» Chương 620: Cự Quỷ thành

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025

Chương 620: Cự Quỷ thành

“Nói bậy, mạng nhỏ là ta chính mình, không thuộc về bất kỳ người nào khác!” Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, có loại xúc động mãnh liệt muốn hướng về Thiên Nhân mặc hắc bào trước mắt rống to một câu như vậy.

Thế nhưng, lời nói này từ trong lòng truyền ra, đến bên miệng, lại hoàn toàn thay đổi…

“Vãn bối bái kiến Vô Thường tiền bối, đa tạ tiền bối ân cứu mạng!” Bạch Tiểu Thuần nháy mắt, mặt mày cảm kích, ôm quyền thật sâu cúi đầu.

“Không cần cám ơn lão phu, muốn tạ ơn, hãy tạ ơn Vương gia trong lòng đi.” Vô Thường Công nhàn nhạt mở miệng, tay phải nâng lên vẫy, lập tức phạm vi mười trượng quanh hắn trong nháy tức khắc mơ hồ, xuất hiện vặn vẹo, như thể bị chia cắt khỏi thiên địa này.

Bạch Tiểu Thuần nội tâm chấn động, cẩn thận quan sát sau âm thầm giật mình. Hắn phát hiện mười trượng phạm vi này không chỉ chia cắt, càng giống như di chuyển… Như thể ghép hình, đặt một khối hình thuộc về nơi này xuống một địa phương khác.

Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu Bạch Tiểu Thuần, lập tức, một tiếng oanh minh kinh thiên động địa vang lên bên tai hắn. Phạm vi mười trượng đại địa của Vô Thường Công trong chốc lát biến mất không còn tăm hơi.

Khi xuất hiện trở lại, đó rõ ràng là… trước một tòa hùng thành kinh thiên động địa!

Thành trì này cực kỳ khổng lồ. Giờ phút này là buổi trưa, ánh nắng tươi sáng chiếu rọi đại địa, khiến hùng thành càng thêm kinh người, như một tôn viễn cổ hung thú còn sống đang vươn răng nanh về phía toàn bộ thế giới!

Điều này, chỉ là khí thế. Bạch Tiểu Thuần lúc này không chỉ nhìn bằng mắt mà còn cảm nhận bằng tâm thần. Còn thành trì đang nhìn trong mắt hắn, càng làm nội tâm hắn chấn động mãnh liệt.

Đây là lần đầu hắn đến Cự Quỷ thành. Phóng tầm mắt nhìn lại, Cự Quỷ thành này sợ là lớn gấp vạn lần Bạch gia thành, vô số kiến trúc điêu lan ngọc thế khiến người ta hoa mắt, đồng thời cũng cảm nhận được trong Cự Quỷ thành này ẩn chứa quá nhiều Hồn tu cùng Luyện Hồn sư…

Quy mô này, Bạch Tiểu Thuần cả đời chưa từng thấy. Trong cảm giác của hắn, người ở trong này sợ là không dưới ngàn vạn…

Càng kinh người hơn là vị trí của Cự Quỷ thành. Rõ ràng là một cái hố trời khổng lồ hơn cả Cự Quỷ thành. Hố trời này quá lớn, sâu không thấy đáy, bốn phía biên giới nhìn không thấy tận cùng. Dù Bạch Tiểu Thuần dùng linh thức quét qua, cũng chỉ miễn cưỡng phát giác nơi cuối cùng.

Và đây, còn không phải chiều sâu, mà là phạm vi…

“Cự Quỷ thành này đã không nhỏ, mà hố trời này sợ là lớn bằng vài chục cái Cự Quỷ thành.” Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Cự Quỷ thành rõ ràng được một cây cột khổng lồ từ trong hố sâu này đột ngột vươn lên, nâng thành trì lên!

Dưới thành trì là vực sâu hố trời. Có thể thấy rõ từng mảnh khói mù tràn ngập. Trong khói mù kia, thỉnh thoảng ảo hóa ra vô số đầu lâu dữ tợn, phát ra những tiếng gào thét vô thanh về bốn phía. Rõ ràng là tồn tại vô số quỷ hồn.

Những quỷ hồn này rất nhiều, gần như bao quanh toàn bộ Cự Quỷ thành…

Bốn phía thành trì tồn tại từng sợi xích sắt màu tím. Bất kỳ một chiếc vòng sắt nào trong những xích sắt này cũng to bằng một người. Khi khóa lại với nhau, chúng như những chiếc cầu nối liền thành trì với vách đá biên giới hố trời. Những xích sắt này hiển nhiên là cửa ra vào của Cự Quỷ thành.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần từ xa nhìn thấy vô số cầu vồng khi đến gần Cự Quỷ thành đều không dám bay, mà lần lượt hạ xuống, bước đi trên xích sắt.

Đến hay đi, đều là như vậy.

Thuận theo vị trí và ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía Cự Quỷ thành, hắn nhìn thấy một tôn… pho tượng kinh người khiến hắn ngừng thở!

Đó là một tôn đầu Cự Quỷ có hai sừng, toàn thân màu xanh, cao chừng mấy vạn trượng, đứng sừng sững ở đó, như thể đang chống đỡ trời đất. Trên đỉnh đầu pho tượng kia, thình lình tồn tại một vương cung!

Vương cung kia có chút mơ hồ, thế nhưng có thể tu kiến ở nơi như vậy, người ở trong đó là ai, Bạch Tiểu Thuần không cần suy đoán quá nhiều.

“Trong đó, nhất định là Cự Quỷ Vương…” Bạch Tiểu Thuần ngưng thần ngẩng đầu nhìn lên, đồng thời hắn cũng cảm nhận được trong vương cung kia truyền ra một luồng uy áp bao trùm toàn bộ thiên địa.

Uy áp này, mang đến cảm giác mãnh liệt như thể người ở trong vương cung kia không phải người, mà là một tôn thần!

Trên hai tay của tôn Cự Quỷ pho tượng này nâng lên đến ngang ngực, cũng thình lình tồn tại hai tòa cung điện. Trên đó riêng mỗi tòa dựng thẳng bia đá khổng lồ: tay trái Vô Thường, tay phải Âm Minh!

Cảnh tượng này, khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, tâm thần hắn lại chấn động. Lập tức hắn đánh giá ra, đó nhất định là nơi ở của Thiên Nhân. Mà tay trái Vô Thường… tám chín phần mười chỉ chính là lão giả mặc hắc bào bên cạnh mình.

Đối với Cự Quỷ thành, Bạch Tiểu Thuần không còn xa lạ như lúc vừa mới bị truyền tống đến Man Hoang. Thực tế, những ngày ở Bạch gia, hắn cũng tìm hiểu không ít. Đối với Cự Quỷ thành, dù không biết cụ thể, nhưng cũng có chút hiểu biết đại khái.

Ví dụ như hắn biết Cự Quỷ thành này chia làm nội ngoại hai thành. Nội thành sâm nghiêm, không có địa vị khá cao thì không thể bước vào dù chỉ một bước. Lại đều là những hạng người huân quý của Cự Quỷ thành mới có tư cách ở lại.

Ngoại thành thì là nơi ở của con dân Cự Quỷ thành, rất náo nhiệt.

Ở giữa nội thành và ngoại thành, là bị một con sông hộ thành ngăn cách. Nước trong sông hộ thành này tồn tại cấm chế Bán Thần, uy lực cực lớn. Không có lệnh bài đặc biệt, không thể bước vào dù chỉ một bước, chạm vào sẽ tan xương tiêu hồn.

Tim Bạch Tiểu Thuần nhịn không được đập nhanh hơn. Hắn không biết sau khi bị đưa đến, Cự Quỷ Vương kia sẽ sắp xếp thế nào. Lúc này trong lòng thấp thỏm, chỉ có thể tỏ vẻ nhu thuận, đi theo sau lưng Vô Thường Công. Đáy lòng suy nghĩ, mặc kệ Cự Quỷ Vương sắp xếp thế nào, bản thân có thể thuận lợi đến Cự Quỷ thành này cũng là chuyện tốt. Dù sao, phương hướng về nhà của hắn lúc này xem ra, trận pháp truyền tống là lựa chọn duy nhất.

“Mặt nạ có thể giấu Bạch gia trận pháp cho đến Thiên Nhân, vậy giấu trận pháp truyền tống chắc không vấn đề gì?” Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm trong lòng.

Trên đường đi, Vô Thường Công mặt không biểu cảm, không nói một lời, mang theo Bạch Tiểu Thuần không đi xích sắt, mà trực tiếp bay thẳng, bước vào Cự Quỷ thành.

Gần như ngay lập tức khi hắn vào thành, những Hồn tu thị vệ thủ hộ dưới kia đều mắt lộ cuồng nhiệt, cung kính quỳ xuống lạy.

“Bái kiến Vô Thường Công!”

Một đường đều là như vậy. Lúc bái kiến, những người này cũng lén lút dò xét Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn thấy những thị vệ này. Hắn nghĩ, Cự Quỷ Vương triệu kiến mình, nếu mình biểu hiện tốt một chút, để Vô Thường Công này nói giúp mình vài lời, nói không chừng có thể lăn lộn được một chức quan nhỏ trong Cự Quỷ thành. Như vậy, Bạch gia lại có thể làm gì mình.

“Không được, nơi này quá nguy hiểm, vẫn nên nghĩ cách sớm một chút đến trận pháp truyền tống, xem làm sao về Trường Thành đi… Chỉ là đáng tiếc, ta vẫn thiếu một Hồn Thiên Nhân.”

Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuần giữ vững tinh thần, theo Vô Thường Công mà đi.

Vô Thường Công trực tiếp mang theo Bạch Tiểu Thuần đi vài bước, xuyên thẳng qua trong thành trì khổng lồ này, tốc độ cực nhanh. Chỉ sau vài hơi thở, đã đưa Bạch Tiểu Thuần đến bên cạnh sông hộ thành ở giữa nội thành và ngoại thành, đứng ở đó, bất động.

Sông hộ thành này nước màu đen, mang lại cảm giác nguy hiểm rất mạnh mẽ. Bạch Tiểu Thuần nhìn một chút sau, vội vàng lùi lại mấy bước, trông mong nhìn Vô Thường Công, đáy lòng kinh ngạc đối phương sao lại không đi.

“Tiền bối, cái đó… Chúng ta không phải muốn đi đằng kia sao…” Bạch Tiểu Thuần trợn mắt nhìn, cẩn thận chỉ vào pho tượng Cự Quỷ ở xa.

“Lý Húc, còn chưa đến gặp ta!” Vô Thường Công không để ý Bạch Tiểu Thuần, mà nhàn nhạt mở miệng. Âm thanh không truyền ra quá xa, nhưng lại khiến sông hộ thành kia đột nhiên nổi sóng gió. Lập tức xuất hiện một vòng xoáy. Từ trong vòng xoáy đó, nhanh chóng bay ra ba nam tử trung niên.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không ổn, vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy người đứng đầu trong ba người này mặc trường bào màu xanh, tu vi dù không phải Thiên Nhân, nhưng cũng là nửa bước Thiên Nhân. Hai người phía sau hắn thì khí thế yếu hơn một chút, rõ ràng lấy người này làm chủ.

Nam tử mặc áo xanh này thần sắc cực kỳ cung kính, bay ra sau lập tức đến trước mặt Vô Thường Công, ôm quyền thật sâu cúi đầu.

“Mạt tướng Lý Húc, bái kiến Vô Thường Công.”

“Người này Bạch Hạo, đưa ngươi nơi này, cho hắn sắp xếp một thân phận ngục tốt trong Ma Lao đi.” Vô Thường Công lạnh nhạt mở miệng, chỉ vào Bạch Hạo sau đó không nói thêm câu nào, quay người lắc mình, thẳng đến pho tượng Cự Quỷ mà đi.

Nhiệm vụ Vương gia giao cho hắn là đưa Bạch Hạo về, cho một thân phận. Còn thân phận gì, chuyện nhỏ nhặt này, Cự Quỷ Vương đương nhiên sẽ không bận tâm. Vô Thường Công cũng không suy nghĩ nhiều, dứt khoát trực tiếp ném đến Ma Lao của Cự Quỷ thành.

Lý Húc ba người vội vàng đáp lời, cung tiễn Vô Thường Công.

“Ma Lao! Ngục tốt?” Bạch Tiểu Thuần đứng một bên nghe vậy cũng sững sờ. Hắn vốn cho rằng có lẽ Cự Quỷ Vương kia sẽ triệu kiến mình… Hoặc tệ nhất cũng có thể cho mình một thân phận như thị vệ, nhưng không ngờ lại bị đưa đến Ma Lao làm một ngục tốt…

Bị giết có thể phục sinh, đạt được năng lực ngẫu nhiên từ đó chờ đợi sự việc cũng là bị giết.

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 712: Nga nữ

Toàn Chức Pháp Sư - April 30, 2025

Chương 2088: Xuất phát công đảo

Chương 2087: Có hay không cái này dã tâm?