» Q.1 – Chương 1437: Khí sát thiên long hoàng
Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 14, 2025
Tuyệt Thế Võ Thần – Chính Văn
Chương 1437: Khí Sát Thiên Long Hoàng
Trong chiến trường cổ tối mờ, hai luồng sáng chói lọi vút lên bầu trời, vô cùng rõ ràng, dù là người ở xa xôi cũng có thể nhìn thấy cây cổ thụ xanh biếc giữa không trung.
Lúc này, lại có thêm vài bóng người lao nhanh về phía Lâm Phong. Khi họ nhìn thấy thân ảnh đang nâng hai luồng sáng kia thì không khỏi sững sờ.
“Lâm Phong!” Hầu Thanh Lâm ngạc nhiên thốt lên. Không ngờ khi đến nơi lại phát hiện chính là Lâm Phong đang dùng mệnh cách để thu hút sự chú ý một cách không kiêng nể.
“Sư huynh!” Lâm Phong thấy Hầu Thanh Lâm thì mỉm cười. Lúc này, Hầu Thanh Lâm, Mạc Thượng Thiên và Hình Chiến đang ở cùng nhau, đều bình yên vô sự. Hầu Thanh Lâm khi bước vào chiến trường cổ này đã có thực lực cường giả Tôn Võ cửu trọng, hơn nữa trên người còn có hoàng khí hộ thân, có hắn ở đó thì ba người làm sao có chuyện được, huống hồ Mạc Thượng Thiên và Hình Chiến vốn dĩ rất mạnh.
Hôm nay, ba năm sau, tu vi của Hầu Thanh Lâm đã bước vào Tôn Võ cửu trọng. Mạc Thượng Thiên cũng bước chân vào Tôn Chủ cảnh, Tôn Võ thất trọng. Hình Chiến Tôn Võ lục trọng.
Các sư huynh đệ khác của hắn đều đã trải qua sự cải tạo của Đoạt Thiên Chi Môn, thiên phú không cần phải nói nhiều. Hơn nữa cảnh giới tu vi vốn dĩ đã cao hơn, hôm nay bước vào Tôn Võ lục trọng và thất trọng cũng là chuyện đương nhiên.
“Lâm Phong, ngươi đây là…?” Hình Chiến thấy Lâm Phong đang nâng mệnh cách thì không khỏi cạn lời. Người này đây không phải là tự tìm phiền phức sao!
“Muốn đối phó với một số người, không dễ tìm được, nên cố ý dẫn họ đến.” Lâm Phong thu hồi mệnh cách, bình tĩnh nói. Hầu Thanh Lâm thấy tu vi của Lâm Phong thì lộ ra một tia cười: “Ba năm qua, từ Tôn Võ tam trọng bước vào Tôn Võ lục trọng, không tệ. Hôm nay nhìn khắp chiến trường cổ này thì người có thể uy hiếp được ngươi cũng đếm trên đầu ngón tay, khó trách ngươi lại dám làm như vậy.”
Lâm Phong cười khẽ, hỏi: “Sư huynh, các sư huynh đệ khác đều không sao chứ?”
“Thiên Si dẫn theo Ly Hận, Mộ Bi, Bất Như Tà, Bàn Nhược, Ngô Đệ cùng Khô Tàn bốn người ở cùng nhau. Đội hình này sẽ không có chuyện gì!” Hầu Thanh Lâm đáp. Hai tổ còn lại thực lực cũng đủ mạnh, chỉ cần cẩn thận hành sự một chút thì không có vấn đề gì lớn.
“Mong là như vậy!” Lâm Phong cười khẽ. Mười hai đệ tử thân truyền của Thiên Thai đều là những người tài giỏi, sự thịnh thế của Thiên Thai đang chờ họ đến để khai mở, tốt nhất là tất cả đều phải sống sót.
“Ầm!” Lúc này, chiến trường cổ tối mờ dường như rung động nhẹ. Ánh mắt của Lâm Phong và Hầu Thanh Lâm cùng mọi người chuyển hướng, nhìn về phía xa. Ngay lập tức họ thấy một luồng sáng chói lọi lao về phía bầu trời, dù ở xa xôi vô số dặm vẫn có thể nhìn rõ.
“Là nơi vào!” Lâm Phong nhìn về phía xa, đó là phương vị khi họ bước vào chiến trường cổ này.
“Kết thúc rồi, là lối ra mở ra, chúng ta có thể đi ra!” Thấy luồng sáng kia, Hầu Thanh Lâm khẽ nói. Hơn ba năm, Sứ Giả đại nhân lại một lần nữa mở phong ấn, để cho họ có thể đi ra ngoài.
Lối ra mở ra, cũng có nghĩa là mọi người phải đi ra ngoài trong vòng một ngày, chuyến đi này hoàn toàn kết thúc. Nếu không đi ra ngoài, không ai biết sẽ có điều gì đang chờ đợi họ, có lẽ là lực lượng hủy di diệt, cũng có lẽ là đợi một trăm năm. Điều này không ai biết, cũng không ai dám thử. Dù không bị hủy diệt, một trăm năm sau ngươi cũng không phải từ bên ngoài bước vào, liệu Võ Hoàng có thể cho ngươi đi ra ngoài nữa hay không?
Không ai biết, cho nên không có ai ở lại. Giờ khắc này, trong toàn bộ chiến trường cổ tối mờ, từng bóng người lóe lên, tất cả đều bay về phía luồng sáng kia.
“Chúng ta đi thôi!” Hầu Thanh Lâm mở miệng nói một tiếng, lập tức bốn người thân hình lóe lên, hướng về phía ngoài đi.
“Hơn ba năm thời gian, cũng không biết ngoại giới như thế nào!” Lâm Phong thầm nghĩ, trong lòng có sự nhớ mong. Đối với hắn mà nói, ba năm đã là thời gian rất dài, ngoại giới khẳng định cũng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất rồi.
Tốc độ của bốn người đều rất nhanh, luồng sáng kia càng ngày càng gần, dường như rất nhanh sẽ đến nơi. Lúc này, ở đằng xa, trên bầu trời có một luồng sáng vàng ngọc chói mắt, kèm theo tiếng rít chói tai, chiếu sáng cả vùng trời.
Trong hư không, vài bóng người đang điên cuồng đại chiến. Đại Bằng Kim Sí dài trăm mét mở rộng cánh chim màu vàng, vô địch khắp nơi, không ai có thể cản lại. Cánh chim quét qua giống như những thanh kiếm sắc vàng tuyệt thế, khí sắc bén sát phạt đáng sợ.
“Là Bất Như Tà!” Hầu Thanh Lâm thấy cảnh này thì đôi mắt đột nhiên ngưng lại, trên người sáng lên luồng sáng chói mắt, là ánh sáng hoàng khí. Lúc này tốc độ của hắn đột nhiên tăng vọt, nhanh đến mức không thể tin nổi.
“Chim tạp mao!” Đồng tử của Lâm Phong lóe lên một đạo hàn mang sắc bén. Chim tạp mao kia dám ra tay với sư huynh đệ của hắn. Cự kiếm vút lên trời, lúc này tốc độ của Lâm Phong nhanh như sấm sét.
“Bằng Ma, ngươi muốn chết!” Hầu Thanh Lâm giận dữ gầm lên một tiếng, tận mắt thấy cánh chim màu vàng của Bằng Ma quét qua kim thân của Bàn Nhược, đánh Bàn Nhược máu me khắp người, suýt nữa bị giết chết.
Kim Sí Đại Bằng nghe tiếng gầm nhanh này thì ánh mắt ngưng lại, lập tức hắn thấy một luồng sáng luân hồi chói mắt từ bầu trời chém xuống, mang theo ý luân hồi, muốn cho hắn nhập luân hồi.
“Xùy xùy!” Cánh chim màu vàng của Đại Bằng quét ngang qua, chém về phía Hầu Thanh Lâm. Trên bầu trời phát ra tiếng nổ lớn. Đúng lúc này, thân thể của Lâm Phong cũng đã đến. Trớ chú quyền trượng trong tay, hắn giận dữ quát: “Chim tạp mao, chết!”
Lực lượng trớ chú khủng bố trong nháy mắt giáng xuống người Bằng Ma, khiến thân thể Bằng Ma trong nháy mắt bao phủ khí tử vong. Hắn kêu gào một tiếng, một cánh chim bao lấy thân thể mình, muốn chạy trốn.
