» Chương 653: Đó là tên điên!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 27, 2025
Chương 653: Đây là tên điên!
“Bạch Hạo, tốt một cái Bạch Hạo, âm hiểm ác độc, lục thân không nhận, tâm ngoan thủ lạt. . .” Giờ phút này, Bạch gia lão tổ vừa phi nhanh vừa thổ huyết, nội tâm cay đắng vô cùng. Trong mắt lão mang theo không cam lòng cùng kinh hoàng.
Hồn Tháp sụp đổ, tuy không diệt sát lão nhưng lại trọng thương lão. Hiện tại thương thế trong người lão quá nặng, đã không thể áp chế. Lão không thể không lo lắng, trong trạng thái này, đừng nói có thể diệt Cự Quỷ Vương hay không, ngay cả bản thân lão cũng nguy cơ vô cùng!
Trần Thái hai nhà lão tổ, liệu bọn họ có nhịn được cơ hội tốt tuyệt thế này để diệt lão hay không. . . Dù sao ba nhà bọn họ vừa hợp tác, vừa đối địch!
Lão không dám đánh cược, cũng không đánh cược nổi, càng không thể xuất thủ. Thời gian của lão quá gấp gáp. Giờ phút này, lão chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng, điên cuồng bỏ chạy, muốn trốn về Bạch gia thành, lập tức bế quan. Chỉ có như vậy mới có thể bảo mệnh!
Còn về Cự Quỷ Vương, lão đã không tâm trạng để ý tới. Về Bạch Hạo. . . Giờ phút này lão cũng không muốn trêu chọc. Quan trọng nhất hiện giờ chính là mau chóng về Bạch gia thành!
Sống càng lâu thì càng sợ chết, điểm này trên thân Bạch gia lão tổ đã thể hiện ra triệt để. Hơn nữa trên người lão còn gánh vác vận mệnh của một gia tộc, vô luận thế nào, lão cũng không thể để bản thân xảy ra chuyện.
Giờ phút này, trong khi bỏ chạy, ở Cự Quỷ thành lập tức có hai đạo Thiên Nhân khí tức đột nhiên bộc phát. Một đạo đuổi thẳng tới chỗ Bạch Tiểu Thuần, còn một đạo thì lại. . . đuổi thẳng tới chỗ Bạch gia lão tổ!
Mà Bạch Tiểu Thuần lúc này cũng đang nhanh chóng tiến lên trong Cự Quỷ thành. Vừa ẩn giấu khí tức, Bạch Tiểu Thuần vừa sợ hãi liếc nhìn xung quanh.
“Xong rồi xong rồi, vừa rồi xúc động, đáng chết, đều là Cự Quỷ Vương này quá bắt mắt!” Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, vẻ mặt cầu xin. Giờ phút này hắn vô cùng căng thẳng, kinh hồn bất định.
Cự Quỷ Vương bị Bạch Tiểu Thuần nắm trong tay, giờ phút này cũng căng thẳng tương tự. Máu tươi phun ra từng ngụm, căn bản không ngăn được, thậm chí khí tức của hắn cũng vô cùng suy yếu. Cú xung kích hủy diệt vừa rồi lớn hơn một kích của Thiên Nhân, suýt chút nữa khiến hắn cũng đi theo thân tử đạo tiêu.
Cảm giác sống sót sau tai nạn khiến Cự Quỷ Vương đã không để ý tới việc mình đang phun máu tươi. Mắt hắn mang theo kinh hãi, không ngừng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
“Ngươi. . . Ngươi cứ thế mà chạy không mục đích, sớm muộn gì cũng bị bắt lại. Ngươi nghe ta, chúng ta về thạch quy. . . Bản vương. . .” Cự Quỷ Vương vừa phun máu tươi vừa cẩn thận mở miệng. Hắn nhìn ra trong tính cách của Bạch Hạo này ẩn chứa sự điên cuồng. Hắn sợ câu nói kia của mình sẽ chọc giận đối phương. . . Hắn giờ phút này cũng đã hiểu rõ, Bạch Hạo này to gan làm bậy, hình như không có chuyện gì không làm được. . .
“Ngươi còn nói!” Gần như ngay khi Cự Quỷ Vương vừa nói ra, Bạch Tiểu Thuần lập tức cúi đầu giận dữ mắng một tiếng. Thần sắc hắn lạnh lùng, khi mở miệng còn hung hăng vỗ vào đầu Cự Quỷ Vương một cái.
Khiến Cự Quỷ Vương phun ra nhiều máu tươi hơn, tức giận sôi trào, có thể sau khi vừa nhìn thấy hai mắt đỏ bừng, mang theo sự điên cuồng của Bạch Tiểu Thuần, Cự Quỷ Vương bi ai nội tâm run lên, lại ép buộc mình đè xuống tức giận.
“Đó là tên điên! ! Đây là con chó dại! !” Cự Quỷ Vương nội tâm đau buồn mắng. Hắn cảm thấy năm đó mình thật sự là tự tìm đường chết. . . Ngàn vạn lần không nên, vì để cho trò chơi chơi thật hay, lại đi trêu chọc Bạch Hạo này. Nếu tất cả có thể làm lại, hắn thề mình nhất định không đi lợi dụng Bạch Hạo, để Bạch gia cùng Bạch Hạo tự giết lẫn nhau là được, mình nhất định trốn xa xa. . .
“Lão gia hỏa nhà ngươi, đều là vì ngươi! Vừa rồi để cứu ngươi, tiểu gia ta mới rơi vào kết quả như vậy. Ngươi không đội ơn thì thôi, thế mà còn muốn hại ta, bảo ta đi thạch quy. Ta ngu ngốc à! Nếu thật đi, đó là ta tự mình muốn chết!” Bạch Tiểu Thuần giận dữ nói. Giờ phút này trong lòng cũng uất ức, nghĩ tới Tiểu Ô Quy mỗi lần đều gây rắc rối cho mình, lần này nếu không phải Tiểu Ô Quy, mình đã sớm trốn rồi.
“Còn có Tiểu Ô Quy kia!” Bạch Tiểu Thuần cắn răng lúc nhìn về phía túi trữ vật. Tiểu Ô Quy đã sớm không có bóng dáng, hiển nhiên là cũng biết chuyện này. . . Rắc rối lớn rồi.
“Không có biện pháp, thật sự không được thì giao Cự Quỷ Vương này ra vậy. . .” Bạch Tiểu Thuần trong mắt lóe lên hung quang. Cự Quỷ Vương ở bên cạnh sau khi thấy, nội tâm lập tức chấn động, thầm nghĩ không ổn. Hắn giờ phút này đã hiểu rõ, lần này mình có thể sống sót qua kiếp này hay không, Bạch Tiểu Thuần cực kỳ quan trọng.
“Bạch Hạo huynh đệ. . . Ngươi đừng xúc động. Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc có gì mắt. . . có suy nghĩ gì, ngươi nói cho ta biết, ta nhất định thỏa mãn ngươi!” Cự Quỷ Vương ngay cả từ “mục đích” này cũng không dám nói, sợ kích thích đến Bạch Tiểu Thuần. Giờ phút này hắn cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất để hỏi.
Nội tâm hắn nhưng cũng buồn khổ, thầm nghĩ mình vốn dĩ yên ổn, trong thạch quy kia có thể thuận lợi vượt qua suy biến kỳ, tu vi khôi phục là có thể hoa lệ quay người. Trò chơi này, đến lúc đó, cũng sẽ khiến mình vui vẻ vô cùng. Nhưng bây giờ, ngàn sai vạn sai, sai ở việc lợi dụng tên điên này, đến mức xuất hiện biến hóa mà mình không ngờ tới, vậy mà lại đến tình cảnh như thế này, bị đưa tới nơi đây. . .
Bạch Tiểu Thuần thở phì phò, vừa phi nhanh vừa hung tợn mở miệng.
“Lão tử muốn Thiên Nhân Hồn, muốn Kim thuộc tính Thiên Nhân Hồn! Ngươi có đúng không? Bây giờ cho ta, ta lập tức thả ngươi!” Bạch Tiểu Thuần hung hăng trừng mắt Cự Quỷ Vương.
Cự Quỷ Vương nghe đến đó, sững sờ một chút, con mắt đột nhiên trợn to, giống như mang theo khó hiểu và không thể tin nổi, phảng phất cả người đều choáng váng.
“Ngươi. . . Ngươi trói ta lại, mục đích đúng là. . . muốn một cái Kim thuộc tính Thiên Nhân Hồn?” Cự Quỷ Vương theo bản năng hỏi. Hắn cảm thấy điều này thật sự quá hoang đường, đơn giản là trò cười cho thiên hạ.
“Thế nào, không cho đúng không? Lão gia hỏa nhà ngươi đừng ép ta!” Bạch Tiểu Thuần lập tức lo lắng. Vất vả lắm mới đến bước này, Cự Quỷ Vương này nếu không đồng ý, hắn liền thật sự muốn khóc. . . Thế là hắn hét lớn một tiếng đe dọa Cự Quỷ Vương.
“Ta cho, ta cho. . .” Cự Quỷ Vương nội tâm có cảm giác muốn sụp đổ. Thiên Nhân Hồn tuy quý giá, nhưng đối với hắn thật không đáng là gì. Hắn vốn nghĩ Bạch Hạo này mưu tính lớn hơn, nhưng lại không ngờ tới, thế mà chỉ là một cái Thiên Nhân Hồn. . .
“Đáng chết, ngươi Bạch Hạo đáng chết này sao không nói sớm! Đến mức đó sao? Vì một cái Thiên Nhân Hồn, chỉ vì một cái Thiên Nhân Hồn. . . Chút chuyện như vậy, liền làm lộ thạch quy bảo mệnh của ta. . .” Cự Quỷ Vương nội tâm gào lên đau đớn.
“Mau chóng lấy ra! Có phải ở trong túi trữ vật kia không?” Bạch Tiểu Thuần không kiên nhẫn nói ra. Sau khi nói xong, hắn còn nhìn loạn xung quanh, tìm thấy một con ngõ hẻm, chui vào.
“Bản vương. . . Ta. . . Ta bây giờ không có a. Trong túi trữ vật kia cũng không có, bên trong đều là một chút tạp vật. Lại thêm tu vi ta chưa khôi phục, cũng không mở được bí điện. Bạch Hạo huynh đệ, ta có một đề nghị, ngươi suy tính một chút. Ngươi xem. . . Hay là ngươi bảo vệ ta đi? Ngươi bảo vệ ta một tháng, một tháng sau tu vi ta khôi phục, ta thề lập tức mở bí điện, cho ngươi Thiên Nhân Hồn!”
Cự Quỷ Vương cẩn thận nói ra. Hắn thật sự nói thật, thật sự là hắn hiện tại không lấy ra được. Lại thêm. . . Trải qua cảnh Bạch gia Thiên Nhân vừa rồi, Cự Quỷ Vương rất rõ ràng, đi theo Bạch Tiểu Thuần, có lẽ mình còn có một chút hy vọng sống. Nhưng nếu bên cạnh không có Bạch Tiểu Thuần, mình sẽ càng nguy hiểm. Lại quan trọng nhất, lấy những gì hắn cảm nhận và phán đoán về Bạch Tiểu Thuần trong một ngày này, hắn có thể xác định, Bạch Hạo này vô cùng có khả năng, là định giao mình cho tam đại gia tộc để bảo mệnh.
Có thể Cự Quỷ Vương vừa nói xong, Bạch Tiểu Thuần lập tức nổi giận. Trong mắt hắn huyết sát một mảnh, đưa tay hung hăng lần nữa vỗ vào đầu Cự Quỷ Vương một cái, giận dữ nói.
