» Q.1 – Chương 1001: Ta yêu thích hắn

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 13, 2025

Chương 11: Ta yêu thích hắn

Dương Tử Lam bước chân hơi chếch đi, chặn lại đường lui của Lâm Phong, nói: “Thu tiểu thư, người này không thể đi.”

“Vì sao?” Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng đáp.

“Ta và người này có một vài chuyện chưa giải quyết, nên hắn không thể rời đi. Mong Thu tiểu thư thứ lỗi.” Dương Tử Lam vẫn tỏ ra rất khách khí.

“Nếu như ta nhất định phải đi cùng hắn thì sao?” Giọng nói của Thu Nguyệt Tâm lạnh lẽo thêm vài phần, khiến nụ cười của Dương Tử Lam dần tắt. Thu Nguyệt Tâm, sao lại che chở Lâm Phong?

“Theo Dương mỗ biết, người này và Thu tiểu thư không có quan hệ gì, đúng chứ?” Giọng Dương Tử Lam hơi có chút lạnh.

“Ta yêu thích hắn, thế nào?” Thu Nguyệt Tâm thản nhiên thốt ra một câu, khiến thần sắc Dương Tử Lam hoàn toàn sững sờ tại chỗ. Không chỉ Dương Tử Lam, những người khác cũng đều ngỡ ngàng.

Mỹ nữ băng sương luôn kiêu ngạo, từ trước đến nay lại dám công khai nói yêu thích Lâm Phong trước mặt họ? Điều này khiến họ cảm thấy khó tin, quá kỳ lạ, căn bản không thể. Thu Nguyệt Tâm, sao có thể tùy tiện yêu thích một người, hơn nữa lại là một Thiên Vũ giả cấp thấp rất đỗi bình thường.

Với thân phận của Thu Nguyệt Tâm, số người theo đuổi nàng rất nhiều, trong đó có không ít người cực kỳ ưu tú, thậm chí là công tử thế gia. Thế nhưng, Thu Nguyệt Tâm xưa nay không hề để tâm đến những người đó, đối đãi lạnh lùng, không hề cho ai sắc mặt hòa nhã, luôn độc lai độc vãng.

Thế nhưng hôm nay họ lại chứng kiến điều khác thường. Thu Nguyệt Tâm cùng một nam tử kết bạn đồng hành, đi lên thang trời. Hơn nữa, nàng còn tự mình nói ra nàng yêu thích nam tử này. Điều càng khiến Dương Tử Lam và Cừu Quân Lạc không thể chấp nhận chính là, nam tử trong miệng Thu Nguyệt Tâm lại chính là Lâm Phong.

Ngay cả Lâm Phong cũng ngây người. Một câu “ta yêu thích hắn”, nói ra thật ung dung, thật hờ hững. Điều càng khiến Lâm Phong lưu ý chính là, nữ tử xinh đẹp nói yêu thích hắn này, lại có dung mạo giống hệt Hân Diệp.

“Thu Nguyệt Tâm, ngươi vì giúp hắn cũng không cần nói đùa như vậy chứ? Ngươi sao có thể coi trọng người như thế.” Dương Tử Diệp lạnh lùng nói một tiếng.

“Lâm Phong, ngươi tới đây.” Thu Nguyệt Tâm quay đầu lại, gọi Lâm Phong một tiếng.

Lâm Phong sửng sốt một chút, sau đó liền nhấc chân bước tới bên cạnh Thu Nguyệt Tâm.

Đột nhiên, Thu Nguyệt Tâm đưa tay ra, kéo cánh tay Lâm Phong lại. Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười tươi tắn rạng rỡ, đẹp đến rung động lòng người. Cảnh tượng này khiến Dương Tử Lam và đám người ngây ngốc.

“Người như thế là người nào? Dương Tử Diệp, đừng cho rằng ngươi cao quý hơn ai. Rút đi hào quang huyết thống Dương thị, ngươi khác gì người bình thường.” Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng nhìn Dương Tử Diệp một cái, khiến thần sắc Dương Tử Diệp cứng đờ.

“Đều tránh ra cho ta. Các ngươi nếu không tránh, thì đánh đi.” Trong giọng nói của Thu Nguyệt Tâm phun ra một luồng khí lạnh lẽo. Nàng kéo Lâm Phong đi về phía trên thang trời. Trên người nàng, một luồng ý lạnh băng hàn tỏa ra, cực kỳ lạnh.

