» Q.1 – Chương 1289: Cửu U Ma Liên
Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 14, 2025
Chương 1289: Cửu U Ma Liên
“Lâm Phong, ngươi đi làm chuyện của chính mình đi, ta không quấy rầy ngươi nữa!” Thanh Mộng Tâm tươi cười nhìn Lâm Phong. Trong lòng nàng hiểu rõ, hiện giờ nàng và Lâm Phong không cùng đẳng cấp. Lâm Phong đối tốt với nàng là do không quên tình nghĩa xưa. Dù Lâm Phong không chấp nhận nàng cũng là lẽ thường.
Lâm Phong dường như nhìn thấu tâm tư của Thanh Mộng Tâm. Không nói thêm gì, hắn chỉ nói: “Nếu ngày khác có việc, có thể đến Thiên Đài Bát Hoang Cảnh tìm ta. Hoặc là, liên hệ ta qua hoàng cung Dương Châu thành cũng được!”
“Nhất định!” Thanh Mộng Tâm mỉm cười gật đầu. Lâm Phong ra hiệu rồi lập tức xoay người rời đi.
“Đều đi thôi!” Lâm Phong khẽ nói. Lập tức, cường giả Kiếm Các hóa thành từng luồng kiếm khí, trong nháy mắt rời khỏi nơi này. Bọn họ đều rõ tính thiếu chủ, nếu không có chuyện gì, Lâm Phong không thích người khác đi theo.
Thân ảnh Lâm Phong dịch chuyển, bóng người nguyền rủa giả lại xuất hiện. Hơn nữa, sau lưng Lâm Phong, có rất nhiều cường giả Tôn Vũ đang di chuyển theo hướng hắn đi.
Lâm Phong sở dĩ không dùng thân phận thật mà chọn thân phận nguyền rủa giả, tất nhiên là để tiện bề hành động. Lâm Phong quá dễ nhận biết, hiện tại ở Bát Hoang Cảnh có rất ít người không biết hắn. Hơn nữa, hắn có thù oán với Tề gia, Thiên Long Thần Bảo. Những cường giả kia nếu tìm được cơ hội giết hắn tuyệt đối sẽ không khách khí. Tề Vân, tôn chủ Tề gia, đã suýt chút nữa giết được hắn.
Bây giờ, ma điện đã bị oanh tạc như vậy, sợ là sẽ không có đồ vật gì xuất hiện. Ma Tiêu cũng đã tới tay, đợi có cơ hội sau này sẽ nghiên cứu xem Ma Tiêu rốt cuộc là bảo vật gì.
Tiểu thế giới rộng lớn ngang dọc vạn dặm, tự nhiên không chỉ có Lâm Phong đạt được một nhánh Ma Tiêu. Cũng có không ít người đoạt được một số thứ, nhưng đều giữ im lặng. Nếu không bị phát hiện, họ cũng không ngốc đến mức nói cho người khác biết.
“Tán!” Lâm Phong khẽ hô. Lập tức, những bóng người Tôn Vũ theo sau Lâm Phong hoàn toàn tản đi, hướng về bốn phương tám hướng của tiểu thế giới. Đương nhiên, nếu Lâm Phong có chuyện gì, chỉ cần một ý niệm liền có thể triệu hồi tất cả bọn họ. Những ma khôi này đã bị hắn khống chế.
“Ầm!” Một âm thanh kinh khủng từ phương xa cuồn cuộn kéo đến. Lập tức, đồng tử Lâm Phong co lại, hướng về phía đó nhìn tới. Chỉ thấy trên hư không xa xa, một luồng U Minh hỏa diễm kinh khủng xông lên mây xanh, dường như muốn thiêu đốt hết vùng thế giới kia. Lâm Phong cảm nhận được một luồng sức mạnh hỏa diễm kinh khủng, ma hỏa!
“Vù!” Bước chân đạp xuống, bóng người Lâm Phong hóa thành một vệt sáng lao tới vùng không gian đó. Không chỉ có Lâm Phong, người ở bốn phương tám hướng lúc này đều cảm nhận được ngọn ma hỏa ngút trời kia. Hơn nữa, ý chí kinh khủng của luồng ma hỏa này còn không ngừng mạnh lên.
“Bốc cháy rồi!” Đồng tử Lâm Phong nhìn chằm chằm phương xa, thần sắc cứng lại. Vùng hư không kia đều bốc cháy, hóa thành sắc đen tối của ma đạo, lộ ra ma khí hắc ám kinh khủng. Toàn bộ hư không đều như vậy, vẫn không ngừng vọt lên chín tầng mây, làm cho tầng mây cũng bị nhuộm thành từng sợi từng sợi sắc đen tối.
“Thật đáng sợ, bảo vật xuất hiện rồi!”
Trong đầu người ở bốn phương tám hướng đồng thời xuất hiện một âm thanh. Thiên địa đều biến sắc, toàn bộ bầu trời đều bị hỏa diễm nhuộm thành sắc đen tối của ma đạo.
Đây là lần đầu tiên tiểu thế giới này xuất hiện dị tượng kinh khủng như vậy. Không nghi ngờ gì, có bảo vật kinh khủng đã bị phát hiện.
Trong hư không, đột nhiên xuất hiện mấy đạo lưu quang, nhanh đến mức khó tin, đều lao về phía đó. Lâm Phong chỉ cảm thấy bên cạnh từng bóng người gào thét lướt qua, hư không đều phát ra tiếng kình phong kinh khủng ầm ầm phất qua. Cường giả ở vùng không gian này quá nhiều.
“Không biết là vật gì bị phát hiện mà lại có dị tượng kinh khủng như thế.” Tốc độ Lâm Phong lần thứ hai tăng nhanh, dường như một đạo ma ảnh hắc ám xuyên qua hư không. Cuối cùng, khi hắn đi tới khu vực ngoại vi xa xa của vùng không gian đó, lập tức trái tim hơi nhảy lên.
“Ma diễm!” Lâm Phong nhìn chằm chằm không gian phía dưới xa xa. Phạm vi mười dặm nơi đó bị thiêu đốt thành tro tàn. Ma hỏa trùng thiên, hư không đều bị thiêu đốt thành sắc đen tối của ma đạo. Cái ý nóng bỏng kia còn mang theo một luồng khí lạnh lẽo kinh khủng. Khí tức từ luồng ma hỏa kia tràn ra khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Đó là một đóa hoa sen chín lá, lộ ra sắc đen tối kinh khủng. Đương nhiên sẽ không phải là hoa sen thật, mà là hoa sen bằng hỏa diễm. Chín lá, chín cánh hoa, đều vô cùng to lớn, dường như vừa nở rộ, nhưng sức mạnh hỏa diễm ẩn chứa trong đó thì không ai biết sẽ kinh khủng đến mức nào. Đây mới chính là ma diễm.
Rất nhiều Tôn giả trong hư không cách rất xa nhìn đóa ma diễm chín lá kia, trong lòng run rẩy. Hỏa diễm đáng sợ như vậy, dù là nhân vật cấp độ tôn chủ, họ đều cảm giác chỉ cần tới gần đóa chín lá kia, nhất định sẽ bị thiêu đốt thành tro tàn. Tuyệt đối không ai có thể chịu đựng được sự kinh khủng của ma diễm này.
Lúc này tất cả mọi người đều đang suy nghĩ, làm sao để thu lấy đóa ma diễm kinh khủng này.
“Nếu như thôn thiên đồ phổ còn ở đây, có lẽ sẽ có hy vọng thu lấy ma diễm!” Lúc này, ở một hướng trong hư không, một nhân vật cấp độ tôn chủ nói với vẻ mặt khó coi. Đều do tên Tề Vân vô dụng kia, không những không giết được Lâm Phong, ngược lại còn làm cho thôn thiên đồ phổ bị hủy diệt. Đó cũng là một món Hoàng khí. Đừng nói Tề Vân chết rồi, dù không chết, cái mạng già của hắn cũng không đủ đền một món Hoàng khí.
“Lâm Phong!” Những người thuộc Tề gia đó mắt ai nấy lạnh lẽo. Nếu có thôn thiên đồ phổ ở đây, bọn họ đoạt bảo sẽ thuận tiện hơn không biết bao nhiêu. Chứ đâu như lúc này, bó tay bó chân.
Lâm Phong liếc nhìn đám người Tề gia. Những người này sợ là sẽ không nghĩ đến, kẻ mà họ hận thấu xương, lại ở ngay trước mặt họ cách đó không xa.
Nhưng Lâm Phong rất nhanh liền dời mắt, quét về phía hư không. Lập tức hắn phát hiện một bóng người khác, một con yêu thú. Lông đỏ của nó lúc này lại nhiễm một tầng đen kịt, dường như lông đỏ trên đầu đều bị thiêu hủy. Cảnh tượng này khiến đồng tử Lâm Phong đột nhiên cứng đờ. Lão hỗn đản kia, ma diễm, không phải do hắn làm ra chứ?
Thân hình khẽ động, Lâm Phong hướng về phía Cùng Kỳ lao tới. Đến gần hắn, Lâm Phong truyền âm nói: “Ngụy Đế, đóa ma diễm này, là ngươi làm ra?”
Cùng Kỳ nghe có người gọi hắn là Ngụy Đế, lập tức đôi mắt to lớn co lại, nhìn quanh bốn phía. Cuối cùng, mắt hắn rơi vào hướng Lâm Phong. Cái miệng khổng lồ hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
“Khá lắm, ngươi thay đổi thân phận đúng là còn cần hơn cả bản đế!” Cùng Kỳ cũng truyền âm nói, không ngờ tên Lâm Phong này lại thay đổi khuôn mặt.
“Đóa ma diễm này là chuyện gì xảy ra?” Lâm Phong lười nói lời thừa với tên này, hỏi thẳng.
“Ngươi không phải đang hỏi lời thừa sao, ngoại trừ bản đế, ai có thể làm cho đóa ma diễm của tên Cửu U kia xuất hiện!” Cùng Kỳ ngẩng cao đầu, đắc ý liếc nhìn Lâm Phong, vẻ mặt kiêu ngạo. Nhưng Lâm Phong nhìn thấy lông trên đầu hắn bị cháy sém, lại có loại xúc động muốn cười.
“Ma diễm của Cửu U Ma Đế!” Lâm Phong lẩm bẩm trong lòng. Xem ra tên khốn Cùng Kỳ này không thành thật, ngoài Tam Sinh Kinh ra, hắn sợ là cũng thèm thuồng ngọn lửa này lắm đi. Nếu không thì làm sao lần thứ hai nhìn thấy hắn lại lấy ma diễm của Cửu U Ma Đế ra ngoài.
Lão hỗn đản kia dù sao cũng là tổ tông chơi lửa, mang danh Viêm Đế. Nếu thật sự đoạt được ngọn ma diễm này, đối với hắn e rằng sẽ có sự tăng lên to lớn.
“Muốn làm thế nào!” Lâm Phong nhìn chằm chằm đóa ma diễm chín lá kia, ánh mắt lóe sáng.
“Vừa rồi bị nó chạy thoát, lần này khó khăn!” Trong mắt Cùng Kỳ lộ ra vẻ buồn bực.
“Bị nó chạy thoát?” Lâm Phong ngưng thần, lẽ nào ngọn lửa này còn có thể tự mình chạy?
“Hừm, đây là ma diễm mà Cửu U Ma Đế đã từng khống chế, Cửu U Ma Liên. Nghe đồn chính là một đóa hoa sen đen tối trong Cửu U chi hỏa, tiến hóa sinh ra linh trí, trở thành Cửu U Ma Liên. Vừa nãy suýt chút nữa bị bản đế đoạt được, nhưng đáng tiếc chỉ thiếu một chút là nó đã chạy mất. Bây giờ, dù là nhân vật cấp độ tôn chủ cũng đừng nghĩ tiếp cận nó, nếu không sẽ bị thiêu đốt chết ngay lập tức, hóa thành tro tàn. Hoàng khí cũng vô dụng. Những người Tề gia kia quá ngu ngốc, Cửu U Ma Liên, há là cái thôn thiên đồ phổ kia có thể nuốt chửng!”
Cùng Kỳ truyền âm nói với Lâm Phong, trong giọng nói lộ ra sự khó chịu vô cùng. Chỉ thiếu một chút, Cửu U Ma Liên đã tới tay. Bây giờ e sợ không lấy được nữa. Người Tề gia quá buồn cười, cho rằng thôn thiên đồ phổ có thể lấy đi Cửu U Ma Liên.
“Kinh khủng như vậy!” Thần sắc Lâm Phong cứng đờ, trong lòng hơi co giật. Tôn chủ tiếp cận liền chết, Hoàng khí thôn thiên đồ phổ cũng như vậy, thế thì chẳng phải là không thể đoạt được!
“Nếu không có hy vọng, ngươi vẫn còn ở đây làm gì!” Lâm Phong hỏi Cùng Kỳ một tiếng.
“Còn có một tia hy vọng!” Trong mắt Cùng Kỳ lộ ra một tia không cam lòng, nhất định phải đoạt được!
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại: