» Chương 622: Ma Lao
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025
Chương 622: Ma Lao
Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần không ngừng thở dài, cảm thấy mình đường đường Vạn phu trưởng vậy mà biệt khuất đến vậy. Song, vừa nghĩ tới hiện thực, hắn liền lặp đi lặp lại hít sâu, tự mình khuyên nhủ bản thân. . .
“Thôi được, ta Bạch Tiểu Thuần ưu tú như vậy, lợi hại như vậy, vô luận tại bất kỳ địa phương nào, ta đều có thể khiến người ta lau mắt mà nhìn!” Khi Bạch Tiểu Thuần tự động viên, đôi mắt nhỏ của hắn đảo quanh bốn phía, thỉnh thoảng nhìn về phía nam tử trung niên. Hắn biết, Lý Húc ngày hôm qua hiển nhiên chính là thủ lĩnh của Ma Lao này, cũng là cấp trên của mình sau này. . . Còn vị trước mắt này hẳn là phụ tá.
“Nhanh lên, chậm mà nói, ngươi cứ ở ngoài đợi thêm một ngày đi.” Khi Bạch Tiểu Thuần dò xét nam tử trung niên này, người này có chút không kiên nhẫn.
“Ta không có đắc tội gia hỏa này a.” Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần bồn chồn. Đúng vậy, đành phải tạm thời cúi đầu trước hiện thực, lập tức đi mau mấy bước, tiến vào trong vòng xoáy.
Hai người vừa mới tiến vào sông hộ thành đã biến mất trong vòng xoáy, thẳng đến đáy sông. Là phụ tá của Lý Húc, tu vi của vị nam tử trung niên này không tầm thường, hơn nữa, trên người hắn còn có lệnh bài bay ra, tản mát ánh sáng nhu hòa bao trùm cả Bạch Tiểu Thuần. Tia sáng này dường như hô ứng với cấm chế của sông hộ thành, khiến cho dòng nước đen đủ sức ăn mòn tất cả mọi thứ xung quanh không thể tiếp cận dù chỉ một chút.
Bạch Tiểu Thuần trên đường đi ít nhiều cũng có chút bất an, ánh mắt nhìn về phía bốn phía. Tuy nhiên, nơi đây đen kịt một màu, căn bản không nhìn rõ được gì. Đặc biệt là những dòng nước đen kia, mang lại cho Bạch Tiểu Thuần một cảm giác nguy hiểm, tựa hồ trong sông hộ thành này còn ẩn giấu hung thú kinh người nào đó.
Trong sự cảnh giác này, hai người xuyên qua dòng nước. Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên nhìn thấy trong bóng tối phía dưới, ẩn ẩn xuất hiện hai đạo hào quang màu xanh lục.
Hai đạo lục mang này tản mát ra từng trận U Minh chi ý, đặc biệt là dưới đáy sông đen kịt này, như là con mắt, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình, đồng thời toàn thân lông tơ đều dựng thẳng lên.
Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần trong nháy tức co lại. Nhưng sau khi thấy nam tử trung niên phía trước dường như không có phản ứng chút nào, hắn lúc này mới trong chần chờ, giữ nguyên cảnh giác, tiếp tục đi theo. Càng tới gần, lục quang kia cũng càng lúc càng lớn.
Cho đến khi hai người Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn dựa gần, cảnh tượng trước mắt khiến cho tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động. Dưới đáy sông hộ thành này, thình lình tồn tại một tôn tượng đá to lớn!
Tượng đá này không phải là hình người, mà là một con rùa đen khổng lồ, hoặc có thể nói là Huyền Vũ. Nó nằm dưới đáy sông, thân thể rộng lớn, toàn thân tản mát ra một luồng ba động không gian. Còn hai đạo lục quang Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy trước đó, rõ ràng là hai mắt của pho tượng rùa đen này.
Càng có một luồng sát khí không cách nào hình dung ủ trên thạch quy này, dường như bị phong ấn, khiến cho sát khí này không thể tản ra ngoài. Nếu không, một khi tản ra, nhất định sẽ khiến thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun, sát khí quét sạch thiên địa.
Tất cả điều này khiến tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, đồng thời hắn càng cảm thấy thạch quy này có chút quen mắt. Sau khi nhìn kỹ mấy lần, đồng tử Bạch Tiểu Thuần đột nhiên trợn trừng lên, nội tâm càng “lộp bộp” một tiếng, một tia điện bỗng nhiên xẹt qua não hải.
“Thạch quy này, sao lại có chút tương tự với Tiểu Ô Quy. . .” Trái tim Bạch Tiểu Thuần đập thình thịch. Tiểu Ô Quy đã mất tích từ rất lâu rồi, Bạch Tiểu Thuần đã tìm trong túi trữ vật nhưng không thấy. Tuy nhiên, hắn có một loại cảm giác rằng Tiểu Ô Quy này hẳn là vẫn còn trong túi trữ vật.
Khi Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc bất định, nam tử trung niên đã đi thẳng về phía mắt trái của thạch quy này. Bạch Tiểu Thuần vội vàng thu hồi suy nghĩ, đi theo phía sau. Rất nhanh, hắn cùng đối phương tiến vào mắt trái của thạch quy.
Nơi đây tồn tại một lớp ngăn cách, ngăn nước đen tràn vào. Song, lệnh bài ánh sáng nhu hòa trước người nam tử trung niên lóe lên, không hề bị cản trở mà xuyên qua, thậm chí hắn còn chỉ Bạch Tiểu Thuần, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng không có bất kỳ trở ngại nào, bước vào trong mắt trái của thạch quy này.
Hiện ra trước mắt hắn là một hang đá to lớn. Bốn phía hang đá có không ít nham thạch sắc nhọn, lởm chởm, trông rất dữ tợn. Lúc này có bốn Hồn tu đang cung kính đứng ở đó. Thấy nam tử trung niên xuất hiện, bọn họ vội vàng ôm quyền, cúi đầu thật sâu.
“Bái kiến Tả hộ pháp!”
Giọng nói không vang dội nhưng lại mang theo vẻ âm lãnh như xuất phát từ bản chất, giống như quanh năm liên hệ với người chết. Nhất là ánh mắt của bọn họ, dường như có thể nhìn thấu lòng người chỉ bằng một cái nhìn. Điều này khiến Bạch Tiểu Thuần chú ý thêm vài lần, phát hiện bốn người này đều là Nguyên Anh tu sĩ.
“Ma Lao này không đơn giản a.” Bạch Tiểu Thuần như có điều suy nghĩ, nhìn xung quanh. Hang đá này có bốn lối đi ở bốn phương, và ở trên đỉnh đầu còn có một lối đi thứ năm.
“Tôn Bằng, người này là ngục tốt mới đến, giám ngục trưởng dặn đưa đến khu Đinh của ngươi, ngươi đi sắp xếp.” Nam tử trung niên nhàn nhạt mở miệng, phân phó một tiếng, rồi chắp tay sau lưng, đi thẳng về phía lối đi thứ năm ở trên đỉnh đầu.
Về phần những người khác, sau khi cúi đầu xong, không nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái, liền từ bốn lối đi khác nhau rời đi. Chỉ có một lão giả ở lại, cau mày nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
“Người có thể khiến Lý Húc dặn dò, Tả hộ pháp tự mình sắp xếp, theo lẽ thường mà nói, hẳn là được đưa đến khu Giáp mới đúng. . . Nhưng lại đưa đến khu Đinh của ta.” Ánh mắt lão giả lóe lên, hắn cảm thấy việc này có chút không đúng, mỉm cười với Bạch Tiểu Thuần.
Nụ cười này, hắn đã cố gắng để mình hiền lành một chút, nhưng trong mắt Bạch Tiểu Thuần, nụ cười này lại rất đáng sợ, giống như cười mà không cười. Kết hợp với vẻ âm lãnh trên người lão giả, nụ cười này giống như luồng gió âm thổi vào cổ.
“Vị đạo hữu này, tên gọi là gì?” Lão giả trong mắt mang theo vẻ dò xét, cười hỏi.
“Ta gọi. . . Bạch Hạo.” Bạch Tiểu Thuần chớp chớp mắt, thận trọng báo ra tên.
“Bạch Hạo, Bạch Hạo. . . Bạch?” Lão giả sau khi nghe thấy tên này, suy nghĩ một chút, lập tức trừng to mắt, hỏi lại.
“Bạch gia Bạch Hạo?”
“Đúng vậy a, ta chính là vị Bạch Hạo kia của Bạch gia.” Bạch Tiểu Thuần thấy ngay cả Tôn Bằng này cũng nghe nói qua mình, không khỏi có chút đắc ý trong lòng.
Nhưng câu trả lời của hắn lại khiến lão giả lập tức hít vào một hơi, cuối cùng cũng biết vì sao người này lại bị Lý Húc đưa đến khu Đinh của mình.
“Đây chính là một củ khoai nóng bỏng tay a. . . Có thể khiến Lý Húc dặn dò, Tả hộ pháp sắp xếp, hiển nhiên phía trên này còn có những người khác phân phó. Mà có thể chỉ một lời quyết định việc này, nhất định thân phận cực cao, hẳn là Vô Thường Công. . . Có thể khiến Vô Thường Công xuất động, chỉ có. . . Thiên Vương.”
“Kẻ này bị Bạch gia truy nã, nhưng Thiên Vương lại đưa kẻ này đến nơi này. . .” Lão giả không dám suy nghĩ, chuyện ở nơi này quá lớn. Giờ phút này, hắn thở dài nhưng lại không muốn đắc tội Bạch Tiểu Thuần, nhất là nghĩ đến trong truyền thuyết, Bạch Hạo này thế nhưng là kẻ lục thân không nhận, ngay cả cha ruột mình cũng có thể trói lại.
Lại luôn ẩn nhẫn, càng là tâm ngoan thủ lạt. . .
“Bạch Hạo đạo hữu, hoan nghênh gia nhập khu Đinh của Ma Lao ta. Tới tới tới, ta vì ngươi giới thiệu một chút Ma Lao.” Tôn Bằng cười khan một tiếng, dẫn Bạch Tiểu Thuần đi về phía lối đi phía bắc.
“Ma Lao ta tuy nằm trong thạch quy, nhưng trên thực tế phạm vi rất lớn, tồn tại năm không gian bổ sung. Cũng vì vậy, phân chia Giáp, Ất, Bính, Đinh và trung tâm thành năm khu vực.”
“Trong đó, khu vực trung tâm là nơi giám ngục trưởng đại nhân ở, cũng là nơi hạt nhân của Ma Lao ta. Ngày bình thường không có triệu hoán, là không được đi vào.”
“Về phần bốn khu Giáp, Ất, Bính, Đinh, thì giam giữ phạm nhân, càng là phân chia theo mức độ quan trọng của phạm nhân. Những kẻ quan trọng nhất đều ở khu Giáp, cứ thế mà suy ra đến khu Đinh của chúng ta. Mặc dù bất kỳ kẻ nào ở đây được thả ra ngoài đều là hạng người cùng hung cực ác, nhưng so với khu Giáp thì đều như trẻ con.”
“Mỗi khu đều có 100 ngục tốt, mười đội trưởng và một cai ngục. Lão phu chính là cai ngục khu Đinh.”
“Trên bốn khu cai ngục, chính là giám ngục trưởng. . .”
Tôn Bằng một đường dẫn Bạch Tiểu Thuần đi thẳng đến khu Đinh. Trên đường giới thiệu rất chi tiết, trong lòng hắn cũng đã tính toán xong. Nếu Bạch Hạo này đã đến chỗ mình, mà mình lại không thể đưa tiễn hắn đi, vậy thì dứt khoát cung phụng hắn. Khu Đinh có nhiều người như vậy, cũng không ngại thêm một ngục tốt.
Tuy nhiên, chỉ như vậy thôi, đi sâu tiếp xúc với việc này là điều hắn tuyệt đối sẽ không làm.
Sau một hồi giới thiệu, Tôn Bằng dẫn Bạch Tiểu Thuần đến khu Đinh của Ma Lao. Khu Đinh này có phạm vi không nhỏ, ở trung tâm có một quảng trường, phía trên dựng một quang môn to lớn.
Trên quang môn này tản mát ra uy áp cường hãn, thỉnh thoảng còn truyền ra từng trận tiếng vù vù.
Xung quanh quang môn này tồn tại mười khu vực. Theo lời Tôn Bằng giới thiệu, mười khu vực này lần lượt là nơi ở của mười tiểu đội ngục tốt dưới trướng hắn. Còn quang môn to lớn kia. . . thì là cửa vào nhà tù.
Nhìn khắp nơi, mười khu vực này gần như giống hệt nhau. Nơi ở được sắp xếp chỉnh tề. Mặc dù đều được xây bằng đá xanh, nhìn có màu sắc tươi sáng, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng của Ma Lao này hay không, khi Bạch Tiểu Thuần nhìn lại, luôn cảm thấy những nơi ở này tràn đầy cảm giác âm trầm.
“Ai, cuối cùng vẫn trở thành ngục tốt.” Bạch Tiểu Thuần thầm cảm thán trong lòng, vẫn còn rất phiền muộn về việc trận pháp truyền tống không thể rời đi.
Việc bị giết để có thể phục sinh, đạt được năng lực ngẫu nhiên, từ đó chờ đợi bị giết.