Sắc mặt Dương Tử Lam khó coi. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Phong một lát, rồi cười nói: “Hôm nay ta liền nể mặt Thu tiểu thư, tha thứ cho hắn một lần!”

Nói xong, thân thể Dương Tử Lam chậm rãi tránh ra.

“Tha thứ?” Lâm Phong lạnh lùng quét mắt nhìn Dương Tử Lam. Những người này vẫn giữ bộ dạng kiêu ngạo tự cho là đúng này.

“Lâm Phong, ta không có hứng thú. Chúng ta trở lại.” Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng nói một tiếng, sau đó cùng Lâm Phong lướt nhanh về phía dưới thang trời.

Nhìn Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong dắt tay rời đi, ánh mắt Dương Tử Lam càng ngày càng lạnh, còn mang theo sự khó hiểu. Tại sao lại như vậy? Thu Nguyệt Tâm sao lại thích Lâm Phong!

Khi lướt nhanh xuống dưới thang trời, áp lực không ngừng giảm bớt, do đó tốc độ cũng cực kỳ nhanh. Thân thể hai người rất nhanh đã tới dưới thang trời. Thu Nguyệt Tâm đã sớm thả cánh tay Lâm Phong ra, một mình lướt nhanh về phía trước, thậm chí không thèm để ý đến Lâm Phong phía sau.

Bước chân Lâm Phong đứng lại tại chỗ, nhìn bóng lưng Thu Nguyệt Tâm. Lúc này hắn cũng vậy, đầu óc đầy mờ mịt.

“Tiểu tử, mỹ nữ tự dâng tới cửa, ngươi lại không dám muốn?” Cùng Kỳ không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Lâm Phong, nói nhỏ một tiếng.

“Mắc mớ gì tới ngươi.” Lâm Phong trừng Cùng Kỳ một cái, sau đó thân hình lướt nhanh lên, đuổi theo Thu Nguyệt Tâm. Rất nhanh liền đuổi kịp bước chân nàng.

“Đừng theo ta.” Thu Nguyệt Tâm quay đầu lại trừng Lâm Phong một cái, lạnh lùng nói một tiếng, khiến bước chân Lâm Phong cứng đờ. Dừng lại một lát, hắn lại tiếp tục đuổi theo Thu Nguyệt Tâm. Thu Nguyệt Tâm cũng không từ chối hắn đi theo lần thứ hai, trực tiếp đi vào một quán rượu, gọi vài món đồ ăn và thưởng thức.

Lụa mỏng lần thứ hai che mặt. Thu Nguyệt Tâm vẫn trầm mặc, không nói một lời với Lâm Phong.

Lâm Phong cũng trầm mặc, lẳng lặng ngồi đối diện nàng, không quấy rầy nàng.

Dường như đã rất lâu, Thu Nguyệt Tâm mới ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, đột nhiên hỏi: “Ngươi nói ta và thê tử của ngươi, giống nhau như đúc?”

“Đúng vậy.” Lâm Phong gật đầu.

“Vậy ngươi nói chúng ta có thể hay không trước đây đã quen biết?” Thu Nguyệt Tâm lại hỏi một tiếng.

Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, sau đó hỏi: “Ngươi vẫn luôn ở Bát Hoang Cảnh sao?”

“Phải, Bát Hoang Cảnh rộng lớn vô biên, ta chưa từng ra khỏi Bát Hoang Cảnh, đi những nơi khác. Thế nhưng, tại sao đối với ngươi ta lại có loại cảm giác quen thuộc?”

Lời nói của Thu Nguyệt Tâm khiến ánh mắt Lâm Phong cứng lại tại chỗ. Cảm giác quen thuộc? Thu Nguyệt Tâm, lại đối với hắn có cảm giác quen thuộc. Hơn nữa, nàng lại giống hệt Hân Diệp.

“Ta trước đây chưa từng tới Bát Hoang Cảnh bao giờ.” Lâm Phong nói một tiếng. Trên mặt Thu Nguyệt Tâm lộ ra một nụ cười yếu ớt, lắc đầu.

“Lại có chuyện kỳ lạ như thế. Lẽ nào ta và thê tử của ngươi là chị em sinh đôi, nắm giữ tâm linh cảm ứng không được?” Thu Nguyệt Tâm cười khổ. Giờ phút này trong lòng nàng dường như có chút hỗn loạn. Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phong, nàng đã có một luồng cảm giác quen thuộc. Do đó nàng mới bảo Lâm Phong dẫn nàng một đoạn đường.