“Chết, chết, chết!” Lâm Phong từng tiếng gầm giận dữ điên cuồng lao ra, sát ý sắc bén vô cùng, toàn bộ giáng xuống người Đại Bằng. Thân thể Hầu Thanh Lâm lóe lên, cả người bước lên lưng Đại Bằng, bàn tay mã liệt rung lên, đánh vào người Đại Bằng. Nhất thời lực lượng luân hồi điên cuồng thẩm thấu vào thân thể Đại Bằng, khiến Đại Bằng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Ầm!” Một cánh chim khác điên cuồng phát ra, thân thể Đại Bằng đột nhiên tốc độ tăng vọt, hướng về phía lối ra lao đi, nhanh đến mức không thể tin nổi.
“Luân hồi giảo sát!” Kiếm của Hầu Thanh Lâm đâm về phía Đại Bằng bị cánh chim bao phủ. Thân thể Đại Bằng phập phồng, dường như bay cũng có chút cuồng loạn không ổn định, nhưng lúc này hắn đã lao về phía lối ra. Hầu Thanh Lâm một bước vượt qua, từ trên lưng hắn xuống. Hắn biết đối phương một khi xông ra, có Bằng Hoàng ở đó, hắn không có khả năng làm gì được đối phương.
“Nghiệt súc!” Vài người của Thiên Thai cùng lúc giáng xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm lối ra, tên súc sinh kia đã chạy mất.
“Bàn Nhược!” Đoàn người thân hình chuyển hướng. Lúc này Bàn Nhược đang ngồi khoanh chân, kim thân nát vụn, sát na hắn dường như thân thể đều sụp đổ. Lúc này cả người máu me, thân hình Lâm Phong lao tới, đi đến bên cạnh Bàn Nhược, áo nghĩa sinh mệnh giáng xuống người Bàn Nhược, giúp hắn hồi phục một chút thương thế. Sau một lúc lâu, sắc mặt Bàn Nhược mới dễ nhìn hơn một chút, mở mắt ra quay Lâm Phong khẽ gật đầu.
“Chuyện gì xảy ra!” Lúc này, một thế lực khác của Thiên Thai, Thiên Si và bọn họ cũng lóe lên đến nơi, thấy Bàn Nhược bị thương thì hỏi.
“Chim tạp mao, lợi dụng hoàng khí muốn giết sư huynh đệ.” Hình Chiến lạnh như băng nói.
“Đúng là nghiệt súc!” Trong đồng tử của Thiên Si lóe lên một đạo lãnh mang: “Nghiệt súc đó cũng truy sát ba người chúng ta, bất quá hai luồng sáng mệnh cách đã hấp dẫn hắn rời đi, chúng ta lúc này mới bình yên vô sự.”
“Có cơ hội nhất định chém hắn.” Thanh âm của Hầu Thanh Lâm lạnh lẽo: “Tất cả mọi người không có việc gì là tốt rồi. Luồng sáng mệnh cách là Lâm Phong tạo ra, không ngờ lại giúp các ngươi. Có lẽ đây là số mệnh, người của Thiên Thai chúng ta đều có thiên vận trong người, không chết được, chắc chắn sẽ oanh động bát hoang.”
Xung quanh rất nhiều người nghe thấy giọng điệu ngông cuồng của Hầu Thanh Lâm thì ánh mắt đều hướng về phía bên này. Rất nhiều người thậm chí đi đường vòng mà đi. Mười một đệ tử thân truyền của Thiên Thai, đều là yêu nghiệt. Hôm nay ba năm thời gian đã trôi qua, bọn họ đều càng thêm cường đại rồi, hơn nữa một người cũng chưa chết. Với đội hình này, đã đủ để khuấy động phong vân tại Bát Hoang cảnh. Thiên Long Thần Bảo không có tư cách tranh phong với Thiên Thai. Mười một người, đủ để sánh ngang thiên quân.
Không chỉ có Thiên Long Thần Bảo, hôm nay ngoài Võ Hoàng, hậu bối muốn tranh phong với Thiên Thai, khó. Toàn bộ Bát Hoang đều khó lòng tìm được bao nhiêu.
