» Q.1 – Chương 1596: Gây rối

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 14, 2025

Tuyệt thế võ thần chính văn chương 1596: Gây rối

Chương trước | Mục lục | Chương sau | Trang sách

Lâm Phong thân thể bay thẳng đến nơi đặt chân của Dược Vương Tiên Cung, bước vào bên trong. Quan sát hạ không, cảnh tượng này khiến sắc mặt Kim Thần Quân có phần cứng ngắc. Tuy nhiên, hắn chỉ đành kiên trì theo Lâm Phong bước vào nơi đặt chân của Dược Vương Tiên Cung, đoán chừng Dược Vương Tiên Cung cũng không dám động đến trận đạo đại sư của Vô Cực Cung.

Những thân ảnh ngự không trên đỉnh đầu, người của Dược Vương Tiên Cung lập tức phát hiện. Ánh mắt đột nhiên ngước lên, lập tức trong con ngươi họ đều hiện lên từng tia lãnh mang. Lại có người dám không một tiếng thông báo mà đi thẳng tới nơi đặt chân của Dược Vương Tiên Cung, thật là quá to gan! Chín đại tiên cung và Thiên Bảo không xâm phạm lẫn nhau, người của các thế lực khác sẽ không làm như vậy. Là những người khác, ai dám càn rỡ đến mức này?

“Đứng lại!” Lúc này, từng đạo thân ảnh bay lên trời, ánh mắt hàn lãnh. Mặc dù khí tức của đối phương có vẻ rất mạnh, nhưng nơi này là nơi đặt chân của Dược Vương Tiên Cung.

Thân ảnh Lâm Phong vẫn đi trước. Thấy vài đạo thân ảnh chặn đường, trong con ngươi hắn hiện lên một tia hàn mang, quát dẹp đường: “Cút ngay.”

Mấy người thần sắc cứng đờ. Không ngờ có người lại dám to gan đến vậy, đến nơi đặt chân của Dược Vương Tiên Cung lại dám quát bảo họ cút ngay. Việc này thật sự chưa từng có.

“Dược Vương Tiên Cung nơi đặt chân, dừng lại.” Đối phương lần thứ hai quát lạnh, khí tức trên người bộc phát.

Lâm Phong cười nhạt một chút, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên đi về phía trước, cũng không bộc lộ bất kỳ khí tức gì của mình, trực tiếp phớt lờ mấy thanh niên của Dược Vương Tiên Cung.

“Trảm!” Một người nổi giận, tung ra một đạo chưởng lực, thẳng thừng chém về phía Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong không né không tránh, vẫn chắp tay, có vẻ vô cùng hào hiệp, phảng phất chuyện không liên quan đến mình vậy.

“Ai dám động thủ.” Một bàn tay vàng to lớn chợt đập nát đạo chưởng lực kia, lập tức hướng phía trước ấn tới. Lực lượng khủng bố khiến hư không run lên, lực lượng cuồng bạo trực tiếp khiến mấy thân thể kia chấn động không ngừng lui về phía sau.

Kim Thần Quân làm sao có thể để họ đụng tới Lâm Phong. Tuy nhiên, hắn cũng không dám ra tay tàn nhẫn. Dù sao đây là Dược Vương Tiên Cung, còn hắn là người của Tề Thiên Bảo. Nếu quá ác, e rằng sẽ gây ra mâu thuẫn giữa hai thế lực lớn.

“Kim Thần Quân!” Mấy vị thanh niên kia nhận ra Kim Thần Quân đến, thần sắc càng thêm lạnh lẽo: “Tề Thiên Bảo đây là muốn phạm ta Dược Vương Tiên Cung sao!”

“Ồn ào. Nếu họ dám can đảm lại ngăn cản ta đi đường, Kim Thần Quân trực tiếp đánh chết đi.” Lâm Phong phun ra một đạo hàn âm, có vẻ đặc biệt ngang ngược. Vẫn đứng chắp tay, giẫm chân tại chỗ hướng phía trước, trực tiếp phớt lờ người của Dược Vương Tiên Cung.

