» Q.1 – Chương 1553: Lấy ra nữa

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 14, 2025

Tuyệt thế Võ Thần

Chương 1553: Lấy ra nữa

Tử y Võ Hoàng tốc độ rất nhanh, chỉ lát sau hắn đã trở về, hơn nữa mang Mục Duẫn về.

Hai người đáp xuống hành lang sát mép đài chiến đấu. Mục Duẫn thấy Lâm Phong kéo Tề Vũ Thần, đôi mắt đẹp lóe lên, thật bất ngờ. Nàng không ngờ Lâm Phong sẽ đứng trên đài chiến đấu, lại còn hành hạ Tề Vũ Thần thê thảm đến thế. Lúc Tử y Võ Hoàng mang nàng tới, nàng thậm chí không hiểu vì sao. Nhưng lúc này, nàng phảng phất hiểu ra, trong con ngươi có một tia cười nhạt, ấm áp.

“Duẫn nhi, đến khán đài Vấn Thiên Bảo đằng kia, tiền bối sẽ chiếu cố ngươi!” Lâm Phong nói với Mục Duẫn. Mọi người đều cho rằng tiền bối trong miệng Lâm Phong chính là Nghịch Trần Võ Hoàng. Đương nhiên, Nghịch Trần Võ Hoàng có mặt, người của Tề Thiên Bảo quả thật không dám làm càn đối phó Mục Duẫn.

“Vâng.” Mục Duẫn không hỏi nhiều, thân hình lóe lên, lát sau đến cạnh khán đài Vấn Thiên Bảo, yên tĩnh nhìn sự việc đang diễn ra. Đến bây giờ, nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

“Cút!” Lâm Phong chợt vung tay, nhất thời thân thể Tề Vũ Thần bay đi, hướng về phía phương vị Tề Thiên Bảo.

Tử y Võ Hoàng vươn tay, lập tức thân ảnh lóe lên, đỡ lấy Tề Vũ Thần. Coi như thở phào nhẹ nhõm. Một hậu bối có tiềm lực lớn của Tề gia nếu chết trong tay Lâm Phong, hắn cũng không tiện ăn nói. Dù sao Lâm Phong là từ tay hắn trốn thoát đồng thời cởi bỏ khống chế. Tuy rằng tất cả điều này có thể đều do Tề Vũ Thần tự gieo tự gặt, nếu hắn phái người giết Lâm Phong, sẽ không xảy ra chuyện bây giờ. Lâm Phong rời khỏi nơi đặt chân của Tề Thiên Bảo lúc đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trên đài chiến đấu, ánh mắt Lâm Phong tiếp tục chuyển động, những người của các thế lực đều trầm mặc, họ muốn xem Lâm Phong rốt cuộc có ý gì! Lần này, ánh mắt Lâm Phong rơi vào phương vị Dược Vương Tiên Cung. Điều này khiến mấy cường giả trẻ tuổi của Dược Vương Tiên Cung nhíu mày, trong mắt lưu chuyển sắc bén, lẽ nào Lâm Phong muốn động cả Dược Vương Tiên Cung?

Nhưng mà họ phát hiện, ánh mắt Lâm Phong vẫn chưa nhìn về phía họ, mà là theo thân thể của họ, hướng về phía đài chiến đấu của Dược Vương Tiên Cung nhìn xa, cuối cùng, rơi vào lão giả râu bạc trắng của Dược Vương Tiên Cung trên đài chiến đấu, cường giả trung vị hoàng. Lão giả râu bạc trắng đương nhiên cũng chú ý tới Lâm Phong, râu dài phiêu động, ánh mắt đạm mạc nhìn chằm chằm Lâm Phong. Chỉ thấy lúc này Lâm Phong hướng hắn vươn tay, nói: “Đồ vật, lấy ra nữa!”

“Ừ?” Mọi người thấy cảnh này sửng sốt một chút, đồ vật, lấy ra nữa? Lâm Phong vấn cường giả Dược Vương Tiên Cung đòi vật gì? Lão giả râu bạc trắng trong lòng hiểu rõ, một số cường giả của Dược Vương Tiên Cung cũng biết Lâm Phong đang đòi cái gì.

Ngày đó, một cường giả tự xưng Vũ Trì Võ Hoàng bị thương ở lưng mang theo Lâm Phong, đi đến nơi đặt chân của Dược Vương Tiên Cung, gặp lão giả râu bạc trắng, cầu hắn chữa thương cho Lâm Phong, quỳ xuống cầu cứu. Nhưng mà lão giả râu bạc trắng nhận chiếc nhẫn trữ vật của Vũ Trì, nói đó là Vũ Trì tự mình đến bồi thường, bảo Vũ Trì cút. Lâm Phong lúc này đòi, đương nhiên là đồ mà Vũ Trì trước đây giao cho lão giả râu bạc trắng.

Lão giả râu bạc trắng ánh mắt hờ hững nhìn Lâm Phong, một kẻ Tôn Vũ thất trọng, dám hướng hắn vươn tay đòi đồ, không thể không nói, gan Lâm Phong không phải bình thường lớn. Đương nhiên, gan Lâm Phong lúc trước cũng đã chứng minh qua, đánh Chu Thiên Không què, hành hạ Tề Vũ Thần, bắt Tề gia giao ra Mục Duẫn, dường như quả thật không có chuyện gì hắn không làm được. Thế nhưng, hắn thân là cường giả trung vị hoàng, lẽ nào lại để hắn tự tay đem đồ đã có được, vì một câu nói của Lâm Phong tôn giả này, trả lại cho Lâm Phong? Đây không phải là vấn đề vật đó quý giá hay không, như vậy, người khác sẽ nhìn hắn thế nào, mặt mũi trung vị hoàng của hắn, để vào đâu?

“Ta khuyên ngươi thu hồi lời nói của ngươi!” Lão giả râu bạc trắng lên tiếng, giọng nói hết sức bình tĩnh, lại mang theo lực xuyên thấu mạnh mẽ. Trên đài chiến đấu, chỉ có giọng nói của hắn đang vang vọng, khuyên Lâm Phong, thu hồi ngôn ngữ.

Hơi ma ý trên người Lâm Phong vẫn chưa hề thu liễm, nghe được lời nói của lão giả râu bạc trắng, sau đó bước chân hướng về phía mười tám ghế cường giả phía trước của Dược Vương Tiên Cung đạp qua. Mỗi bước ra đều khiến mặt đất hơi rung động, trong hư không phảng phất cuộn trào một cổ hơi sóng triều đáng sợ, hung mãnh đánh tới mấy người kia.

Dược Vương Tiên Cung lứa này nhân tài đông đúc, có bốn người tiến vào mười tám ghế đầu, nhiều hơn Vấn Thiên Bảo một người. Còn về số trận thắng, với thế yếu cực kỳ nhỏ thua Vấn Thiên Bảo, kém cướp đoạt quyền lực tuyệt đối mười nghìn năm kế tiếp. Đương nhiên dù vậy họ cũng là một trong ba thế lực nắm quyền trong mười nghìn năm kế tiếp. Trong mười nghìn năm kinh khủng kế tiếp, nơi Bát Hoang Cửu U, không chỉ đơn giản là chỉ có một thế lực như Thiên Khuyết. Hơn nữa, bốn cường giả đứng đầu của Dược Vương Tiên Cung đều rất lợi hại, một người trong số đó, thậm chí giành được ghế thứ hai, chỉ thua một trận, chính là thua trong tay Vấn Ngạo Phong.

Diệp Thăng, chính là người giành được ghế thứ hai, thấy Lâm Phong từng bước đạp đến, thế lực cuồn cuộn của tám loại đại thế lực cuốn theo lực lượng thiên địa đang gào thét, bá đạo vô biên. Áo bào trên người Diệp Thăng bị thổi bay phấp phới, nhưng hắn chẳng những không lùi bước, ngược lại bước ra một bước về phía trước. Hắn cũng như Vấn Ngạo Phong, có bảy loại đại thế lực. Hơn nữa, người của Dược Vương Tiên Cung, am hiểu năng lực khác với những người khác. Lúc này, mọi người chỉ thấy đôi mắt của Diệp Thăng dần dần trở nên yêu dị lên, làm người ta khiếp sợ tâm hồn, ánh mắt màu xanh lục đậm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Thực lực của Diệp Thăng hết sức đáng sợ, mặc dù là Vấn Ngạo Phong đánh bại hắn cũng đã dùng sức lực lớn. Người này tuy rằng thực lực đáng sợ, bá đạo vô biên, nhưng muốn chiến thắng Diệp Thăng am hiểu về ** , sợ rằng rất khó. Nếu chiến bại, kết cục của Lâm Phong sẽ rất thảm!” Mọi người thầm nghĩ trong lòng, lấy thiên phú của mình làm tiền đặt cược, toàn bộ đổ lên người Thanh Đế Sơn. Nếu Lâm Phong chiến bại một trận, Thanh Đế Sơn từ chối hắn, số phận của Lâm Phong gần như có thể đoán trước được, sẽ chết rất thảm.

