» Q.1 – Chương 1654: Kiếm sơn thái độ
Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 14, 2025
Tuyệt thế võ thần chính văn chương 1654: Kiếm sơn thái độ
“Lúc chúng ta bước vào đại thế giới, nhị sư huynh cũng đã là vô địch tôn chủ cảnh. Hơn nữa hắn thiên phú vốn đã lợi hại, tin tưởng thành hoàng tuyệt đối không có vấn đề. Đã nhiều năm không gặp, có thể nhị sư huynh đã thành hoàng hồi lâu cũng nói không chừng.” Nhược Tà cũng hết sức chờ mong một ngày kia thiên thai một môn mười một đệ tử đoàn tụ.
“Ta cũng nghĩ vậy, hay là Thiên Si sư huynh cũng thành hoàng.” Lâm Phong cười nói. Dù sao, từ lúc hắn bước vào đại thế giới đến nay đã qua bảy tám năm. Thời gian dài như vậy, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hắn dùng nhiều thời gian như vậy nghiên tu trận đạo, đến nay cũng đã cách võ hoàng chỉ còn lại một bước cuối cùng. Huống hồ, năng lực hắn cần tu luyện phức tạp hơn chư vị sư huynh đệ không ít, hơn nữa trước đây tu vi của hắn vốn coi như thiên yếu.
“Lâm Phong, cửu tiêu đại lục quá lớn. Chúng ta ở nơi này bất quá là một góc của Thanh Tiêu. Sau khi phân tán với sư tôn cùng chư sư huynh đệ, muốn đoàn tụ nói dễ vậy sao? Sở dĩ chúng ta còn phải nỗ lực tu luyện, sớm ngày trùng kiến Thiên Thai, mới có thể hiệu triệu chư vị sư huynh đệ tới tìm chúng ta.” Nhược Tà chuyện xưa nhắc lại, thủy chung không quên việc Thiên Thai.
“Nhất định.” Lâm Phong gật đầu nói.
“Nhược Tà, đây là bằng hữu của ngươi?” Lúc này, một người trung niên hướng phía bên này đi tới, nhìn Lâm Phong liếc mắt.
“Ân, đây là sư đệ của ta đã từng tại tiểu thế giới.” Nhược Tà quay trung niên gật đầu, lập tức giới thiệu: “Lâm Phong, đây là Vân Yêu tiền bối, tại Kiếm Sơn thường xuyên chỉ đạo ta tu luyện, dường như sư trưởng.”
“Lâm Phong gặp qua Vân Yêu tiền bối.” Lâm Phong quay trung niên mỉm cười gật đầu. Ánh mắt của Vân Yêu vẫn đánh giá Lâm Phong, thì thào nói nhỏ: “Lâm Phong, Lâm Phong…”
“Ngươi là Lâm Phong của Diễm Kim Thành?” Như là đột nhiên nhớ ra điều gì đó vậy, trong ánh mắt Vân Yêu lộ ra một tia sáng kỳ dị, sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Phong.
“Tại Diễm Kim Thành có ở lại một đoạn thời gian.” Lâm Phong gật đầu nói. Xem ra trận chiến ngày xưa tại Diễm Kim Thành đã gây ra không nhỏ ba động, cường giả của Kiếm Sơn đều nhận được tin tức về hắn.
“Xem ra không sai. Tôn Vũ giết Hoàng, không nghĩ tới trẻ tuổi như vậy. Hơn nữa, dĩ nhiên là sư đệ của Nhược Tà, thú vị.” Vân Yêu mỉm cười liên tục. Hắn có chút ngạc nhiên tông môn mà Nhược Tà cùng Lâm Phong từng ở. Thiên phú của Nhược Tà đã rất mạnh mẽ, mặc dù tại các đệ tử trẻ tuổi của Kiếm Sơn cũng coi như phi thường ưu tú. Còn sư đệ của hắn là Lâm Phong, lại lấy Tôn Vũ cảnh chém giết Võ Hoàng, hạng khí phách. Người như thế sau này tiền đồ vô pháp đánh giá.
“Được rồi, Lâm Phong hiền chất, xin mời vào trong.” Vân Yêu dùng tay làm dấu mời, đã trực tiếp xưng hô Lâm Phong là Lâm Phong hiền chất, phảng phất quan hệ trong nháy mắt kéo gần lại rất nhiều. Một vị tiền bối như vậy lễ đãi, Lâm Phong tự nhiên là vui lòng.
“Đi vào ngồi xuống đi. Đại trưởng lão của Kiếm Sơn đang ở bên trong mở tiệc chiêu đãi tân khách. Lâm Phong, ngươi cũng là khách quý.” Nhược Tà hàm cười nói. Lâm Phong tự sẽ không nhăn nhó, trực tiếp cùng Vân Yêu vào trong đại sảnh. Lúc này trong đại sảnh đã có không ít người. Có người ngồi, cũng có người tương hỗ đi lại lui tới, kéo gần khoảng cách, có vẻ có chút tùy ý, không hề câu nệ. Nhưng Lâm Phong vừa mới đi mấy bước trong đại sảnh, liền cảm giác được một cổ lãnh ý cường đại giáng lâm trên người mình. Một loại lãnh ý do hỏa diễm thiêu đốt, loại khí tức này làm cho người ta rất khó chịu.
“Người của Viêm gia.” Lâm Phong ánh mắt quét về phía mấy người đang hướng về mình phát ra hàn ý. Hắn từng gặp mặt một lần. Lúc đầu ở Luyện Khí đại tái, mấy người này bên cạnh gia chủ Viêm gia, hẳn là địa vị không thấp. Lần này Kiếm Sơn thử kiếm đại điển, Viêm gia cũng có vài người tới, trở thành tân khách.
“Nhiều ngày không gặp, biệt lai vô dạng.” Lúc này, mấy người của Viêm gia bước về phía Lâm Phong, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, có vẻ phi thường khách sáo. Nếu là người không biết còn cho rằng bọn họ là bạn bè đây.
“Hoàn hảo, sống rất khỏe.” Lâm Phong cảm thụ được sát ý nhàn nhạt trên người đối phương, châm chọc một tiếng, khiến mấy người của Viêm gia đồng tử co rút lại. Lúc Viêm Phong đoạt được ghế thứ hai trong Luyện Khí đại tái và bước vào Võ Hoàng cảnh, vốn là một việc rất uy phong, lại bị Lâm Phong trước mặt mọi người tru diệt. Đó là nỗi đau vĩnh viễn của Viêm gia, cũng là sỉ nhục không thể xóa đi.
“Xuy, xuy…” Lực lượng pháp tắc tụ tập trong hư không. Đột nhiên, Lâm Phong chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh người đột nhiên tăng lên, phảng phất có một cổ vô hình chi hỏa vây quanh thân thể hắn.
“Ừ?” Những người xung quanh phảng phất cảm nhận được một cổ ý nóng chảy, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong. Lập tức chỉ thấy thần sắc Lâm Phong phát lạnh, bước chân hơi ấn mạnh xuống đất, vô thanh vô tức. Nhất thời, mặt đất dưới chân người của Viêm gia trực tiếp đổ nát, sụp lún xuống phía trong, có tiếng nổ mạnh truyền ra.
Thân hình của người Viêm gia khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt rời khỏi mảnh đất đó. Lập tức chỉ thấy nơi họ vừa đứng, xuất hiện một cái hố sâu. Nhất thời khiến sắc mặt của mọi người cũng trở nên đặc biệt thú vị. Lại còn có người quấy rối trong buổi tiệc này sao? Việc này miễn là quá không nể mặt Kiếm Sơn.
Ánh mắt của Đại trưởng lão Kiếm Sơn cũng hướng về phía bên này, rơi xuống mấy người của Viêm gia vừa lóe lên. Khiến sắc mặt của mấy người Viêm gia xấu xí, nhìn chằm chằm Lâm Phong nói: “Thật to gan, lại ở chỗ này quấy rối, khiến mặt đất sụp xuống.”
“Không phải là các ngươi đứng ở nơi đó sao, tại sao lại ngậm máu phun người?” Lâm Phong mặt không biểu cảm, bình tĩnh nói.
“Chúng ta sẽ tự đạp nát mặt đất dưới chân mình?”
“Vậy ta tại sao phải đạp nát mặt đất dưới chân các ngươi?” Lâm Phong phản vấn.
“Ngươi…” Sắc mặt của người Viêm gia cứng đờ. Bọn họ tự không thể nào nói rằng bọn họ đã ra tay ám toán Lâm Phong trước, và Lâm Phong vì trả thù mới động thủ.
“Ta làm sao biết ngươi có ý gì.” Một vị cường giả của Viêm gia lạnh lùng nói.
“Các ngươi đã không dám thừa nhận, ta tới giúp các ngươi nói vậy. Sở dĩ ta đạp nát mảnh đất này, là bởi vì các ngươi ngưng tụ lực lượng pháp tắc hỏa diễm đánh lén ta, muốn làm cho ta mất mặt. Ta tự nhiên phải phản kháng.” Lâm Phong bình tĩnh nói: “Đương nhiên, ta đã phá hủy sàn nhà của phòng khách, đó là lỗi của ta. Nếu tiền bối trách tội, Lâm Phong đây sẽ liền rời khỏi Kiếm Sơn.”
“Là như vậy sao?” Ánh mắt của Đại trưởng lão Kiếm Sơn nhìn về phía Vân Yêu bên cạnh Lâm Phong. Hắn ở bên cạnh Lâm Phong, nên biết sự tình làm sao.
“Đại trưởng lão, Lâm Phong nói không sai, là người của Viêm gia ra tay trước.” Vân Yêu khẽ gật đầu nói: “Mặt khác, thực lực của người Viêm gia mạnh hơn Lâm Phong rất nhiều. Nếu Lâm Phong không phản kháng như vậy, sợ rằng chỉ có chịu thiệt. Sở dĩ bất đắc dĩ mới làm vậy, mong Đại trưởng lão lượng giải.”
“Tại Diễm Kim Thành, còn có bao nhiêu gia tộc có thực lực luyện khí ngang hoặc mạnh hơn Viêm gia?” Đại trưởng lão quay Vân Yêu hỏi.
“Diễm Kim Thành Bắc Vực có hai nhà, các khu vực khác cũng không ít. Nếu tính cả nội vực, phải có mười mấy gia tộc.” Vân Yêu bình tĩnh đáp lại.
“Có cơ hội thương lượng với bọn họ một chút, xem có gia tộc nào có thể hợp tác không.” Đại trưởng lão thản nhiên nói, khiến sắc mặt của người Viêm gia đột nhiên khó coi, nói: “Đại trưởng lão thứ tội.”
“Biểu hiện gần đây của Viêm gia khiến người khác thất vọng. Loại chuyện này, ta không muốn nhìn thấy nữa.” Đại trưởng lão Kiếm Sơn lạnh lùng nói, khiến mấy người của Viêm gia cảm thấy không dễ chịu. Phảng phất bị người khác tát vào mặt trước đám đông, nóng bừng khó chịu. Kiếm Sơn và Viêm gia hợp tác luyện khí, song phương là cùng có lợi. Kiếm Sơn có thể có được hoàng khí mà họ mong muốn, còn Viêm gia thì có thể nhận được rất nhiều thứ họ cần. Tuy nhiên, Kiếm Sơn lại có thể tìm được người khác thay thế Viêm gia. Bởi vậy, trong mối quan hệ cùng có lợi này, Viêm gia lại bị đặt vào thế yếu. Điều này chỉ có thể nói rằng thực lực luyện khí của Viêm gia vẫn chưa đủ mạnh. Nếu thực lực luyện khí của họ toàn bộ Diễm Kim Thành chỉ có vài nhà có thể so sánh, chỉ sợ họ sẽ là người cho Kiếm Sơn sắc mặt nhìn.
“Lâm Phong.” Ánh mắt của Đại trưởng lão Kiếm Sơn rơi trên người Lâm Phong, mặt hàm mỉm cười, nói: “Nghe nói ngươi và Nhược Tà là sư huynh đệ ruột thịt, vậy thật là có duyên với Kiếm Sơn của ta. Lần này tới, nhất định phải ở lại ít ngày.”