Mấy cường giả của Dược Vương Tiên Cung thấy Lâm Phong và đám người từ trên đỉnh đầu họ bước qua, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Tề Thiên Bảo, tốt, đây là muốn tuyên chiến với Dược Vương Tiên Cung đây mà!

Họ lại không biết lúc này Kim Thần Quân cũng vô cùng khó khăn. Cách hành xử của Lâm Phong vẫn như trước, căn bản không kiêng nể gì. Trước khi Lâm Phong đặt chân đến Tề Thiên Bảo, nghe nói hắn cũng vì người của Dược Vương Tiên Cung đến thăm mà khiến người khác quỳ xuống, làm việc không có nguyên tắc gì. Hôm nay từ Tề Thiên Bảo đi ra tản bộ, Kim Thần Quân không ngờ Lâm Phong lại đến, hắn mình ngược lại không sao, nhưng không biết khiến Tề Thiên Bảo khó khăn như thế nào.

“Chỗ đó một mảnh vườn thuốc không tệ, chúng ta đi nhìn.” Bước chân Lâm Phong hướng phía hạ không đạp đi, mà lúc này nơi đặt chân của Dược Vương Tiên Cung bắt đầu không ngừng có người lóe ra, thẳng đến chỗ Lâm Phong và đám người.

Lâm Phong lại phảng phất hoàn toàn không phát giác vậy. Lúc này hắn đã đứng trên bầu trời vườn thuốc, thấy đủ loại dược thảo tràn đầy linh khí, nhất thời cười nói: “Không ngờ đây có nhiều thảo dược quý giá như vậy, không tệ, ta muốn hết.”

Lâm Phong đến khiến trái tim Kim Thần Quân lộp bộp một tiếng, khóe miệng hơi há, lại không thốt ra lời nào. Lập tức chỉ thấy âm thanh cuồng bạo truyền ra, Lâm Phong đạp trên mặt đất, Đại Địa Áo Nghĩa bộc phát, lại nhổ toàn bộ vườn thuốc lên, khiến ánh mắt Kim Thần Quân đều trợn thẳng.

“Không xong.” Kim Thần Quân thầm mắng trong lòng, lần này thật sự xong rồi. Quả nhiên, Lâm Phong nhổ vườn thuốc lên bắt đầu thu gom tất cả thảo dược trong đó.

“Nghiệt súc dừng tay cho ta.” Một tiếng nổi giận gầm lên truyền đến, chỉ thấy một đạo thân ảnh vọt tới, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vườn thuốc trống trơn. Đây chính là toàn bộ tâm huyết trăm năm của hắn a!

“Thiên Niên Chi của ta khó khăn lắm mới di dời đến, thiên niên nở hoa, hôm nay đã qua chín trăm chín mươi tám năm, còn kém hai năm cuối cùng để triệt để thành thục…” Lão nhân kia lòng đang rỉ máu, nhìn về phía Lâm Phong ánh mắt đã tràn đầy sát ý.

“Thằng khốn, để mạng lại.” Lão nhân kia ấn một bàn tay về phía Lâm Phong. Uy áp đại thế khủng bố áp bách lên người Lâm Phong. Hắn muốn đích thân băm thây vạn đoạn Lâm Phong.

“Các hạ bớt giận.” Kim Thần Quân hơi biến sắc mặt, cực kỳ khó coi. Chuyện này căn bản không rõ ràng, đáng trách Mộc Dịch lại nửa điểm không có ý định động thủ, hắn chỉ có thể kiên trì chắn trước người Lâm Phong, bàn tay vàng ấn lần thứ hai đánh giết ra, cùng đối phương đụng vào nhau.

“Kim Thần Quân, tốt, tốt!” Người nọ điên cuồng hét lên một tiếng, lập tức hai người đại đánh nhau. Âm thanh đáng sợ chấn động trời đất, thổ nhưỡng hạ trống rỗng điên cuồng bạo liệt. Vườn thuốc này đã bị Lâm Phong thu hết, không còn gì đáng kiêng kỵ.

“Thật to gan, muốn giết ta.” Âm thanh Lâm Phong lạnh lùng, con ngươi quét qua xung quanh, lập tức bước chân nhanh chóng đạp ra ngoài. Những người của Dược Vương Tiên Cung vây Lâm Phong lại, trong mắt đám người toàn bộ sát cơ nồng đậm. Từng sợi dây đột nhiên từ trên người họ kéo lên, cuốn về phía Lâm Phong.

“Tề Hoàng, bảo họ dừng tay.” Kim Thần Quân gầm lên một tiếng. Bước chân Tề Hoàng đã đạp tiến lên. Một cổ uy áp đại thế khủng bố giáng lâm lên người mấy vị cường giả cấp chủ, khiến thân thể họ không dám nhúc nhích.

“Muốn giết ta sao.” Lâm Phong bước chân đạp tiến lên, lập tức trong tay chợt có mấy mai trận phù văng ra ngoài.

“Trận phù.” Sắc mặt đám người Dược Vương Tiên Cung cứng đờ. Là hắn.

Họ làm sao có thể không biết hôm nay Tề Thiên Bảo có một vị trận đạo đại sư đang làm khách. Trận đạo đại sư của Vô Cực Cung am hiểu lực lượng trận phù. Người trước mắt này, dường như chính là.

“Thả chúng ta ra!” Mấy thanh niên quay Tề Hoàng điên cuồng hét lên. Nhưng lúc này trận phù của Lâm Phong đã đến, lập tức bạo liệt. Hỏa diễm màu đen tan biến trực tiếp nuốt chửng họ hoàn toàn. Có bốn người, bị giết chết ngay lập tức.

Những người khác nhìn chằm chằm đồng bạn bị giết chết, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, lộ ra thần sắc điên cuồng. Trận đạo đại sư này, khinh người quá đáng.

“Xin các hạ dừng tay.” Xa xa, lại một vị võ hoàng nhanh chóng đạp đến. Ở đây chỉ là nơi đặt chân của Dược Vương Tiên Cung mà thôi, bởi vậy không có quá nhiều cường giả ở tại chỗ này, chỉ có mấy hạ vị hoàng, giống như nơi đặt chân của Tề Thiên Bảo.

“Mộc Dịch thúc giúp ta cản bọn họ lại. Nếu muốn giết ta thì đừng trách ta không khách khí.” Thân hình Lâm Phong như gió, bay thẳng đến xa xa. Thân thể giáng lâm ở một tòa tháp cao, bước chân hung hăng đạp xuống, nhất thời lực lượng hỏa diễm khủng bố lập tức cháy lên, điên cuồng tràn ngập tòa tháp cao.

Vị võ hoàng kia thần sắc cứng đờ. Lúc này Mộc Dịch đã chặn đứng thân thể họ, còn Lâm Phong bắt đầu không ngừng lóe ra. Mỗi khi đạp đến một nơi, đều hung hăng đạp xuống chân, khiến hỏa diễm cháy lên. Nếu có vườn thuốc, liền trực tiếp nhổ tận gốc, hoặc thu, hoặc hủy diệt.

Chỉ trong chốc lát, rất nhiều nơi trong toàn bộ Dược Vương Tiên Cung đều tràn đầy ngọn lửa màu đen đáng sợ, khiến Dược Vương Tiên Cung phảng phất chìm trong biển lửa vậy.

Đám người xa xa thấy cảnh tượng bên này đều đờ đẫn, chỉ cảm thấy trong lòng rung động. Ai to gan như vậy, dám công tiến Dược Vương Tiên Cung, hơn nữa trực tiếp lấy hỏa diễm đốt cháy Dược Vương Tiên Cung, việc này quả thật quá mức càn rỡ vô pháp vô thiên.

Một vị võ hoàng của Dược Vương Tiên Cung vừa ra ngoài thấy ngọn lửa bên này cháy lên, nhất thời gầm lên một tiếng, giận dữ hét: “Ai dám khiêu khích Dược Vương Tiên Cung của ta.”

Con ngươi Lâm Phong sắc bén không ngừng quét mắt, thấy khí tức mạnh mẽ từ xa lao thẳng đến bên này, thân thể hắn hóa thành một đạo gió nhẹ, lại hướng về phía Kim Thần Quân lóe đi.

“Người nơi này chiến trận thật lớn, lại ngông cuồng như vậy, Kim Thần Quân sao không nói sớm cho ta biết, ta sẽ không đến đây chịu khinh bỉ.” Lâm Phong trên hư không nhàn nhạt nói một tiếng, khiến rất nhiều người của Dược Vương Tiên Cung cảm giác cổ họng phảng phất bị nghẹn lại vậy. Họ hận a, hắn bị khinh bỉ?

Rõ ràng hắn vẫn luôn đốt cháy Dược Vương Tiên Cung, hủy diệt cướp đoạt dược thảo. Hai vị cường giả võ hoàng ở đây một vị cùng Kim Thần Quân chiến đấu, vị còn lại thì bị trung vị hoàng ép chặt. Những người khác thì bị Tề Hoàng vây khốn, còn hắn dựa vào tốc độ mạnh mẽ muốn làm gì thì làm, gặp phải người trực tiếp dùng trận phù. Dược Vương Tiên Cung bao giờ mới chịu qua loại sỉ nhục này.

Lúc này Kim Thần Quân cũng không nói gì, sao lại đến trên đầu hắn? Lúc đó hắn cũng nhắc nhở là Dược Vương Tiên Cung, lại chọc cho Lâm Phong không kiên nhẫn vẫn như cũ phải bước vào đến, hơn nữa đến nơi này ý làm, điên cuồng càn rỡ.

“Kim Thần, Tề Thiên Bảo, các ngươi tốt. Dược Vương Tiên Cung của ta nhớ kỹ.” Cường giả võ hoàng nhanh chóng đến, âm thanh lạnh lẽo. Thấy có một vị trung vị hoàng ở đây, họ biết không làm gì được đối phương. Huống hồ với thân phận của Lâm Phong, họ nếu muốn giết cũng phải kiêng kỵ.

Đáng trách, Tề Thiên Bảo ỷ vào thân phận trận đạo đại sư của Mộc Ân Vô Cực Cung, lại dám dẫn Lâm Phong đến Dược Vương Tiên Cung của họ càn rỡ, quá đáng. Thù này, họ nhớ kỹ.

Nghe được người kia nói Kim Thần Quân trong lòng không nói gì, trên mặt khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu. Liên quan gì đến Tề Thiên Bảo của hắn? Hắn chỉ theo chân Lâm Phong đến tản bộ. Kim Thần Quân hắn cũng hận a, cứ như vậy cùng Dược Vương Tiên Cung kết làm thù hận lớn như vậy. Trên trách tội xuống, hắn căn bản không cách nào ăn nói. Nhưng đây rõ ràng là Lâm Phong gây ra. Tuy nhiên hắn dám nói gì sao, trên chỉ biết trách hắn làm việc bất lợi, thật quá ngu xuẩn.

“Mộc Dịch thúc, Kim Thần Quân, chúng ta về đi. Lần sau Kim Thần Quân nhớ nhắc nhở ta không cần xông loạn.” Lâm Phong quay đoàn người nói. Điều này khiến tim Kim Thần Quân lại co giật mạnh. Lập tức đoàn người lần lượt lui về sau, không tiếp tục chiến đấu nữa. Người của Dược Vương Tiên Cung không vội vàng chiến đấu, chỉ có một đôi con ngươi tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm thân ảnh đi xa kia.

Những người này coi Dược Vương Tiên Cung của họ là nơi nào, đến điên cuồng càn quấy một phen rồi cứ như vậy tiêu sái rời đi. Mối thù này, họ nhớ kỹ!

“Tề Thiên Bảo!” Một đạo âm thanh lạnh lẽo trên hư không quanh quẩn, tràn đầy hận ý!

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1723: Cầm nã

Q.1 – Chương 1722: Mạnh mẻ thân thể

Chương 539: Mục tiêu chân chính