» Chương 375:
Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên - Cập nhật ngày May 13, 2025
Ở chỗ này, nàng không còn cần kiềm chế chính mình, có thể thỏa thích phóng thích tài hoa, cũng không cần lo lắng mỹ mạo cùng thiên phú xuất chúng mà bị người nhìn trúng, giống mẫu thân một dạng làm công cụ sinh dục mà bị mua đi.
“Sư tôn, ta rót trà cho ngươi.”
Lạc Nghi Huyên vui sướng cười chạy tới, cầm ấm trà trên bàn châm thêm cho Trần Mạc Bạch, đương nhiên cũng không quên Lưu Văn Bách cùng Trác Minh.
“Tiểu sư muội thiên phú hơn xa hai ta a.”
Lưu Văn Bách uống một ngụm trà Lạc Nghi Huyên châm thêm, nhớ lại trên lôi đài nàng thiên biến vạn hóa Hàn Băng Thuật, không khỏi phát ra từ nội tâm cảm khái. Hắn cảm giác dù là ở thời kỳ toàn thịnh, bản thân cũng có thể không phải là đối thủ của Lạc Nghi Huyên.
“Đúng vậy a, cũng không biết ta lúc nào mới có thể Luyện Khí viên mãn.”
Một bên Trác Minh cũng thở dài, nàng luôn tự nhận là người có thiên phú kém nhất Tiểu Nam Sơn. Sở dĩ có thể bái nhập môn hạ Trần Mạc Bạch hoàn toàn nhờ vận khí tốt, sớm tại Tiểu Dương lĩnh đã đầu nhập môn hạ. Sau đó, nhân lúc Lưu Văn Bách bái sư, nàng linh cơ khẽ động, cúi đầu bái theo, khiến Trần Mạc Bạch đang thiếu nhân thủ miễn cưỡng gật đầu nhận lấy.
Nàng hoàn toàn công nhận lời Lưu Văn Bách nói. Dưới cái nhìn của nàng, trong mạch Tiểu Nam Sơn, sư tôn là tuyệt thế Kiếm Đạo thiên tài, từ khi phân gia khỏi Thần Mộc tông cho đến lịch sử Ngũ Hành tông, đều là thiên tài bậc nhất. Tiếp theo là tiểu sư muội Lạc Nghi Huyên, không chỉ cơ linh, thiên phú đoán chừng cũng gần với sư tôn đã Trúc Cơ và Ngư Liên. Sau đó là đại sư huynh, cũng là thiên tài tu hành, lại có gia tộc hậu thuẫn.
So với những người chói mắt khác trong mạch Tiểu Nam Sơn, Trác Minh cảm thấy mình rất bình thường, cho đến nay luôn có chút tự ti. Cũng chính vì vậy, nàng đối với việc làm ruộng, cất rượu, trông tiệm – những việc duy nhất mình có thể làm tốt – vô cùng dụng tâm. Dưới cái nhìn của nàng, đây là con đường duy nhất mình có thể báo đáp ơn thụ nghiệp của Trần Mạc Bạch.
“Minh nhi ngươi cứ làm từng bước tu hành là được, vi sư đảm bảo sáu năm sau ngươi sẽ trở thành chân truyền, cầm được một hạt Trúc Cơ Đan.”
Nhìn thấy Trác Minh một mặt thiếu tự tin, rõ ràng trong mạch Tiểu Nam Sơn nàng mới là người có chỉ số Tiên Thiên linh căn xuất sắc nhất, Trần Mạc Bạch không khỏi mở miệng an ủi. Không thể không nói, hiện tại Trần Mạc Bạch trong suy nghĩ của ba đồ đệ đã cực cao. Lời này vừa ra, Trác Minh quả nhiên tự tin hơn hẳn, nắm chặt quả đấm nhỏ, động viên bản thân.
“Văn Bách và Minh nhi giúp vi sư chuẩn bị một chút rượu ngon, đợi tông môn thi đấu kết thúc, ta sẽ cùng Huyên nhi đi bái phỏng chưởng môn và những người khác.”
Cuối năm, mọi mặt đều cần chuẩn bị chu đáo. Trần Mạc Bạch sang năm đầu năm sẽ nhậm chức Kiến quốc trấn thủ. Dù không cần rời tông môn, nhưng có được chức vị này là nhờ Trữ Tác Xu và những người khác thúc đẩy, lễ lạt đương nhiên phải có.
Sau đó, trong tông môn thi đấu, Lạc Nghi Huyên sau khi giải tỏa khúc mắc đã tiến triển như vũ bão, mười hai tiến sáu, sáu tiến ba, lại thắng hai vòng, đứng trong top ba chân truyền! Chỉ tiếc tại trận chung kết đã bại bởi hai người khác, chỉ đứng thứ ba. Tuy nhiên, ngay cả như vậy, Trần Mạc Bạch cũng đã vô cùng hài lòng. Sở dĩ có thành tích này, chủ yếu là do Mộc Viên, Ngư Liên hai người Trúc Cơ thành công, cộng thêm Lý Dật Tiên, người đứng thứ ba năm ngoái, Trúc Cơ thất bại và đang dưỡng thương không tham gia, khiến chất lượng chung của tông môn thi đấu lần này giảm sút.
Nhưng dù sao đi nữa, tên Lạc Nghi Huyên, sau tông môn thi đấu lần này, đã được tất cả đệ tử Luyện Khí của Thần Mộc tông biết đến. Là nữ tu duy nhất trong top ba!
Lạc Nghi Huyên nhan sắc như hoa nhường nguyệt thẹn, tu vi xuất sắc, bối cảnh còn thâm hậu. Lập tức, vị tiểu sư muội Tiểu Nam Sơn này đã trở thành ánh trăng sáng trong suy nghĩ của không ít tu sĩ Luyện Khí của Thần Mộc tông.
Trần Mạc Bạch đưa Lạc Nghi Huyên đi bái phỏng Trữ Tác Xu, Phó Hoa Khôn, Tăng Ngọa Du, Ông Truyền Hữu, Tịch Nghi Sinh, Tôn Cao Sướng và những Trúc Cơ lão làng khác. Những nhân vật thượng tầng của ba điện mười hai bộ tông môn này thậm chí còn vẻ mặt ôn hòa nói vài câu với nàng. Thậm chí Tịch Nghi Sinh còn lén truyền âm nói với Trần Mạc Bạch, có thể hay không tác hợp Tịch Tĩnh Hỏa cùng Lạc Nghi Huyên.
Đối với điều này, Trần Mạc Bạch uyển chuyển nói một câu thuận theo tự nhiên, hắn sẽ không can thiệp lựa chọn của hậu bối, chỉ cần chính bản thân họ đồng ý là được. Tịch Tĩnh Hỏa cũng coi như hảo hữu của Trần Mạc Bạch, nhưng theo hiểu biết của hắn về người bạn thân này, Tịch Tĩnh Hỏa cũng là người một lòng luyện kiếm.
Mất khoảng nửa tháng, Trần Mạc Bạch đưa Lạc Nghi Huyên đi tặng quà cho tất cả các tu sĩ Trúc Cơ có quan hệ hữu hảo với mình. Trong đó, Tăng Ngọa Du đang bế quan giúp hai vị lão tổ luyện chế một lò đan dược nên không gặp được, nhưng Trần Mạc Bạch đã đến là đại diện cho ý tứ. Những người khác chưa quen thuộc, ví dụ như bộ trưởng bộ luyện kiếm Tạ Vân Thiên, hắn dù không tự mình đi, nhưng cũng để Lạc Nghi Huyên chạy một chuyến, đều đưa lên hai vò rượu ngon. Đa lễ thì không bị trách.
Sau khi tặng quà một vòng, Trần Mạc Bạch đang định về Tiểu Nam Sơn, lại có một người không ngờ tới cửa bái phỏng.
“Tại hạ Lưu Nhữ Trọng, kính đã lâu đại danh Trần sư đệ. Vừa lúc ở Thần Mộc điện báo cáo công tác xong, chưởng môn bảo ta tới giao tiếp với ngươi một chút việc Kiến quốc trấn thủ.”
Lưu Nhữ Trọng là một thư sinh nhìn qua phong nhã, chòm râu dê cằm khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
“Nguyên lai là Lưu sư huynh, đáng lẽ ta phải đi bái phỏng huynh mới đúng.”
Người này chính là Kiến quốc trấn thủ, có thể ngồi lên chức vị này, bối cảnh chắc chắn phi phàm. Hắn là đệ tử ký danh của Phó Tông Tuyệt, lần này trở về sẽ nhậm chức đôn đốc bộ linh thú. Đôn đốc tiền nhiệm trong lúc chiến đấu với Hám Sơn đỉnh bị thương nguyên khí, cảm giác ngày giờ không còn nhiều nên chủ động từ nhiệm.
Trong Thần Mộc tông, các tu sĩ Trúc Cơ có thể ngồi vào vị trí thượng tầng của ba điện mười hai bộ về cơ bản đều hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Lưu Nhữ Trọng chủ động tới cửa càng không cần phải nói, chính là muốn kết giao với Trần Mạc Bạch.
Lạc Nghi Huyên lập tức chạy ra phố Tiểu Nam Sơn, tìm Trác Minh lấy hai vò rượu ngon tới, ở một bên giúp rót rượu.
“Tình hình của bảy gia tộc tu tiên và năm tòa phường thị của Kiến quốc đại khái là như vậy. Trần sư đệ nếu muốn nhàn nhã, mỗi phường thị đi một vòng tuần tra cửa hàng tông môn là đủ. Người của bảy gia tộc lớn đều sẽ tới bày tỏ ý tứ một chút.”
Lưu Nhữ Trọng khẽ ám chỉ một chút. Kiến quốc dù sao cũng là tổng bộ của Thần Mộc tông, bảy gia tộc lớn đều phải nhìn sắc mặt Thần Mộc tông làm việc, nhưng cũng có những mối quan hệ chằng chịt khó gỡ với tông môn. Tuy nhiên, hàng năm đều sẽ hiếu kính trấn thủ.
“Trong đó, Phó gia là gia tộc xuất thân của Phó lão tổ, Vương gia là gia tộc còn lại của đệ tử tọa hóa Chu lão tổ. Trước mặt hai vị lão tổ, đều là có thể diện.”
Trước khi đi, Lưu Nhữ Trọng nhấn mạnh nhắc nhở Trần Mạc Bạch.
“Đa tạ Lưu sư huynh giải hoặc.”
Khi tiễn Lưu Nhữ Trọng, Trần Mạc Bạch còn cố ý bảo Lạc Nghi Huyên đi lấy thêm hai vò rượu.
“Sư tôn, khi nào ngươi đi tuần tra phường thị vậy?”
Chờ đến lúc chỉ còn lại hai thầy trò, Lạc Nghi Huyên tò mò hỏi.
“Qua một thời gian sau đầu năm đi.”
Trần Mạc Bạch thật ra không để ý đến chuyện hiếu kính của bảy gia tộc lớn. Lưu Nhữ Trọng nói theo quy củ mỗi gia tộc hàng năm sẽ hiếu kính trấn thủ 100 khối linh thạch, số lượng này hắn đã nhìn có chút không bõ bèn.
Từ nhỏ đã thích xem chương trình làm giàu của Tiên Môn, Trần Mạc Bạch hiểu sâu sắc rằng, muốn giàu, phải kinh doanh. Hắn sau đó phải đi xây dựng nhà máy khôi lỗi của mình, khai thác tài nguyên bí cảnh Thần Thụ. Sang năm đầu năm, do Hoa Tử Tĩnh tốt nghiệp rời đi, hội học sinh có rất nhiều người mới gia nhập, hắn chắc chắn phải tọa trấn một thời gian.
Ngoài những chuyện này, hắn còn muốn nghĩ cách tu hành, xem có thể đột phá bình cảnh Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong về thần thức hay không. May mắn nhờ Ngộ Đạo Trà, hắn đối với kỳ khảo hạch Nhị giai Chế Phù sư của Tiên Môn đã tính toán trước, nếu không còn phải dành thêm thời gian ôn tập chế phù.
Lúc này, Lưu Văn Bách và Trác Minh hai người cũng tới. Bọn họ ở phố Tiểu Nam Sơn bên kia chỉnh lý sổ sách năm nay, tiện thể kiểm kê rượu linh và linh mễ trong kho.
“Thế này đi, Văn Bách, sang năm ngươi cùng vi sư đi tuần sát năm đại phường thị của Kiến quốc. Ngươi là xuất thân từ gia tộc tu tiên, quen thuộc đạo lý trong này. Sau khi tuần sát xong, việc giao tiếp với bảy gia tộc lớn của Kiến quốc do ngươi đại diện vi sư đi.”
“Đệ tử sợ hãi, sợ không thể làm tốt.”
“Cứ theo lẽ công bằng mà làm là được, ngươi làm người ổn trọng, vi sư tin tưởng ngươi có thể làm tốt.”
Đại đệ tử này của Trần Mạc Bạch đúng là không có ưu điểm gì lớn, nhưng tính cách ổn trọng lại là người thích hợp nhất để làm chuyện này trong ba đệ tử. Trác Minh quá đơn thuần, Lạc Nghi Huyên quá cơ linh.
“Vâng, đệ tử nhất định không phụ sự kỳ vọng cao của sư tôn.”
Cứ như vậy, ba đại đệ tử dưới trướng phân biệt kế thừa ba khối thế lực của Trần Mạc Bạch. Lưu Văn Bách chủ ngoại, thay thế hắn kết nối với Kiến quốc và tương lai có thể là phường thị của các quốc gia Đông Hoang; Lạc Nghi Huyên chủ nội, hai năm nay nàng theo hắn bái phỏng các cao tầng của ba điện mười hai bộ tông môn, về cơ bản đều công nhận nàng là người phát ngôn của Trần Mạc Bạch. Về phần Trác Minh, vẫn nắm giữ Tiểu Nam Sơn, mang theo y bát của người làm ruộng truyền nhân để bồi dưỡng.
Tại Thần Mộc thành xong xuôi mọi chuyện cần thiết, Trần Mạc Bạch để ba đồ đệ ở lại, bản thân lấy cớ tu vi có lĩnh ngộ, về Tiểu Nam Sơn bế quan trước. Trước khi đi, hắn còn tìm Mộc Viên hỏi thăm tình hình của tiền chưởng môn Mạnh Hoằng. Tuy nhiên, từ khi bế tử quan Kết Đan đến nay, không ai biết tình hình của lão, chỉ có thể chờ Thiên Triệu Kết Đan đến để nhìn rõ hư thực. Trần Mạc Bạch chỉ có thể thở dài rời khỏi Thần Mộc thành.
Bí cảnh Thần Thụ!
Trần Mạc Bạch dùng Thiên Mộc Linh Quang vây con Thôn Thiên Xà trong lòng bàn tay, sau đó kiếm khí từ đầu ngón tay bắn ra, tạo một lỗ lớn cho mình rồi nhỏ ra một giọt tinh huyết. Con Thôn Thiên Xà vừa ăn lá cây vừa tò mò nhìn hành vi của Trần Mạc Bạch. Sau nhiều lần phản kháng không thành, bây giờ vừa nhìn thấy Thiên Mộc Linh Quang liền có phản xạ có điều kiện từ bỏ chống cự, mặc cho Trần Mạc Bạch hành động.
Tinh huyết từ đầu ngón tay nhỏ xuống, rơi vào trán Thôn Thiên Xà. Cùng lúc đó, một chiếc lá Bích Ngọc Ngô Đồng trong thức hải Trần Mạc Bạch xuất khiếu, hòa vào tinh huyết, xông vào tử phủ thức hải hỗn độn mông muội, mờ mịt của Thôn Thiên Xà. Với cảnh giới Trúc Cơ của hắn, việc ký kết huyết chú và khế ước thần thức với linh thú Luyện Khí sơ kỳ tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Sau khi hoàn thành, hắn phát hiện mình bây giờ chỉ cần một ý niệm là có thể quyết định sinh tử của Thôn Thiên Xà. Con tiểu hắc xà này, bất kể nhục thể hay thức hải, đều đã khắc sâu dấu vết của hắn.