Nghe được Đại trưởng lão Kiếm Sơn nói, không ít người đưa ánh mắt về phía Lâm Phong. Có vài người nghi hoặc thanh niên này là người phương nào, lại có mặt mũi lớn như vậy. Bọn họ mơ hồ cảm giác thái độ lạnh nhạt của Đại trưởng lão Kiếm Sơn đối với Viêm gia rất có thể cũng có một chút liên quan đến thanh niên này.
Sự thật đương nhiên sẽ không đơn giản như trong tưởng tượng của họ. Kiếm Sơn vốn đã muốn thay đổi đối tác hợp tác, bởi vì Viêm gia đã có dấu hiệu suy yếu, hơn nữa không có người kế tục. Về phần Lâm Phong, Kiếm Sơn rất sẵn lòng nể mặt Lâm Phong. Hơn nữa, mối quan hệ giữa Nhược Tà và Lâm Phong, Kiếm Sơn rất dễ dàng kéo gần khoảng cách với Lâm Phong. Thu được hữu nghị của một thanh niên Tôn Vũ trảm Hoàng, tuyệt đối sẽ không có chỗ xấu.
“Lâm Phong, ta giới thiệu cho ngươi một số tiền bối.” Vân Yêu đưa Lâm Phong len lỏi trong đám người. Rất nhanh, không ít người đều biết chuyện tích Tôn Vũ trảm Hoàng của Lâm Phong trên Luyện Khí đại tái. Nhất thời mỗi người đều phi thường khách sáo, còn mấy người của Viêm gia thì lại bị hoàn toàn bỏ qua.
Lâm Phong không ở lại trong đại sảnh quá lâu, tìm được một cơ hội liền trốn ra ngoài, tiện thể bắt cóc luôn Nhược Tà. Hai người vòng quanh Kiếm Sơn. Trong Kiếm Sơn, có không ít di tích, ẩn chứa kiếm ý khác nhau của các cường giả cổ Kiếm Sơn. Lâm Phong ngược lại cũng có chút thu hoạch. Kiếm đạo của hắn không có giới hạn, có thể dung hợp sở trường của bách gia, tùy tâm sở dục. Hắn luyện kiếm trước, từng hồng trần luyện tâm, tâm chỗ hướng, kiếm chỗ chỉ.
Thẳng đến ba ngày sau, Kiếm Sơn thử kiếm đại điển chính thức được tổ chức tại Kiếm Cốc. Người của các thế lực lớn hội tụ, đệ tử Kiếm Sơn lần lượt tiến vào trong cốc. Cái gọi là thử kiếm đại điển, kỳ thực là các đệ tử Kiếm Sơn luận bàn thực lực kiếm đạo, hơn nữa còn là đệ tử dưới Võ Hoàng. Nhược Tà hắn vừa vặn bước vào Võ Hoàng, nên thật ra không có duyên với lần thử kiếm đại điển này. Liền cùng Lâm Phong và những người khác ngồi trên bầu trời Kiếm Cốc quan sát.
“Đệ tử Kiếm Sơn ai cũng có sở trường riêng, tu luyện cổ kinh kiếm thuật khác nhau, kiếm thuật đều mạnh mẽ và kỹ càng, rất nhiều đều là những điều ta chưa từng thấy. Lần thử kiếm đại điển này, đến cũng cho ta mở rộng tầm mắt.” Lâm Phong quan sát một canh giờ chiến đấu, lòng có cảm giác. Tuy nói thực lực của những đệ tử Kiếm Sơn dưới Võ Hoàng này không thể sánh bằng hắn, nhưng họ đều có sở trường riêng, đáng để hắn học tập. Kiếm thuật của Kiếm Sơn có thể nói là bác đại tinh thâm. Rất nhiều thánh văn thần thông năng lực kiếm thuật liền ẩn chứa lực công kích đáng sợ. Nếu thật đánh trúng người cường giả Võ Hoàng, cũng có thể đánh chết.
Còn kiếm thuật tốc độ theo đuổi thuần túy nhanh, như quang ảnh vậy, quang thiểm kiếm thệ, nhân vong, phi thường lợi hại!
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại: