» Chương 500:
Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên - Cập nhật ngày May 14, 2025
Đi mấy tầng?
Lâm Ẩn đứng tại cửa thang máy, mang theo mặt nạ nàng duỗi ngón tay hỏi Thanh Nữ.
“Trên mặt đất một tầng!”
Thanh Nữ do dự một chút, vẫn nói.
Lam Hải Thiên và Lâm Ẩn nghe xong, quả nhiên ánh mắt đều đổ dồn tới. Dưới ánh mắt của hai người, Thanh Nữ lấy ra thẻ xin phép của mình, đi tới trước một tiểu pháp khí quẹt xuống.
Sau khi đèn xanh sáng lên, Lâm Ẩn cúi đầu nhấn nút tầng một.
Đến tầng ba dưới lòng đất, Lam Hải Thiên và Lâm Ẩn bước ra khỏi thang máy, Thanh Nữ nhẹ nhàng thở phào.
Trong Bổ Thiên Tổ, tổ 6 là bộ môn chấp hành chiến đấu, mỗi thành viên tay đều dính đầy máu tươi, cho nên những bộ môn khác gặp phải bọn họ đều bản năng cảm thấy khó chịu.
Bởi vì ánh mắt của họ luôn dán vào những bộ phận chí mạng trên cơ thể đối phương.
“Nàng hẳn là đi gặp Trần Mạc Bạch.”
Lam Hải Thiên ngồi trong phòng làm việc một lúc, Lâm Ẩn liền mang theo tài liệu đã tra được tới, nói một câu.
“Không ngờ, thằng nhóc Luyện Khí ngày xưa, giờ cũng cùng ta một cảnh giới.”
Lam Hải Thiên xem xong đơn xin nghỉ của Thanh Nữ, nghĩ đến cuộc thảo luận rầm rộ gần đây trên internet về việc Trần Mạc Bạch tự chủ Kết Đan thành công, hơi cảm khái nói.
“Đáng tiếc, ngày trước nếu kiên quyết một chút lôi hắn vào Bổ Thiên Tổ, ta cũng sẽ không cần khổ cực như vậy.”
Lâm Ẩn đối với Trần Mạc Bạch cũng có ấn tượng sâu sắc. Ban đầu ở Đan Hà thành, người sau vừa mới Trúc Cơ, nhưng lại chém ra Tử Hỏa Kiếm Quang làm nàng kinh diễm vô cùng.
Lúc ấy nàng rất không hiểu việc Trần Mạc Bạch một mực từ chối, giờ mới rốt cuộc đã hiểu.
Hiển nhiên là có tuyệt đối tự tin vào việc Kết Đan của mình, không coi trọng chút phúc lợi này của Bổ Thiên Tổ.
Lam Hải Thiên: “Cho dù hắn khi đó tiến vào tổ 6, thay thế chỗ trống sau khi ta rời đi, bây giờ Kết Đan thành công cao thăng, ngươi vẫn sẽ tiếp nhận chức vị tổ trưởng tổ 6, vẫn vất vả như thường.”
Lâm Ẩn: “Vậy ít nhất hai mươi năm đầu có thể nhẹ nhàng.”
Câu nói này khiến Lam Hải Thiên lắc đầu không nói. Hắn nhìn đơn xin nghỉ của Thanh Nữ, lợi dụng quyền hạn phó tổng tổ trưởng Bổ Thiên Tổ của mình, bắt đầu điều tra hồ sơ của Trần Mạc Bạch trong Tiên Môn.
Rất nhanh, một đầu bổ nhiệm mới nhất được thông qua thu hút sự chú ý của hắn.
« Tuyển bổ nhiệm Trần Mạc Bạch đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng học phủ Thanh Tang, thành Úc Mộc —— Bộ Giáo dục XXXX. »
Lam Hải Thiên nhìn ba chữ Úc Mộc thành, trầm mặc rất lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra.
Hắn mở danh bạ, tìm số điện thoại của Trần Mạc Bạch.
Sau đó bấm số.
« Đi, ngươi an bài đi. »
Trần Mạc Bạch tuy hơi kỳ lạ Lam Hải Thiên tại sao lại đột nhiên mời mình gặp mặt, nhưng hắn đã giúp mình không ít, mặt mũi này khẳng định phải cho.
Tích tích tích!
Ngay khi hắn cúp máy điện thoại với Lam Hải Thiên, điện thoại của Thanh Nữ vang lên theo.
Một lát sau, hai người xác định vị trí và rốt cuộc gặp mặt.
Sáu năm không gặp, Thanh Nữ vẫn mỹ lệ làm rung động lòng người.
Nàng ngồi trên ghế ven đường, khuôn mặt thanh lệ tao nhã pha thêm chút vũ mị sau khi trải qua nơi làm việc. Áo lót màu trắng lờ mờ nhìn thấy xương quai xanh đẹp đẽ, áo khoác màu đen ôm sát đường cong lả lướt thân trên nàng. Váy màu xanh đen vừa vặn che khuất cặp đùi tròn trịa tuyết trắng, bắp chân thon dài thẳng tắp đi một đôi giày cao gót màu đen. Sự tương phản đen trắng càng làm nổi bật làn da trắng nõn như mỹ ngọc của nàng.
