» Chương 412:

Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên - Cập nhật ngày May 13, 2025

Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn đủ dùng, hay là cần tuyển nhận một chế tác lá bùa cùng phù mặc nhân tài mới được.

Lúc đầu hắn dự định bồi dưỡng Loan Kinh Thắng trở thành nhị giai Chế Phù sư, chỉ tiếc sang năm hắn cũng muốn tốt nghiệp, nếu Trúc Cơ không thành, dựa theo Tiên Môn pháp luật, sẽ phải đi phục nghĩa vụ quân sự.

Trần Mạc Bạch không có ý định bồi dưỡng xong rồi để đó, chờ mười năm sau mới dùng.

“Ngươi có người quen có thể giới thiệu tới công ty không, tỉ như các ngươi trong học phủ nhị giai Chế Phù sư?”

Trần Mạc Bạch lại hỏi Loan Kinh Thắng. Người sau quả thật biết mấy người, chỉ có điều bọn họ đều đã làm cố vấn danh nghĩa trong không ít xưởng phù lục, hoặc là tự mình lập nghiệp, kiếm thiện công mua sắm Trúc Cơ tam bảo.

Về phần tu sĩ Trúc Cơ Chế Phù sư trong Đan Chu học phủ, điều đó lại càng không thể nào, đều giống như Trần Mạc Bạch, tự mở nhà máy.

Tiễn Loan Kinh Thắng đi xong, Trần Mạc Bạch nhớ lại Mộc Linh Phù Lục cửa hàng quen biết trước đây. Lão bản kia có thể luyện chế nhị giai Ất Mộc Thần Lôi Phù, có thể thấy cũng là nhị giai Chế Phù sư. Hắn tự hỏi không biết lão có nguyện ý từ bỏ việc kinh doanh online để tới đây nhậm chức hay không.

Trần Mạc Bạch nghĩ là làm, hỏi thử. Nhưng lập tức bị chưởng quỹ từ chối.

Dù sao người ta cũng là làm lão bản, không thích làm công cũng là điều dễ hiểu.

Trần Mạc Bạch tuy tiếc nuối, nhưng cũng thông cảm.

Hắn lại trong phòng làm việc, lấy ra món giáp da của Lạc Nghi Huyên.

Tiểu đồ đệ này tu luyện là Hắc Thủy Công, cho nên hắn quyết định biến Thủy Nguyên Tráo thành linh văn vẽ lên đó.

Đầu tiên là xây mô hình trên máy tính, sau đó dán linh văn từ pháp thuật chuyển hóa thành phù lục lên mô hình giáp da, xác nhận có thể vẽ hoàn chỉnh xong, Trần Mạc Bạch lại mô phỏng trong não hai lần, mới bắt đầu lấy ra bộ Thiên Thư Phù Bút Sáo của mình, mài mực, đặt bút.

Việc này đơn giản hơn nhiều so với thăng cấp Ngũ Hóa Tán.

Cũng chỉ hơi phiền phức một chút khi phong ấn Hắc Thủy, nhưng với trình độ nhị giai Chế Phù sư của Trần Mạc Bạch, nó vẫn hoàn hảo thành hình.

Ngắm những đường linh văn lấp lánh như gợn sóng nước trên giáp da, Trần Mạc Bạch hài lòng gật đầu.

Uy lực đạo Thủy Nguyên Tráo này đã đạt đến nhất giai đỉnh tiêm, cho dù gặp phải thuật pháp nhị giai bình thường, cũng có thể ngăn cản được một cái hô hấp.

Với tài nghệ của Trần Mạc Bạch, không phải là không thể trực tiếp thăng cấp đến cấp độ nhị giai, dù sao nguyên liệu giáp da là da thú nhị giai, có thể coi như lá bùa nhị giai mà dùng.

Nhưng làm như vậy, mỗi lần Lạc Nghi Huyên thúc giục, đều cần tiêu hao gần năm thành linh lực, ngược lại là được không bù mất.

Giữ Thủy Nguyên Tráo ở cấp độ nhất giai, Lạc Nghi Huyên luyện tập nhiều lần, liền có thể tùy tâm điều khiển, mà lại hao tổn linh lực cũng rất ít.

Đối với Luyện Khí tu sĩ mà nói, át chủ bài nhị giai không phải là càng nhiều càng tốt, một hai cái là đủ rồi.

Ngay cả Trần Mạc Bạch, cũng chỉ có một kiện pháp khí tam giai mà thôi.

Sau khi thăng cấp xong pháp khí cho hai vị đồ đệ, cũng đến lúc ăn tết.

Trên bữa cơm đêm giao thừa ấm áp, Trần Mạc Bạch tặng Ngũ Kim Nguyên Thạch mua sắm lần trước tại hội đấu giá Tinh Thiên đại thương hội cho biểu muội Vương Tâm Dĩnh.

Coi như là quà mừng nàng thi vào Thái Nguyên học cung đến trễ.

“Cảm ơn ca, huynh đối muội thật tốt!”

Thiếu nữ khuôn mặt như vẽ, da thịt trắng nõn tiếp nhận Ngũ Kim Nguyên Thạch trong tay Trần Mạc Bạch xong, yêu thích không buông tay vuốt ve. Nàng rót linh lực vào, khối pháp khí phôi thai này bắt đầu thiên biến vạn hóa dựa theo suy nghĩ thần thức của nàng.

Chỉ lát sau, nàng liền cười khanh khách tạo hình khối Ngũ Kim Nguyên Thạch thành hình dáng nhỏ của từng người trong gia đình, bày ra một bức ảnh gia đình.

“Thái Nguyên học cung thế nào? Lâm Giới Pháp có lĩnh ngộ chưa?”

Dù sao cũng là muội muội mình, Trần Mạc Bạch vẫn rất quan tâm nàng.

“Tạm được, nhưng mà ca huynh biết không, huynh ở học cung chúng muội siêu nổi tiếng, muội không dám để bọn họ biết muội là muội muội của huynh.”

Trần Mạc Bạch nghe mỉm cười. Về thanh danh của mình ở học cung đạo viện, hắn vẫn biết đôi chút.

Người thứ nhất ở đại học thời đại này, khẳng định không phải là hắn thì còn ai.

Trong Tiểu Xích Thiên, hắn đã trấn áp không ít thiên tài của Thái Nguyên học cung.

Đây là danh tiếng vô địch thực sự đánh ra được.

Qua tết xong, Trần Mạc Bạch liền rời khỏi Đan Hà thành.

Năm nay vì rất nhiều bạn học cũ đều không về, đặc biệt là không có Nghiêm Băng Tuyền, cho nên Trần Mạc Bạch xử lý xong chuyện hai nhà xưởng rồi cũng không lãng phí thời gian ở đây.

Chủ yếu vẫn là nhớ mong Mạnh Hoàng Nhi trên giường bệnh.

Nhưng trước khi đi, hắn nhờ lão mụ treo một thông báo tuyển dụng trên mạng nhân tài Đan Hà thành, xem có thể tìm được một nhị giai Chế Phù sư để kiểm soát chất lượng lá bùa nhị giai của nhà máy Phi Thiên Phù Lục hay không.

Dù sao đến lúc phỏng vấn, nếu hắn rảnh thì sẽ đến một chuyến, không rảnh thì video phỏng vấn cũng được.

Về tới Xích Thành động thiên xong, Trần Mạc Bạch đi bệnh viện thăm Mạnh Hoàng Nhi.

Nàng khí sắc đã tốt hơn nhiều, sắc mặt đã đại khái khôi phục bình thường. Bác sĩ nói khoảng một tuần nữa là có thể xuất viện.

Còn lại, chính là về nhà tự tu dưỡng, khôi phục nguyên khí.

“Huynh đã đến?”

Ngồi trên giường bệnh đọc sách, Mạnh Hoàng Nhi thấy Trần Mạc Bạch bước vào, lộ ra một nụ cười rạng rỡ với hắn.

“Ừm, cơ thể thế nào rồi?”

“Muội cảm thấy đã tốt, nhưng bác sĩ còn cần muội theo dõi thêm vài ngày.”

Hai người nói chuyện một chút về gần đây. Trần Mạc Bạch thấy trong tay Mạnh Hoàng Nhi đúng là bản gốc quyển Ngọc Tỏa Kim Quan Quyết hắn tặng nàng, không khỏi hỏi nàng đã lĩnh ngộ chưa.

Chỉ tiếc Mạnh Hoàng Nhi sắc mặt ảm đạm lắc đầu.

“Vị Độc Hành Hiệp kia có hồi âm chưa?”

Trần Mạc Bạch lại hỏi chuyện này. Hắn đã treo số khám bệnh của Điền Văn Quang, còn phải chờ thêm một tuần.

“Có hồi âm, nhưng lại nói phương pháp của hắn liên quan đến riêng tư cá nhân, không thể tiết lộ cho muội.”

Nghe Mạnh Hoàng Nhi nói, Trần Mạc Bạch hiểu rõ gật đầu. Phương pháp tu luyện Ngọc Tỏa Kim Quan Quyết của Điền Văn Quang, quả thật không thể phổ biến rộng rãi.

Cho nên hắn đối với việc hỏi ý kiến về vấn đề này khi khám bệnh, cũng không có gì tự tin, đoán chừng người sau nghe xong, còn sẽ trở mặt tại chỗ.

Nhưng dù sao đi nữa, cũng nên thử một lần.

“Có điều, môn Ngọc Tỏa Kim Quan Quyết này, hình như chỉ có các huynh nam tu mới thích hợp.”

Đột nhiên, ngọc dung Mạnh Hoàng Nhi hơi phiếm hồng, nói một câu khiến Trần Mạc Bạch ngạc nhiên. Nhưng hắn lập tức cũng phản ứng lại, nghiêm trang bắt đầu giải thích.

“Môn công pháp này vốn thuộc về bí pháp của đạo thống Chân Dương quan thời tiền cổ, do Chân Dương tổ sư sáng tạo. Sau khi luyện thành có thể tinh huyết không suy, vĩnh bảo nguyên dương.”

“Chân Dương quan này vốn là môn phái tu hành dành cho nam tu sĩ, cho nên không có thuyết pháp vĩnh bảo nguyên âm.”

“Nhưng đệ lại cảm thấy, lý luận là giống nhau, chỉ là trong tu hành và thực tiễn, có thể do khác biệt nam nữ nên cần có biến hóa. Nhưng cuối cùng nên biến hóa thế nào, vẫn cần tham khảo ý kiến của một số người chuyên nghiệp.”

Cho nên Trần Mạc Bạch dù biết phương pháp tu luyện Ngọc Tỏa Kim Quan Quyết của Điền Văn Quang, nhưng vẫn cần cầu cứu hắn, dù sao Mạnh Hoàng Nhi không thể theo phương pháp của hắn.

Nhưng Trần Mạc Bạch lúc này đột nhiên có một ý nghĩ táo bạo.

Chính hắn đã luyện thành Ngọc Tỏa Kim Quan Quyết này, không có phiền não nguyên dương suy yếu, vậy có phải có thể dùng cách này ngược lại giúp Mạnh Hoàng Nhi lĩnh ngộ trong nhiều lần thực tiễn hay không?

Sao đột nhiên lại nghĩ đến đây?

Thật chẳng lẽ chính là Tuyết Châm Tiên Nha uống quá nhiều, khai khiếu! ?

Trần Mạc Bạch đối với ý nghĩ đột nhiên xuất hiện của mình, một mặt mê hoặc.

Hôm nay tổng cộng 8500 chữ, rất cố gắng. Mọi người ném chút nguyệt phiếu ủng hộ một chút, đệ tranh thủ sang năm cũng đổi mới nhiều hơn..

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1281: Cửu U cộng hưởng đột phá

Q.1 – Chương 1280: Tu thành ma nhãn

Chương 430: