đã là chủng tộc chiến đấu, trị thương rồi lại chiến, trên người đốt như thế chiến huyết, hơn nữa bọn họ không giống người bên ngoài dùng đan dược trực tiếp đạt đến cảnh giới Thiên Võ từ lúc còn nhỏ, người của bộ lạc cổ xưa này càng thích lúc bắt đầu tu luyện chậm rãi, không ngừng khai phá tiềm lực, đợi đến khi tiềm lực đến một mức độ nhất định mới buông ra tu luyện, khi đó tu vi đột nhiên tăng mạnh, tiến triển cực nhanh.”
Lâm Phong nghe đại hại trùng nói, liếc nhìn Đạm Đài bên cạnh, khó trách ngày thường dũng mãnh như thế.
“Chỉ là tiềm lực này, làm sao khai phá, cũng dùng thuốc sao?” Lâm Phong hỏi.
“Ừm, người của bộ lạc chúng ta có được thành tựu lớn hay không, liền nhìn vào trạng thái tu vi năm 15 tuổi, mười lăm năm này, đối với người của bộ lạc chúng ta là mười lăm năm quan trọng nhất, dùng dược dưỡng thân, vô luận điều kiện lúc mới sinh ra của ngươi thế nào, cũng có thể trong mười lăm năm này làm lại lần nữa đắp nặn nhục thể của ngươi, huyết mạch, thậm chí Ý Chí, hồn phách, Dược Kinh của tộc ta có mây, Võ Đạo là thân thể con người, vô luận là huyết dịch, kinh mạch, hay là linh hồn, đều là do vô cùng vô tận hạt cấu thành, mới sinh ra nếu như đem những hạt này giống như một yếu ớt anh nhi, nhưng có được tiềm lực trưởng thành vô cùng, đem năng lực tiềm ẩn của hạt toàn bộ khai phá ra, anh nhi có thể trở thành người khổng lồ, mà vô số người khổng lồ tạo thành thân thể con người, có thể thành tựu Thần Linh.”
“Từ lúc mới sinh bắt đầu mười lăm năm, chính là tháng ngày dưỡng lực, là tích súc đủ năng lượng cho sau này xung kích, khi tiềm lực bộc phát, liền có được lực lượng khủng bố.”
Đạm Đài giải thích cho Lâm Phong, khiến Lâm Phong trong lòng chấn động, trong thời đại theo đuổi Võ Đạo này, lại có người vào thời viễn cổ đã hiểu sâu áo lý như vậy, hạt mà Dược Kinh nói đến, không phải là từng tế bào trong cơ thể con người sao!
“Bị thương cũng vậy, bị thương, kỳ thật là lực lượng hạt bên ngoài muốn biến mất hạt trong cơ thể, dùng đan dược các loại hoặc là dùng Sinh Mệnh lực cứu chữa, đương nhiên cũng được, nhưng người của bộ lạc ta càng thích dùng dược vật để điều trị, không chỉ trị tận gốc, hơn nữa đem năng lượng của những thương tổn này, phân hóa đến thân thể của ta, có thể trở thành một mảnh năng lượng trong vô tận hạt của ta, như vậy ngược lại đối với chúng ta có lợi hơn.”
Giọng Đạm Đài vang vọng, cười nói với Lâm Phong: “Bất quá những thứ Lão Tổ Tông này ta cũng không hiểu rõ lắm, chỉ nói bừa, Lâm Phong ngươi đừng quá so đo, đương nhiên, ta cho rằng Lão Tổ Tông vẫn có lý.”
“Ta cũng cho là vậy, trí tuệ của Lão Tổ Tông ngươi, siêu phàm thoát tục.” Lâm Phong sâu sắc chấp nhận gật đầu nói.
“Ngươi có thể hiểu được lời ta nói?” Đạm Đài tò mò nhìn Lâm Phong, hắn mặc dù biết cái lý này, nhưng trên thực tế bản thân hắn cũng không hiểu rõ lắm, chỉ làm theo phương pháp tu luyện của Lão Tổ Tông.
“Có thể hiểu được một chút.” Lâm Phong mỉm cười nói, đối với người đến từ một thế giới khác, đã học qua văn minh của một thế giới khác, nghe Đạm Đài nói tự nhiên dễ hiểu hơn.
“Lâm Phong, một số thuật dùng dược của bộ lạc này quả thật lợi hại, thân thể của ta đều đã được các tiền bối cải tạo rồi, nếu không e rằng không nhanh như vậy Thành Hoàng.” Đại hại trùng cười ngây ngô nói, trận chiến với Đạm Đài trước kia, cũng là một loại số mệnh đi, khiến hắn đến bộ lạc này, lại rất thích hợp hắn.