Sau đó, Lâm Phong lại có hành động khinh bạc nàng. Nếu là nàng trước đây, đã sớm giết chết Lâm Phong. Thế nhưng, lúc đó nàng tuy tức giận, nhưng cũng chỉ trong chốc lát. Nàng phát hiện mình lại không hề giận, ngược lại, loại cảm giác quen thuộc không tên kia càng ngày càng mãnh liệt. Thậm chí, nàng lại đối với Lâm Phong có loại cảm giác ỷ lại. Điều này khiến nàng cảm thấy có chút đáng sợ. Nàng không hiểu, vì sao lại có tình huống như thế xảy ra với mình.

“Ngươi đi theo ta. Dương Tử Lam là người tàn nhẫn, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ở bên cạnh ta, hắn không dám động tới ngươi.” Thu Nguyệt Tâm nói rồi đứng dậy, sau đó cùng Lâm Phong rời khỏi quán rượu. Họ tìm một sân ở gần trung tâm thành Thiên Đài để tạm thời ở lại. Còn khoảng mười mấy ngày nữa Thạch Hoàng và Vũ Hoàng mới chiêu thu môn đồ, đương nhiên phải tìm nơi nghỉ ngơi.

Đêm đó, Thu Nguyệt Tâm một mình ngồi trên ghế đá trong sân, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, dường như đang suy tư điều gì đó.

Tại sao, tại sao nhìn thấy Lâm Phong sau, tâm tình của nàng lại gợn sóng.

Lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới, sau đó một bóng người ngồi xuống bên cạnh nàng. Nàng không cần quay đầu cũng biết là ai.

“Còn hơn mười ngày nữa Thạch Hoàng và Vũ Hoàng sẽ chiêu thu môn đồ Vũ Hoàng. Những ngày này ngươi vẫn nên an tâm tu luyện một thời gian đi. Lần này tham gia chiêu thu môn đồ của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng có rất nhiều thiên tài, thậm chí có rất nhiều công tử thế gia. Trước mặt bọn họ thì ngươi đang ở thế yếu. Muốn trở thành môn đồ Vũ Hoàng, cũng không phải là chuyện dễ dàng!”

Thu Nguyệt Tâm nhỏ giọng nói, con ngươi vẫn ngẩng đầu nhìn trời, không nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong khoác một cái áo lên vai Thu Nguyệt Tâm, khiến cơ thể nàng hơi run lên, sau đó nhìn Lâm Phong cười nói: “Sao, ngươi sẽ không coi ta là thê tử của ngươi, có ý đồ quấy rối ta chứ?”

Lâm Phong lắc đầu: “Ngươi không phải nàng. Ngươi và nàng khác biệt quá lớn, là hai người hoàn toàn khác nhau.”

“Vậy ngươi cảm thấy mị lực của ta lớn hơn hay mị lực của thê tử ngươi lớn hơn?” Quỷ thần xui khiến, Thu Nguyệt Tâm quay sang hỏi Lâm Phong một tiếng.

“Hai người hoàn toàn khác nhau, đều có mị lực riêng.” Lâm Phong đáp lại.

“Thật sao?” Trên mặt Thu Nguyệt Tâm lộ ra một nụ cười rạng rỡ, dưới ánh đêm trông đặc biệt rung động lòng người.

“Cái kia nếu muốn ngươi lấy ta làm vợ thì sao, ngươi có cưới không?” Thu Nguyệt Tâm đột nhiên hỏi một tiếng, khiến con ngươi Lâm Phong lần thứ hai cứng đờ, sau đó cười nói: “Tự nhiên, chỉ cần ngươi đồng ý, ta liền cưới. Chỉ là với thân phận của ngươi, sẽ coi trọng ta tên này sao!”

“Đó cũng không nhất định. Có lẽ đúng như ban ngày đã nói, ta vẫn luôn thích ngươi đấy!” Nụ cười của Thu Nguyệt Tâm dịu dàng, đẹp đến khiến lòng người rung động.

“Vậy ta liền kiếm được.” Lâm Phong nhún vai một cái.

“Ôm ta.” Nụ cười của Thu Nguyệt Tâm vẫn đẹp như vậy. Ánh mắt như nước của nàng nhìn Lâm Phong nói, khiến cơ thể Lâm Phong hơi cứng đờ. Ôm nàng?

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Chương 397: Linh căn biến hóa

Q.1 – Chương 1117: Lăn ra đây

Q.1 – Chương 1116: Từng cái tru diệt