“Lão gia hỏa, ngươi coi nhà ngươi Bạch gia gia là kẻ ngu à? Một khi ngươi tu vi khôi phục, việc đầu tiên ngươi làm chính là muốn diệt ta!” Bạch Tiểu Thuần cắn răng, cảm thấy Cự Quỷ Vương này quá xấu rồi, dám coi mình là đồ ngốc.
“Ban đầu lúc Bạch gia lão tổ muốn giết ta, ngươi cũng coi như giúp ta, ta vẫn rất cảm ơn ngươi. Giúp ngươi thẩm vấn phạm nhân, còn giúp ngươi đoạt Thái gia hồn tràng. Có thể ngươi đây, ngươi thế mà lấy oán trả ơn, tước đoạt thân phận ngục tốt của ta, biến ta thành phạm nhân. Ngươi quá đáng!” Bạch Tiểu Thuần trong mắt lộ ra hung tàn. Giờ phút này trong lòng hắn căng thẳng, biết mình đã làm một chuyện tày trời, trói lại Bán Thần Vương gia. . . Việc này trước kia, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Giờ phút này không có biện pháp, trong mắt ẩn có quyết đoán, suy nghĩ có lẽ có thể dùng Cự Quỷ Vương để nói chuyện với tam đại gia tộc, có lẽ cũng có thể đổi lấy một cái Thiên Nhân Hồn. . .
Ánh mắt này lập tức chấn nhiếp Cự Quỷ Vương, khiến Cự Quỷ Vương tim đập loạn không thôi, nội tâm run động, vội vàng giải thích.
“Bạch Hạo huynh đệ tuyệt đối đừng xúc động, tuyệt đối không nên xúc động. Ngươi. . . Ngươi nghe ta nói. Ngươi có thể hạ cấm chế cho ta a. Ngươi hạ cấm chế, cũng không cần lo lắng ta tu vi khôi phục sau sẽ gây khó khăn cho ngươi a.”
“Tu vi ta thế nào, tu vi ngươi thế nào? Ta làm sao hạ cấm chế cho ngươi? Lão gia hỏa, ngươi khinh người quá đáng!” Bạch Tiểu Thuần càng nổi giận hơn, cảm thấy Cự Quỷ Vương đây là đang vũ nhục trí óc của mình. Giờ phút này hắn vung tay áo lên, đang định cắn răng quyết đoán. Cự Quỷ Vương run rẩy, bi thiết một tiếng, vội vàng hô to.
“Ngươi tu vi không đủ, không quan hệ. Ta dạy cho ngươi một cấm chế. Ta giúp ngươi trên người ta hạ cấm chế. . . Vậy được đi.” Cự Quỷ Vương khóc không ra nước mắt. Giờ phút này lời nói đều đã nói đến mức này. Lấy thân phận của hắn, đã cực kỳ lâu không nói chuyện với người như thế. Giờ phút này trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, đáy lòng uất ức, nhưng hắn không có cách nào. . .
“Ngươi giúp ta hạ cấm chế trên người ngươi?” Bạch Tiểu Thuần bị lời nói của Cự Quỷ Vương quấn có chút mộng. Cự Quỷ Vương sợ Bạch Tiểu Thuần lại nổi giận phạm điên, vội vàng hai tay bấm niệm pháp quyết, thậm chí còn há miệng phun ra máu tươi, không tiếc tình trạng cơ thể hiện tại. Thậm chí còn cắn răng xuống, bức ra một tia bản mệnh thần thức của mình, dung nhập vào ấn ký. Trong chớp mắt, trong hai tay hắn xuất hiện một đoàn cấm chế chùm sáng ngũ quang thập sắc, sáng chói vô cùng.
“Bạch Hạo huynh đệ, ngươi. . . Ngươi chỉ cần dung nhập một giọt máu tươi vào bên trong. Sau đó cấm chế này ta sẽ tự mình đánh vào trong cơ thể mình là được. . .” Cự Quỷ Vương cẩn thận nói ra.
Bị giết có thể phục sinh, đạt được năng lực ngẫu nhiên từ việc bị giết và những chuyện tương tự.