Diệp Thăng, chính là người năm xưa khen Quân Mạc khiêm tốn. Hắn giành ghế thứ hai, Lâm Phong thấy trận chiến của hắn, rất mạnh mẽ. Đôi con ngươi màu xanh lục đậm phảng phất làm tổn thương thần niệm của Lâm Phong, khiến Lâm Phong chỉ cảm thấy mắt không thể mở ra. Điều này khiến tâm thần Lâm Phong run lên, con ngươi của hắn trở nên càng thêm đen kịt lạnh lẽo đứng lên, trong ma nhãn, ý chí ma đạo mạnh mẽ và lực lượng nguyền rủa phun ra, trong hư không va chạm với ánh mắt màu xanh lục đậm của đối phương.

“Thật mạnh lực lượng ý chí ma đạo, ẩn chứa trong ma đồng. Đồng tử ** của ta cánh không thể xâm nhập được.” Diệp Thăng thầm nghĩ trong lòng, lập tức trong lòng khẽ động, nhất thời từng luồng từng luồng dây leo bao phủ lấy thân thể hắn. Những dây leo này hóa thành rễ cây đáng sợ, nâng đỡ thân thể Diệp Thăng, thậm chí phảng phất có đôi mắt của chính mình vậy. Từng sợi dây thô lớn hướng về phía bốn phương tám hướng đánh tới Lâm Phong, cánh còn sắc bén hơn kiếm, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Xung quanh Lâm Phong xuất hiện vô cùng ma ý, Ma Quyền Giết Chóc cuốn theo đại thế lực vô cùng bá đạo hung mãnh bạo liệt đánh ra, nhất thời những dây leo này đều hóa thành bột phấn. Dây leo nổ tung, nhưng vẫn có từng hạt giống hướng về phía thân thể Lâm Phong đi, cực kỳ quỷ dị. “Phong!” Diệp Thăng trong miệng phun ra một âm thanh lạnh lẽo, nhất thời cuồng phong cuốn qua, hạt giống theo gió mà động, càng vô ảnh vô hình, muốn gieo xuống trên người Lâm Phong.

“Hỏa!” Lâm Phong tâm niệm vừa động, nhất thời Ma Hỏa sinh sôi ra, Ma Hỏa cường đại đốt diệt tất cả. Vô số hạt giống rơi xuống trên người Lâm Phong, nhất thời một cảm giác ăn mòn đáng sợ ăn mòn thân thể Lâm Phong, thậm chí phảng phất sẽ lan tràn, mọc rễ nảy mầm, ăn mòn hoàn toàn thân thể Lâm Phong. Nhưng mà Ma Hỏa hiện lên trên người Lâm Phong cũng cực kỳ bá đạo, Áo Nghĩa Ma Chi cùng Áo Nghĩa Hỏa Diễm dung hợp thành ngọn lửa màu đen, đốt cháy vô số hạt giống muốn lan tràn mọc rễ thành hư vô.

“Ma, hỏa diễm. Lâm Phong hắn dường như đã thể hiện ra nhiều loại lực lượng Áo Nghĩa sao!” Mọi người thầm nghĩ trong lòng. Không gian, ma, hỏa, nguyền rủa, tử vong, bất hủ. Nhiều Áo Nghĩa như vậy có mạnh có yếu. Nếu có thể toàn bộ hóa thân thành Pháp Tắc, có thể dùng lực lượng Pháp Tắc các hệ rót vào thể, sẽ đáng sợ đến mức nào. Bất quá tình huống này gần như không thể tồn tại. Nhiều cường giả thiên phú khi còn ở cảnh giới dưới Võ Hoàng đã lĩnh ngộ không ít lực lượng Áo Nghĩa, nhưng họ sẽ chọn một hoặc hai loại Áo Nghĩa am hiểu nhất thăng hoa thành Pháp Tắc. Đồng thời lĩnh ngộ năm sáu loại lực lượng Pháp Tắc, thành tựu Võ Hoàng Pháp Tắc đa hệ, quá khó khăn. Vô số người muốn bước lên ngôi vị Hoàng Đế lĩnh ngộ một loại lực lượng Pháp Tắc cũng hết sức trắc trở, huống chi là nhiều loại!

“Cùng người này chiến phải tốc chiến!” Lâm Phong nghĩ trong lòng. Lực lượng Diệp Thăng am hiểu hết sức quỷ dị. **, hạt giống, ăn mòn, phong. May mắn bản thân hắn cũng thiện về nhiều loại lực lượng cường đại. Ma Nhãn, Ma Hỏa, có thể chống đỡ công kích của đối phương. Bằng không nếu đổi lại người khác, rất dễ bị lực lượng ** và ăn mòn liên hoàn tiêu diệt. Cùng người như thế chiến đấu không thể kéo dài, phải kết thúc, dùng lực lượng cường đại trấn áp hắn.

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1646: Tử vong thiên mạc

Chương 519: Thập Phương điện

Q.1 – Chương 1645: Phải Giết Viêm Phong