Hầu Thanh Lâm này đã bước vào cảnh giới Tôn Võ cửu trọng, dựa vào lực lượng luân hồi của hắn, đủ để tranh phong vô địch Tôn Chủ. Thiên Si, Bất Như Tà, Mạc Thượng Thiên cùng mọi người, đều bước chân vào Tôn Chủ cảnh. Nhờ vào chiến lực cường thịnh của họ, tuyệt đối là đáng sợ. Những người khác thấp nhất đều Tôn Võ lục trọng, bao gồm cả Lâm Phong. Một Lâm Phong Tôn Võ lục trọng, đã đủ để khuấy động một vùng phong vân.
Đặc biệt là những cường giả đã thấy Lâm Phong lấy mệnh cách dụ dỗ rồi tiến hành săn giết thì trong lòng càng nghiêm nghị. Hôm nay Thiên Thai, vô cùng đáng sợ.
“Ta không sao, đi ra ngoài đi!” Lúc này, Bàn Nhược đứng dậy, quay chư sư huynh đệ cười. Lập tức nhóm người Thiên Thai hướng về phía luồng sáng kia đi ra ngoài, bước vào cánh cửa phong ấn đã mở ra.
Khi họ bước ra khoảnh khắc đó, liền cảm thấy vô số ánh mắt phóng tới, sắc bén vô cùng, đều là ánh mắt của Võ Hoàng. Hôm nay, nhiều người Hoàng đều còn ở đó, không có ai rời đi.
Một luồng sát ý đáng sợ sắc bén vô cùng. Ánh mắt của Lâm Phong cùng mọi người chuyển hướng, lập tức liền thấy ánh mắt đáng sợ của Bằng Hoàng, bắn ra khí sát phạt như vàng. Bên cạnh hắn, Bằng Ma đang cuộn rúc, toàn thân vẫn còn khí u ám, dường như thống khổ vô cùng. Đồng tử lạnh như băng hướng về phía Lâm Phong cùng Hầu Thanh Lâm phóng tới.
“Sư tôn!” Nhóm người Thiên Thai hướng về phía nơi Vũ Hoàng ở. Vũ Hoàng thấy các đệ tử đều hoàn hảo không tổn hao gì đi tới, không khỏi đầy mặt tươi cười, gật đầu cười nói: “Tốt!”
“Lâm Phong!” Lúc này, một đạo tiếng gầm giận dữ truyền đến, chỉ thấy Thiên Long Đại Thái Tử cùng Thiên Long Nhị Thái Tử từ lối ra đi ra, yêu khí lăng không, khí sát phạt đáng sợ.
Thiên Long Hoàng thấy cảnh này thì ánh mắt cứng đờ, chỉ có hai người đi ra!
“Chuyện gì xảy ra!” Thiên Long Hoàng cứng nhắc hỏi.
“Phụ hoàng, Tứ đệ cùng Lục đệ, bị Lâm Phong…” Thiên Long Đại Thái Tử không thể nói hết câu. Nghe được lời của hắn Thiên Long Hoàng đôi mắt âm trầm đến cực hạn, lạnh như băng quét về phía Lâm Phong.
“Lâm Phong, sao còn chừa lại hai?” Vũ Hoàng cười nhạt quay Lâm Phong hỏi một tiếng, khiến ánh mắt của Thiên Long Hoàng cứng đờ, còn chừa lại hai?
Lâm Phong cũng sững sờ một chút, lập tức trong đồng tử lộ ra một nụ cười: “Thiên Long Hoàng tiền bối lo lắng mấy thằng phế vật con trai, cố ý cho bọn hắn để lại hoàng khí, nói cách khác ta liền cùng nhau tru diệt!”
Lâm Phong nói hết sức vân đạm phong khinh, coi Thiên Long Đại Thái Tử cùng Nhị Thái Tử đều là phế vật, không có hoàng khí thì cùng nhau tru diệt. Vũ Hoàng cùng hắn bình tĩnh đối thoại, tức giận đến Thiên Long Hoàng cùng hai vị Thái Tử cảm giác mặt mũi đều mất hết, khí tức trên người cũng không thể ngăn chặn lan tràn ra. Họ hận a, bị hai người, còn bị người sỉ nhục như vậy!
Cảm ơn Tà Thần (Vũ Ngân) khen thưởng tác phẩm 100 trục lãng tiền.
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại: