» Q.1 – Chương 1721: Sở Xuân Thu thực lực

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 15, 2025

Tuyệt Thế Võ Thần chính văn chương 1721: Thực lực của Sở Xuân Thu

Chương trước phản hồi mục lục chương sau phản hồi trang sách

“Thương Hải tự tìm đường chết thì cũng được, lại còn làm phiền hà thương tộc đồng bạn, thật sự là đáng buồn.” Tại đây, không ít người đã từng chứng kiến Lâm Phong sát phạt dưới đêm trăng tại Cung Quảng. Người này chính là một kẻ điên cuồng không hơn không kém, khi sát phạt thì lạnh lùng quyết đoán, cừu nhân giết sạch không để lại nửa điểm thương xót.

Từ khoảnh khắc Thương Hải đứng ra, kỳ thực những người chứng kiến sự tàn sát của Lâm Phong ngày xưa đã biết Thương Hải người này xong đời rồi. Bế quan mấy năm cho rằng tu vi tiến bộ, Thương Hải căn bản không biết những nhân vật Yêu Nghiệt mới nổi ở ngoại giới lợi hại đến mức nào. Lâm Phong tuy chưa thành Hoàng, nhưng nắm giữ lực lượng thất hệ pháp tắc, thân thể đã là Hoàng. Thương Khiếu mặc dù vài lần miệt thị Lâm Phong, nhưng chưa bao giờ dám chính diện giao phong với hắn.

Chẳng qua, hiện nay Thương Khiếu cũng không phải Thương Khiếu ngày xưa có thể so sánh. Hơn một năm qua, Thương Khiếu tu luyện “Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Kinh” mà thương tộc cùng Hi Hoàng trao đổi được. Ma công cùng Thương Thiên kinh (kinh nghiệm) hỗ trợ lẫn nhau, cường thế trải qua ma kiếp, hơn nữa từng có vài lần chiến tích thuần túy. Nếu gặp lại Lâm Phong, có lẽ Thương Khiếu sẽ đại chiến một trận.

“Thực lực của Lâm huynh quả nhiên phi phàm. Nếu một ngày kia du ngoạn sơn thủy ngôi vị hoàng đế, tất nhiên sẽ thiên kinh địa động.” Sở Xuân Thu mỉm cười nói, cũng không để ý đến cái chết của các vị thương tộc. Đây là bọn họ tự nguyện cùng Lâm Phong chiến đấu, hắn Sở gia tuy là chủ nhân, cũng không có lý do gì đi làm vượt. Có lẽ thương tộc sẽ bất mãn Sở gia, nhưng thì sao chứ!

“So với Sở huynh, không có ý nghĩa.” Lâm Phong khách sáo một tiếng. Du ngoạn sơn thủy ngôi vị hoàng đế? Hắn đã sớm là Hoàng, chỉ là trong mắt người ngoại giới, dù hắn sau này đạt đến Trung Vị Hoàng thậm chí Thượng Vị Hoàng, sợ là vẫn là một Tôn Chủ.

“Lâm huynh khiêm tốn.” Một thanh niên khác của Sở gia mỉm cười, ra hiệu Lâm Phong nhập tọa, mở miệng nói: “Đoạn thời gian trước, Lang Tà cùng Quảng Hàn tiên tử cùng rời đi Cố Đô, tựa hồ đi đến Thánh Thành Trung Châu. Trừ Lang Tà huynh ra, còn có Vương thể Độc Cô Bất Bại cũng rời đi. Những người bạn cũ cùng Xuân Thu ngày xưa lần lượt rời khỏi Cố Đô. Xuân Thu bởi vì đang bế quan, sau khi xuất quan tuy nhập Trung Vị Hoàng, nhưng không thể nhìn thấy bạn cũ tới đây, trái lại có chút tiếc nuối.”

“A?” Lâm Phong có chút ngoài ý muốn, Lang Tà dĩ nhiên đi trước Thánh Thành Trung Châu. Bất quá, nghĩ lại thì cũng thoải mái, Lang Tà vốn dĩ là vì lịch lãm khắp nơi. Đến Vọng Thiên Cổ Đô này một lần xong, tự nhiên muốn đi đến Trung Châu phồn thịnh cường đại hơn. Dù sao, Thánh Thành Trung Châu chính là một trong ba tòa chủ thành trung tâm nhất của Thập Bát Thiên Chủ Thành trên Thanh Tiêu đại lục, tất nhiên so sánh với Vọng Thiên Cổ Đô càng thêm đặc sắc. Nơi đó có Yêu Nghiệt đến từ khắp bát phương trên Thanh Tiêu đại lục.

“Được Lâm huynh. Nghe nói ngày xưa ngươi cùng cường giả thương tộc trao đổi ‘Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Kinh’ cùng với ‘Cửu U Ma Khúc’. Hôm nay, không ít người hạch tâm của thương tộc bắt đầu cùng tu ma công. Thương Khiếu đã trải qua hai lần ma kiếp, thân thể trở nên cực kỳ mạnh mẽ, nắm giữ lực lượng ma kiếp, thực lực cường đại. Mà ta xem Lâm huynh tựa hồ cũng tu luyện ma công, không biết đã trải qua mấy lần Thiên Ma kiếp nạn.”

Thanh niên thương tộc kia tiếp tục mỉm cười, tùy ý hỏi Lâm Phong. Hắn cũng không biết “Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Kinh” cụ thể tu luyện như thế nào, lại có dấu hiệu gì. Bất quá, tựa hồ chưa từng thấy Lâm Phong tại Cố Đô chịu Thiên Ma kiếp uy, nhưng hắn quả thật đã có thể vận dụng lực lượng kiếp. Chẳng lẽ vì Lâm Phong không thể thành Hoàng nên hắn còn chưa đủ lực lượng dẫn độ Thiên Ma kiếp giáng xuống?

“Ta tư chất ngu dốt, làm sao có thể độ Thiên Ma kiếp nạn.” Lâm Phong mỉm cười nói. Thiên Ma kiếp nạn của hắn đều độ trong thế giới Võ Hồn của mình, người ngoại giới căn bản không thể hiểu hết. Hắn cũng lười tiết lộ gì với bọn họ.

“Lâm huynh nói đùa. Trong mắt ta, Thương Khiếu mặc dù tu luyện ma công có tiểu thành, nhưng chỉ sợ như trước không thể cùng Lâm huynh đánh một trận. Vừa rồi Lâm Phong dễ dàng tàn phá các vị Võ Hoàng cường giả của thương tộc.” Thanh niên Sở gia kia tựa hồ đối với thực lực của Lâm Phong phi thường tò mò. Trên người Lâm Phong thủy chung lượn lờ một tầng hào quang thần bí, giống như Lâm Phong bọn họ nhìn Sở Xuân Thu vậy. Bọn họ nhìn Lâm Phong, không phải là không thấy không rõ lắm. Một người không thể thành Hoàng, lại có được sức chiến đấu cấp bậc chấn động.

“Các hạ nói như vậy miễn là quá mức võ đoán, xem thường ta thương tộc.” Lúc này, một nhóm thân ảnh cuồn cuộn từ hành lang dài xa xa giẫm chân mà đến, trên người lộ ra từng tia sát khí, lạnh lẽo vô cùng. Trong đám người này, một người chính là huynh trưởng của một trong những người vừa bị Lâm Phong giết chết. Ngọc giản tượng trưng cho sinh mạng của đệ đệ nghiền nát, khiến hắn biết những người thương tộc đi trước một bước cùng Thương Khiếu đến Sở gia bái phỏng sợ là đã gặp bất trắc. Sự thật quả thế, bọn họ, dĩ nhiên đều bị Lâm Phong tru sát.

Thương Khiếu cũng ở trong nhóm người này. Cặp con ngươi băng lãnh chứa một nắm ma uy, đen nhánh như băng hàn, ánh mắt đầy sát ý không chút che giấu bắn thẳng về phía Lâm Phong.

Lâm Phong chuyển ánh nhìn, nhìn thấy đám người, chỉ cảm thấy một luồng sát phạt ý đối diện đánh tới.

“Giết người của ta thương tộc, rất tốt.” Một vị Trung Vị Hoàng cường giả thần sắc lạnh lẽo, thanh âm băng giá, lập tức ánh mắt hắn lại nhìn về phía Sở Xuân Thu cùng với thanh niên Sở gia vừa nói chuyện, lạnh lùng nói: “Ta thương tộc làm khách mà đến, không ngờ tại Sở gia bị người toàn bộ tru sát, mà người Sở gia, lại ở đây nói mát, miễn là quá mức vô đạo.”

“Chư huynh đệ thương tộc tử vong ta cũng cảm thấy xin lỗi. Tuy nhiên, thật sự là bọn họ khiêu khích Lâm Phong trước. Sau khi bọn họ xuất thủ đối phó Lâm Phong, chúng ta cũng chưa từng nhúng tay. Đây là trận chiến giữa bọn họ và Lâm Phong, Sở gia chúng ta tuy là chủ nhà, cũng không tiện can thiệp việc này đi? Nếu không, nếu bọn họ ra tay với Lâm Phong sau này mà Sở gia ngăn cản, thương tộc sợ là còn có thể nói ta che chở Lâm Phong đi?”

Thanh niên Sở gia kia không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh nói. Đều là Cổ Thánh tộc, Sở gia hắn tuy không có thời đại Sở vương rực rỡ như ngày xưa, nhưng tuyệt không phải thân là Cổ Thánh tộc thương tộc có thể ức hiếp.

“Còn về việc phía sau bàn luận ai mạnh ai yếu, ta chỉ là trần thuật cái nhìn của ta mà thôi, tại sao nói mát đến.” Thanh niên Sở gia kia bình tĩnh nói. Nơi này là Sở gia hắn, nơi nào tùy ý người thương tộc cường thế.

“Trần thuật cái nhìn? Sở gia Sở Xuân Thu bước vào cảnh giới Trung Vị Hoàng, đích xác thiên tư trác tuyệt. Tuy nhiên, này liền khiến Sở gia kiêu ngạo như thế sao? Sở Xuân Thu mặc dù bước vào Trung Vị Hoàng, cũng chỉ là vừa mới vào Trung Vị Hoàng mà thôi, Võ Đạo lộ còn dài lắm.” Cường giả thương tộc kia lộ vẻ có chút phẫn nộ. Người thương tộc tại Sở gia bị người toàn bộ giết sạch, đối phương dĩ nhiên còn nói như thế, làm sao hắn có thể không nộ. Không chỉ là hắn, người thương tộc đều lộ ra tức giận.

Ánh mắt Sở Xuân Thu bình tĩnh, nhìn người kia nói: “Người đến là khách, chư vị xin dưới trướng uống một chén. Còn về cảnh giới của ta, chính ta trong lòng hiểu rõ, cũng không cần các hạ bình luận.”

“Sở Xuân Thu, ngươi tuy thấp điều, nhưng cốt cách lại tựa hồ như thiêu đốt lên kiêu ngạo huyết, hôm nay bước vào Trung Vị Hoàng tựa hồ càng phải như vậy.” Cường giả Trung Vị Hoàng kia bước ra một bước, thân thể cuồn cuộn bay lên không, phủ xuống mọi người trong không trung, lạnh lẽo nhìn Sở Xuân Thu nói: “Thiên kiêu Sở gia nổi tiếng đã lâu, hôm nay bước vào Trung Vị Hoàng, ta Thương mỗ cố ý kiến thức một phen.”

Mọi người thần sắc ngưng lại, cường giả thương tộc này dĩ nhiên khiêu khích Sở Xuân Thu. Xem ra là muốn mượn Sở Xuân Thu để chấn thương tộc danh tiếng. Đám người không khỏi lần lượt đưa ánh mắt về phía Sở Xuân Thu, không biết hắn sẽ xử lý thế nào.

Sở Xuân Thu nghe nói thế sau đó bình tĩnh như trước, cúi đầu uống cạn rượu trong chén, lập tức thân thể chậm rãi đứng lên, nhất tịch tử y trường bào phất phơ, ánh mắt nhìn về phía cường giả thương tộc trong hư không, bình thản nói: “Ngươi xác định muốn chiến?”

