» Q.1 – Chương 1685: Thử trận sát hoàng

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 14, 2025

Tuyệt thế Võ Thần – Chương 1685: Thí Trận Sát Hoàng

Vô Cực Thiên Đế am hiểu trận đạo, tu luyện đến cực mạnh là diễn hóa, diễn hóa chư thiên trận đạo, là Thiên Diễn đại trận. Tinh túy của hắn cũng là diễn hóa. Lời Thiên Diễn trận đạo tuy yếu hơn Thiên Diễn đại trận, nhưng cũng lấy diễn hóa làm chủ.

Năng lực của Vô Cực Thiên Đế, theo ký ức thần niệm của chính hắn, vốn là đoạt được từ Thiên Diễn Thánh Tộc ở Vọng Thiên Cổ Đô. Hai cái sợ rằng có quan hệ không thể tách rời.

Lúc này, trong đầu Lâm Phong hiện lên toàn bộ bàn cờ khổng lồ. Mỗi quân cờ phảng phất đều nằm gọn trong mắt hắn. Phàm là trận đạo có thể phá, nhất định sẽ có sơ hở. Trận pháp do người khắc, hơn nữa, người khắc trận có thể đã để lại đường phá trận ngay trong trận pháp. Bằng không, Thiên Diễn Thánh Tộc không cần thiết phải có Thiên Diễn đại trận trước mắt.

“Lang Tà, ngươi có thể đi thử bàn cờ một lần không?” Lâm Phong mở mắt, nhìn Lang Tà, mở lời hỏi.

Thần sắc Lang Tà hơi khựng lại, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Phong một cái, nhưng hắn vẫn gật đầu, bước chân tiến ra, bắt đầu di chuyển trên bàn cờ. Mỗi bước tiến ra đều khiến bàn cờ diễn hóa ra công kích cường thịnh. Càng đi sâu vào, công kích càng lúc càng dày đặc. Dù cho giới quang của Lang Tà cũng không thể chống đỡ, hắn đành bất đắc dĩ rời khỏi bàn cờ.

“Sao vậy?” Lang Tà quay sang hỏi Lâm Phong.

“Bàn cờ này không phải một người có thể phá,” Lâm Phong nói, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.

“Có thể có bốn người đồng thời nhập cuộc, hơn nữa phải là người am hiểu trận pháp, từ bốn góc cùng tiến vào,” Lâm Phong chậm rãi nói: “Vừa nãy các vị phá trận hẳn đã phát hiện, càng đi sâu vào vị trí trung tâm của bàn cờ, công kích diễn hóa càng dày đặc. Bởi vậy, có lẽ mấu chốt của trận pháp này là bốn người từ bốn phương vị tiến vào trận, sau đó không ngừng thay đổi trận cơ ở bốn đại phương vị, tức là tất cả quân cờ. Cuối cùng làm cho uy lực trận pháp ở trung tâm bàn cờ không ngừng suy yếu. Chờ đến khi bốn người toàn bộ đi tới trung tâm bàn cờ, có lẽ trận pháp đã phá.”

Vừa rồi đã có không ít người thử trận. Quan sát bọn họ thử trận, Lâm Phong phát hiện phương pháp này dường như là phương pháp duy nhất có thể phá trận.

Tiểu trận đạo Thiên Diễn hôm nay có thể thử, bởi vậy có thể không ngừng thăm dò tìm ra phương pháp phá trận. Bất quá Thiên Diễn đại trận sẽ không đơn giản như vậy, căn bản không có người dám đi thử, bằng không nói không chừng chính là tử lộ. Thử cũng không được gì, không biết trận pháp này cùng Thiên Diễn đại trận có vài phần tương tự.

“Tiểu nhi vô tri, cũng dám nói năng tùy tiện phá trận,” một vị đại sư trận pháp cấp Võ Hoàng của Thái Dương Thánh Tộc lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phong. Bọn họ là những cường giả am hiểu trận pháp cũng không nhìn ra cách phá trận, Lâm Phong lại nói năng chậm rãi, để mặt mũi của bọn họ ở đâu.

“Trận pháp này vốn từ Thiên Diễn đại trận diễn hóa mà đến. Nếu ngươi đơn giản có thể biết phương pháp phá trận, Thiên Diễn đại trận chẳng phải đơn giản có thể phá sao?” Lại một vị cường giả vừa nói xong trận đạo mở lời. Hắn vẫn cẩn thận trong lời nói và việc làm, thủy chung không bàn luận phương pháp phá trận. Cái Lâm Phong này lại dám nói hắn có phương pháp phá giải. Sai lầm, những lời vừa rồi của bọn họ tính là gì?

“Thiên Diễn đại trận ngươi dám đi tới thử trận?” Lâm Phong liếc nhìn cường giả kia, lạnh lùng nói. Người này quả thực nói năng tùy tiện. Thiên Diễn đại trận thử trận chẳng phải là chịu chết. Bởi vậy lúc này đại trận còn bày trong cố địa Thiên Diễn Thánh Tộc, không người đi phá.

“Hừ, trận đạo này há là dựa vào hai ba câu nói của ngươi,” người kia hừ lạnh một tiếng.

“Không biết trời cao đất rộng. Lão phu đắm mình trong trận đạo cũng hơn mười kỷ nguyên, ngươi mới lớn thế này, cũng dám ở đây chỉ trỏ,” cường giả trận pháp của Thái Dương Thánh Tộc kia châm chọc nói.

Dương Diễm mỉm cười, nói: “Người này quả thực là không biết trời cao đất rộng.”

Lâm Phong liếc nhìn mấy người, lập tức thân ảnh rung lên, thân thể trực tiếp rơi vào trong bàn cờ. Nhất thời quang mang đại thịnh, quân cờ tất cả đều nổi lên.

“Năng lực trận đạo há có thể dùng thời gian tu luyện để tính toán? Chẳng lẽ cường giả võ đạo mạnh yếu có thể dùng thời gian tu luyện để cân nhắc? Các ngươi cũng là cường giả Võ Hoàng, nhưng nói ra lời khiến kẻ khác chế nhạo,” Lâm Phong đứng trên bàn cờ, liếc nhìn mấy người, nói: “Còn về việc là công phu miệng hay thật sự có năng lực trận đạo, thử một lần là biết, hà tất ở đây cậy già lên mặt.”

“Hay cho một kẻ không biết tên tuổi.”

“Cuồng vọng.”

Những cường giả Võ Hoàng này thấy Lâm Phong tùy tiện như vậy, không khỏi đồng loạt nộ xích. Người này lại dám giáo huấn bọn họ.

“Đi, nếu có cơ hội chém hắn,” Dương Diễm quay sang cường giả Võ Hoàng bên cạnh nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong. Người này không biết tốt xấu lại tự tìm đường chết, sẽ thành toàn cho hắn. Lấy trận đạo giết chết Lâm Phong, vậy coi như là hắn tự tìm.

“Ừm,” người kia gật đầu, lập tức bước chân tiến ra, đồng dạng hạ xuống trên bàn cờ. Quả nhiên, khi hắn rơi xuống bàn cờ, quân cờ không diễn hóa ra công kích thánh quang.

“Ầm!” Cường giả Võ Hoàng của Thái Dương Thánh Tộc một cước dẫm trúng bàn cờ, nhất thời trong hư không thánh văn sáng lấp lánh liên tục, nhưng lực một bước của hắn phảng phất đã thay đổi lộ tuyến thánh văn, khiến một đạo công kích chợt bắn về phía Lâm Phong.

“Quả nhiên, người am hiểu trận pháp bước đi là khác biệt, bọn họ có thể câu thông trận đạo, mượn lực lượng cho mình sử dụng,” đám người thấy vậy âm thầm nói. Nhưng thấy Lâm Phong nhắm mắt lại, nhất thời tất cả quân cờ phảng phất trôi nổi trong đầu hắn.

Bước ngang hai bước, quang văn sáng rực, Lâm Phong bước chân lên bàn cờ, nhất thời một đạo quang mang kinh khủng ở mặt đất phía trước nở rộ, ầm ầm một tiếng nổ lớn, vừa lúc công kích vào đạo công kích do đối phương dẫn đạo đến.

“Hắn lại nhớ được tất cả quân cờ tổ hợp thành trận như thế nào,” Thanh Phượng nhìn Lâm Phong. Trong đầu nàng cũng có một bức bàn cờ, trong lòng kinh hãi. Hai bước bước ngang của Lâm Phong quá tinh diệu, vừa lúc dẫn đạo công kích phía trước đánh trúng công kích của đối phương, đồng thời cắt đứt những trận pháp khác đan xen mà thành. Một người không am hiểu trận pháp, căn bản không thể làm được như vậy, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ công kích của trận pháp.

“Hừ,” đối phương hừ lạnh một tiếng, bước chân không ngừng tiến ra, nhất thời từng đạo thánh văn điên cuồng nổi lên, tổ hợp thành các loại lực lượng, bị hắn dẫn đạo đánh về phía Lâm Phong.

Người này đắm chìm trong trận đạo vài chục năm, cũng không phải là kẻ yếu tầm thường, bằng không làm sao đạt được trình độ này.

“Ầm!” Lâm Phong bước chân dẫm mạnh xuống đất, thánh quang đan xen, tất cả quân cờ phảng phất vì hắn sử dụng, trực tiếp một đạo quang văn khổng lồ hiện lên, ngay lập tức lấy hắn làm trung tâm vỡ ra, tan biến tất cả, khiến tất cả công kích đều bị chặn lại bên ngoài.

“Muốn giết ta!” Lâm Phong trong lòng lạnh lùng. Công kích trận pháp do đối phương dẫn đạo đến nơi nào cũng trí mạng.

“Chỉ là lực áo nghĩa cũng dám tùy tiện,” cường giả Võ Hoàng hừ lạnh một tiếng, lực lượng pháp tắc hỏa diễm tràn ngập ra, từng bước tiến tới, khiến hư không quang văn sáng rực. Thận trọng di chuyển, đồng thời dẫn đạo các loại công kích thánh quang dung hợp với trận pháp do chính hắn khắc xuống đánh giết về phía Lâm Phong.

“Thật là kỳ diệu bàn cờ, thật là lợi hại năng lực trận pháp,” đám người trong lòng khẽ rung. Bàn cờ này không chỉ có thể tự động diễn hóa, vẫn có thể bị đại sư trận pháp mượn dùng lực lượng, tinh diệu vô cùng.

Lâm Phong tự nhiên từ lâu đã phát hiện diệu dụng của bàn cờ này, không biết là tùy người mà hiển hiện trước mắt.

Thấy phía trước từng đạo quang văn hỏa long giảo sát đến, Lâm Phong bước trái ba bước, lùi hai bước, lại bước phải một bước, liên tục bước ra nhanh như điện chớp. Người khác căn bản không thấy rõ hắn bước trận pháp có gì tinh diệu, chỉ thấy lực lượng kinh khủng phía trước điên cuồng bạo liệt. Lâm Phong ở trong cổ bạo liệt này tiến tới di chuyển, ánh sáng tan biến ở trong bàn cờ đan xen mà thành, đem từng quân cờ dung nhập vào đó.

“Giết!” Lâm Phong nộ quát một tiếng, bước chân điên cuồng hướng về phía trước. Bộ pháp tinh diệu khiến mắt người cũng không thể bắt kịp. Bước chân của đối phương bước ra, nhưng khi hắn bước ra trong sát na đó, phát hiện bên trái một bước của hắn bị một đạo công kích đánh trúng, nhất thời sắc mặt hơi biến. Quả nhiên, lực lượng hỗn loạn quanh thân đột nhiên bộc phát ra, khiến sắc mặt hắn đại biến. Công kích từ bốn phương tám hướng điên cuồng giảo sát tới, khiến hắn căn bản không kịp ứng phó lại bằng trận đạo.

Hỏa diễm kinh khủng đột nhiên vỡ ra, lực lượng pháp tắc cường thịnh tràn ngập khắp thân người. Từng đạo quyền thái dương đánh về bốn phương, tiêu diệt tất cả. Uy lực trận đạo này bị hạn chế, bởi vậy căn bản không giết được hắn, chỉ thấy hắn phá vỡ công kích lúc, thân thể bước ra, lại đánh về phía Lâm Phong, muốn trực tiếp lấy thực lực tiêu diệt Lâm Phong.

“Đê tiện,” trong mắt Thanh Phượng lóe lên một tia hàn quang, bất quá thân thể của nàng vẫn chưa động. Hạ vị hoàng, muốn đánh chết Lâm Phong nói dễ vậy sao.

“Hừ,” Lang Tà cũng hừ lạnh một tiếng. Cường giả Võ Hoàng vị miễn quá mức vô dụng. Bất quá hắn không nghĩ tới Lâm Phong trong trận đạo lại có thành tựu bực này. Bàn cờ tựa hồ chính là chiến trường chuẩn bị cho đại sư trận pháp. Ở trên đó Lâm Phong biểu hiện ra tất cả có thể nói là kinh diễm.

Thân ảnh Lâm Phong như gió lui về phía sau, ánh mắt của hắn vẫn nhắm. Mỗi bước đều rơi trên bàn cờ, khiến thánh quang tăng vọt, vô cùng vô tận công kích được dẫn đến tấn công đối phương, khiến sắc mặt cường giả Thái Dương Thánh Tộc chìm xuống. Quyền mang thái dương không ngừng oanh kích những công kích này.

Bước chân Lâm Phong đột nhiên ngừng lui về phía sau, ngược lại bước về phía trước. Mỗi bước tiến ra đều đan xen xuất văn lộ kinh khủng, khiến quang văn quanh thân cường giả Thái Dương Thánh Tộc điên cuồng bạo liệt, khiến đối phương ứng phó không kịp.

Lâm Phong bắt đầu vòng quanh đối phương di chuyển, vô cùng công kích không cho đối phương bất kỳ cơ hội thở dốc, khiến đám người xung quanh hoa mắt. Lúc này Lâm Phong giống như người điên, không ngừng qua lại di chuyển, tinh diệu vô cùng. Ngay cả Lâm Phong chính mình cũng rơi vào loại khoái cảm này. Trong đầu rõ ràng hiện lên tất cả, nắm trong tay tất cả. Cảm giác này vô cùng thoải mái, tựa hồ ngộ tính cũng đang thăng hoa. Từ vừa mới bắt đầu cố sức trở nên càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Một vòng ánh sáng bạo liệt, tất cả đều bị nổ tung, thân thể cường giả Võ Hoàng phóng lên cao, muốn từ trên bầu trời phá vỡ công kích thoát khỏi. Ngay tại lúc hắn bay lên không vung tay xóa tan một đám công kích thời gian, đôi mắt Lâm Phong trở nên đột nhiên mở ra. Một đạo chưởng lực kinh khủng vô cùng nộ sát ra, trong một sát na bạo liệt.

“Ầm ca!” Đám người chỉ thấy đầu của đối phương trực tiếp bạo liệt, nhất thời trong lòng chợt nhảy lên. Phảng phất còn chưa ý thức được đây là chuyện gì, lập tức liền cảm giác được lực lượng pháp tắc bắt đầu tan đi, lực lượng pháp tắc hỏa diễm!

(Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:)

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1839: Hỗn thế tiểu Ma Vương

Q.1 – Chương 1838: Luyến tiếc nhân

Chương 569: Ma khí