“Được Lâm Phong, còn chưa nói chuyện về ngươi, mấy năm nay thế nào, sao lại đến đây?” Đại hại trùng hỏi Lâm Phong.
“Cứ như vậy, loạng choạng đi tới, ta không lâu đến Vọng Thiên Cổ Đô, lần này là đi trước Thánh Thành Trung Châu, vừa lúc đi ngang qua đây, bị những tiểu tử kia khiêng vào.” Lâm Phong tùy ý cười nói, việc xảy ra mấy năm nay, cũng không phải nói vài câu là rõ ràng được.
“Ngươi cũng đi Thánh Thành Trung Châu, vậy thì tốt quá, đợi đến khi thương thế của người này phục hồi chúng ta cùng xuất phát đi trước Thánh Thành Trung Châu, bất quá ngươi phải tu luyện thật tốt tranh thủ đột phá Võ Hoàng mới được, chỗ đó có rất nhiều gia hỏa biến thái, nhất là trong học viện, Yêu Nghiệt đông đảo, còn có một số người trẻ tuổi trực tiếp dám xưng vương tồn tại, trung tâm thanh tiêu địa, hội tụ thiên tài bát phương thanh tiêu, tu vi của ta đây đều cảm thấy quá yếu.”
Trong mắt đại hại trùng lộ ra sắc bén, Man Long huyết sôi trào như thế: “Lâm Phong, nơi này mạnh hơn Tiểu Thế Giới nhiều lắm, ta thích cảm giác này.”
“Thanh tiêu đại lục vô tận địa vực vô số người khẩu, Thánh Thành Trung Châu, trung tâm nhất trong mười tám thiên chủ thành, tự nhiên hội tụ nhóm người Yêu Nghiệt nhất thanh tiêu, nơi đó sao có thể không cường đại.” Lâm Phong vừa cười vừa nói, trong lòng cũng lộ ra ý chờ mong, chỗ vây quanh Thiên Tài mới có thể phát triển nhanh hơn, hắn, hoặc là đám người đại hại trùng, nếu ở lại Tiểu Thế Giới thì, Võ Hoàng cũng chỉ có ít ỏi không nhiều lắm nhân vật, hoàn cảnh như vậy không bồi dưỡng được cường giả, không có hoàn cảnh, không có kỳ ngộ.
Đại tranh giành thế gian, mới có thể xuất anh kiệt!
“Ừm, mấy người tuyết tộc kia đều phi thường lợi hại, bất quá nữ tử trái lại thật đẹp, chỉ là lạnh lùng, còn nam nhân thì người khác yếm ác, lớn lên tuấn tú như nữ nhân vậy, người người vênh váo tự đắc.” Đại hại trùng có chút khó chịu mà nói.
“Lão Tử sớm muộn gì cũng đấm chết tên khốn kiếp kia.” Đạm Đài bên cạnh mở miệng nói.
“Ngươi câm miệng cho Lão Tử.” Lão nhân đang nấu thuốc nghe Đạm Đài nói, quát một tiếng: “Đừng có gây họa cho Lão Tử, ngươi quên giáo huấn ngày xưa rồi hả.”
“Hừ.” Đạm Đài khó chịu hừ một tiếng: “Ta ở bên ngoài không ai biết ta ở nơi này, gây họa cũng sẽ không liên lụy bộ lạc, còn chuyện Lăng Thiên, Lão Tử nhớ kỹ rồi, tên khốn kiếp kia tự phong là Vương, một bộ ngạo thị thiên hạ khí khái, cuối cùng có một ngày Lão Tử sẽ giết hắn.”
“Vô liêm sỉ.” Lão nhân lần này tựa hồ thật sự tức giận, nói: “Đạm Đài, ngươi có bao nhiêu cân lượng tự mình suy nghĩ rõ ràng, đừng làm chuyện xúc động, không liên lụy bộ lạc? Ngươi lẽ nào quên chuyện Lăng Thiên, lẽ nào ngươi muốn Lão Tử nhìn ngươi chết không làm gì?”
“Lão gia tử, không nghiêm trọng như ông nói đâu, ông yên tâm, ta không giết được hắn trước khi sẽ không va chạm với hắn.” Đạm Đài rất buồn bực nói, bất quá muốn đối phó người kia quá khó khăn, ngày xưa thiên tư của Lăng Thiên chấn động bộ lạc, nhưng vẫn bại bởi người kia, hôm nay người kia đã Phong Vương, ngạo thị quần hùng, không biết uy phong cỡ nào.
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:
(Link)