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đùa giỡn không được?” Cường giả thương tộc trong hư không lạnh lùng nói, cường thế bức người.

Sở Xuân Thu khẽ gật đầu, ánh mắt như trước nhìn đối phương. Trong lúc đó, đồng tử của hắn tách ra quang mang khủng bố, Ý Chí ngập trời như mãnh thú hung ác và dòng lũ đột ngột bộc phát ra, thẳng hướng đối phương trong óc.

Sát lục, hủy diệt, tàn sát, tiên huyết (máu tươi), tử vong… Ý Chí tinh thần khủng bố hỗn loạn ngập trời như nộ hải đang cuồng mãnh gào thét, trong lúc đó toàn bộ nhảy vào thức hải của đối phương, bao phủ toàn thân cường giả thương tộc kia vào đó. Chỉ thấy lúc này thân thể Sở Xuân Thu quay chung quanh quang mang khủng bố, đủ loại Ý Chí trên người hắn nở rộ ra, xung quanh tất cả đều bị triển áp phấn toái. Những người bên cạnh đều lần lượt tránh lui ra, luồng Ý Chí ngập trời này có thể hủy diệt tất cả.

“Đông!” Sở Xuân Thu một bước đạp hướng hư không, Ý Chí càng thêm đáng sợ lao ra. Cường giả thương tộc trong hư không dường như trong nháy mắt đánh mất Ý Chí chiến đấu, điên cuồng giãy giụa, dường như trong cơn sóng triều cuồng mãnh ngập trời này, hắn chẳng qua là một cánh buồm cô đơn.

“Sát!” Sở Xuân Thu trong lúc đó gầm lên một tiếng, quyền mang phá không sát phạt ra ngoài. Đối phương đã Ý Chí bôn bại, không còn chiến đấu lực. Quyền này oanh đến trên người đối phương trực tiếp khiến thân hình đối phương trên hư không bạo liệt, hồn phi phách tán, chỉ có Ý Chí cuồng loạn cùng pháp tắc hung mãnh vẫn còn tàn phá bừa bãi.

Sở Xuân Thu không có nuốt đối phương Ý Chí, chỉ là thuần túy kích sát!

“Ý Chí, thật đáng sợ Ý Chí chiến.” Đám người chăm chú nhìn một màn này trong lòng chấn động. Đây là lần đầu tiên Sở Xuân Thu bộc phát ra sức chiến đấu đáng sợ như thế trước mặt người khác. Lâm Phong cùng mấy người bên cạnh cũng bị chấn động. Luồng Ý Chí khủng bố hỗn loạn vô cùng kia có thể trực tiếp áp đảo phá hủy Ý Chí của đối thủ, đây là lần đầu tiên Lâm Phong thấy dùng Ý Chí bộc phát sức chiến đấu. Vừa rồi Sở Xuân Thu, giống như một Tôn Hồng Hoang Mãnh Thú khủng bố.

“‘Thôn Thiên Thánh Kinh’ nuốt Cổ Hoàng Ý Chí. Sở Xuân Thu này tất nhiên đã nuốt nhiều hơn vị cường giả Ý Chí, vào lúc này trong nháy mắt bộc phát ra, giống như nhiều hơn vị Cổ Hoàng Ý Chí đồng thời bộc phát nở rộ, trực tiếp đem đối thủ đè sập rơi xuống, không hề sức chống cự.” Trong lòng mọi người ám chiến, loại sức chiến đấu Ý Chí đáng sợ này, tu luyện “Thôn Thiên Thánh Kinh” Sở Xuân Thu thành một phái riêng.

Người thương tộc ai nấy sắc mặt đều chìm xuống, sắc mặt khó coi cực độ. Lời thề son sắt khiêu chiến, lại bị mạnh mẽ đến thế truy sát rơi xuống. Sức chiến đấu mà Sở Xuân Thu bộc phát ra, miễn là quá mức đáng sợ chút. Người thương tộc đến không ai có thể địch.

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1853: Tối hậu đánh một trận

Chương 572:

Q.1 – Chương 1852: Đao pháp cùng kiếm pháp