“Ngươi chút nào không thay đổi, vẫn xinh đẹp như vậy.”
Trần Mạc Bạch nhìn thấy Thanh Nữ, từ đáy lòng tán thưởng một câu. Năm tháng không mang đi bất kỳ vẻ đẹp nào của nàng, ngược lại thêm một phần thành thục tao nhã.
“Ngươi cũng giống vậy.”
Thanh Nữ đứng lên, nhìn thiếu niên thanh tú trước mắt, cười nói.
Vì đột phá tu vi sớm, nhục thể Trần Mạc Bạch từ đầu đến cuối duy trì ở thời điểm thanh xuân đỉnh phong nhất, dung nhan bề ngoài cũng hầu như không thay đổi.
Sau khi Kết Đan, hắn 44 tuổi, so với thọ nguyên 560 năm, sẽ giữ gìn dung nhan không đổi trong mấy trăm năm.
“Bề ngoài tuy không thay đổi, nhưng tuổi tác trong lòng già rồi.”
Trần Mạc Bạch tự giễu nói một câu, Thanh Nữ nghe nhịn không được phì cười thành tiếng.
Hai người cùng đi dạo trên phố Vương Ốc động thiên. Tuy sáu năm không gặp, nhưng khi nói chuyện lại thoải mái như những người bạn lúc nào cũng ở bên cạnh.
“A, ngươi không phải là cái kia…”
Chỉ tiếc sự thoải mái của hai người chỉ kéo dài một lúc, lập tức Trần Mạc Bạch bị người nhận ra.
Thừa lúc đám đông chưa kịp vây tới, Trần Mạc Bạch mang theo Thanh Nữ với tốc độ nhanh nhất rời khỏi hiện trường, sau đó tìm một quán cà phê có phòng riêng, như vậy mới coi như có không gian riêng tư để nói chuyện trời đất.
“Ta trước đó nghe đệ đệ nói, ngươi cho hắn một ly cà phê, hình như là muốn kiểm tra loại thuốc nào.”
Câu nói này của Thanh Nữ làm Trần Mạc Bạch đột nhiên lưng rịn mồ hôi lạnh. Trong lòng hắn thầm mắng Khổng Phi Trần một câu, nhưng vẫn cái khó ló cái khôn, sắc mặt nghiêm lại một chút, nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau đó duỗi ngón tay, điều khiển Khống Thủy Thuật, dùng dịch cà phê trong chén làm bút mực, viết trong hư không một câu.
« Vừa rồi Lam Hải Thiên tìm ta, nói muốn nói chuyện với ta, hẳn là biết ngươi tới gặp ta, có thể liên quan đến đệ đệ muội muội ngươi. Những nội dung liên quan đến bọn họ ngươi một chữ cũng không cần nói với ta. »
Thanh Nữ nhìn thấy câu nói này, khuôn mặt xinh đẹp cũng hơi đổi, nhưng ngay lập tức tỏ vẻ hiểu rõ, gật gật đầu đưa tay xóa đi dòng chữ cà phê Trần Mạc Bạch viết trên không trung.
Sau đó, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm những chuyện bình thường.
Nói về tình hình tu hành và công việc những năm qua.
Thanh Nữ trước đó cũng Trúc Cơ tầng bảy. Đây là nàng vì vững chắc căn cơ, thu liễm để đột phá. Nếu không với tư chất Thiên linh căn của nàng, cộng thêm tài nguyên của Bổ Thiên Tổ, hoàn toàn có thể đột phá đến Trúc Cơ viên mãn.
Trần Mạc Bạch: “Ngươi không có ý định tu luyện Trường Xuân Công sao?”
Thanh Nữ: “Mộc Linh Phù chỉ có một tấm, sau khi Văn Nhân học tỷ tu luyện, những người khác trong đạo viện về cơ bản đều khó có khả năng luyện thành Trường Xuân Công.”
Tài nguyên Tiên Môn có hạn, cho dù là Cú Mang đạo viện, cũng chỉ đủ cung cấp cho một người tu luyện Trường Xuân Công.
Thanh Nữ và Văn Nhân Tuyết Vi đều là Thiên Thủy linh căn, sinh cùng thời đại. Người trước trong hồ sơ Tiên Môn lại có chút vấn đề, Cú Mang đạo viện rất dễ dàng sẽ đưa ra lựa chọn.
Hai người trò chuyện đến mặt trời lặn. Nếu không sợ Thanh Nữ về muộn bị người nói nhàn thoại, ảnh hưởng hình tượng khuê nữ đoan chính của nàng, Trần Mạc Bạch đều muốn cùng nàng đàm luận một đêm.
Hắn trong Tiên Môn bạn bè không nhiều, mà Thanh Nữ, không hề nghi ngờ xếp hạng thứ nhất.
Hai người là thật tâm đối thật lòng kiểu đó!..