» Q.1 – Chương 978: Chọc thủng

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 13, 2025

Chương 978: Chọc thủng

“Chỉ là một con súc sinh, dĩ nhiên cũng dám ở nơi này nói bậy loạn ngữ.” Cừu Quân Lạc lạnh lùng mở miệng nói, con Thiên Yêu Cùng Kỳ này lại dám bôi nhọ danh tiếng Dương Tử Diệp. Việc này lan truyền ra ngoài, danh tiếng Dương Tử Diệp bị hủy, bọn họ ở trước mặt Dương gia liền khó ăn nói.

“Ta nói bậy loạn ngữ, vậy các ngươi nhiều như vậy con cháu đại gia tộc, vì sao phải truy sát đồng bọn ta? Buồn cười, đồng bọn ta ở hoang đảo cứu Dương gia thiên kim, hai người tình đầu ý hợp, có tư tình, các ngươi cũng không cần như vậy ghi hận đi? Mới từ Dương gia đi ra các ngươi liền truy sát tới, hơi bị quá mức nôn nóng.”

Cùng Kỳ gan to bằng trời, nói bậy loạn ngữ, không kiêng dè gì, đúng là khiến Lâm Phong một trận thẹn thùng, tên khốn này, hắn muốn làm gì. . .

“Ngụy Đế.” Lâm Phong truyền âm nói, Cùng Kỳ trực tiếp coi như không nghe thấy, nói: “Tiểu tử yên tâm đi, nếu bản đế mang ngươi ra ngoài xông xáo đại lục, nói thế nào cũng không thể để ngươi chịu ủy khuất phải không? Thứ Dương gia nợ ngươi, bản đế bảo đảm giúp ngươi đòi lại.”

Lâm Phong trợn tròn mắt, tên khốn này có phải ăn sai thuốc không, sao đi tới Bát Hoang Cảnh đột nhiên trở nên rất hưng phấn.

“Nghiệt súc, nói hưu nói vượn, lại dám nói xấu Tử Diệp tiểu thư.” Năm người kia sắc mặt đều chìm xuống, trên người lộ ra một luồng sát ý.

“Ngươi mới là súc sinh, vì một người phụ nữ cam nguyện làm Dương gia tôn tử, bị người nô dịch, đáng thương thay! Một mực người phụ nữ kia đối với các ngươi không nửa điểm ý tứ, nhiều nhất chỉ là thỉnh thoảng lợi dụng một phen mà thôi.” Cùng Kỳ nhìn chằm chằm năm người đối diện, cảm nhận được sát ý lạnh lùng trên người bọn họ nói: “Động thủ đi, giết chúng ta, liền không có ai biết chuyện tư tình xảy ra trên hoang đảo.”

Cừu Quân Lạc và đám người tức giận đến mặt mày trắng bệch, khó coi vô cùng. Giờ khắc này bọn họ thậm chí không biết làm sao, ngay cả động thủ đánh chết Lâm Phong và Cùng Kỳ cũng có chút khó khăn. Nếu là hắn thật sự giết bọn họ, danh tiếng Dương Tử Diệp coi như bị bôi nhọ, bọn họ giết người diệt khẩu. Cứ như vậy, bọn họ không chỉ đừng mong Dương gia cảm tạ, coi như muốn lại tiến vào cửa Dương gia e sợ cũng khó khăn.

Không nghĩ tới sẽ gặp phải một con yêu thú khốn nạn như vậy, ăn nói ba hoa, cái gì cũng dám nói.

Lâm Phong nhìn thấy sắc mặt khó coi của đối phương, vô cùng kinh ngạc nhìn Cùng Kỳ một chút, tên khốn này, đang đùa giỡn tâm cơ với đối phương đây.

“Quân Lạc huynh, các ngươi làm cái gì vậy?” Lúc này, xa xa có hai bóng người bay tới, chính là Dương thị huynh đệ, Dương Tử Lam và Dương Tử Diệp hai người.

Chỉ thấy giờ khắc này Dương Tử Diệp sắc mặt khó coi, không nghĩ tới con Cùng Kỳ bên cạnh Lâm Phong lại dám bôi nhọ danh dự người khác. Bất quá Dương Tử Lam trên mặt lại thủy chung mang theo nụ cười nhã nhặn, không nhìn ra điều khác thường gì.

“Lâm huynh, ta cũng không nghĩ tới Quân Lạc huynh bọn họ sẽ vì huynh cầm Hư Không Chi Hạm của Tử Diệp mà như vậy lưu ý, mong rằng Lâm huynh đừng trách bọn họ.” Dương Tử Lam ra vẻ hòa giải, quay về Lâm Phong nói: “Lâm huynh ở hoang đảo giúp đỡ Tử Diệp, cũng đưa Tử Diệp về Dương gia. Dương gia vô cùng cảm kích, chiếc Hư Không Chi Hạm kia Lâm huynh yêu thích dĩ nhiên thuộc về Lâm huynh. Quân Lạc huynh, các ngươi sao có thể tự mình làm chủ, lại muốn đối phó Lâm huynh.”

Đoàn người nghe được lời này tựa hồ mơ hồ hiểu ra một chút, chỉ là trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì bọn họ vẫn chưa rõ ràng.

Lâm Phong thần sắc lãnh đạm nhìn Dương Tử Lam, thật hội diễn kịch, lại có thể diễn đến hờ hững như vậy, khiến người ta bội phục. Hơn nữa một câu nói này trực tiếp đội lên đầu hắn cái mũ, khiến người ta cho rằng hắn ham muốn Hư Không Chi Hạm của Dương Tử Diệp, Cừu Quân Lạc mới truy sát hắn.

“Dương huynh, người này ỷ vào đối với Tử Diệp có một ít ân huệ, dĩ nhiên đê tiện như vậy, đem Hư Không Chi Hạm của Tử Diệp đều đòi lấy đi. Dương gia lượng lớn không ngại, chúng ta lại nhìn không được.” Cừu Quân Lạc và đám người sao không biết cách phối hợp, hai người một hát một họa, đúng là khiến Lâm Phong trở thành kẻ đê tiện, ham muốn Hư Không Chi Hạm.

Lâm Phong mắt lạnh nhìn đám người giả bộ đạo mạo này. Con em của đại gia tộc thì lại làm sao, như thế âm u đê tiện, thậm chí càng thêm ác liệt.

“Nhìn thấy không, ngươi sẽ không cho rằng những người kia truy sát ngươi mà Dương gia bọn họ sẽ không biết đi? Ngay cả người phụ nữ ngươi cứu, cũng lặng lẽ nhìn tất cả những thứ này. Vì vậy ngươi cũng không cần khách khí.” Cùng Kỳ quay về Lâm Phong truyền âm nói. Lâm Phong thần sắc ngược lại bình tĩnh lại, thậm chí trên mặt hắn lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt.

Thế gian đáng ghê tởm, sắc mặt hắn xem không ít, vốn nên quen thuộc, chỉ là nhìn Dương thị thế gia này quá cao mà thôi, kỳ thực cũng đều như thế.

“Dương thiếu gia, Dương Tử Diệp tiểu thư.” Lúc này, Lâm Phong cười hô một tiếng, khiến Dương Tử Lam huynh muội thần sắc ngưng lại. Lập tức chỉ thấy Dương Tử Lam cười nhìn Lâm Phong: “Lâm huynh có gì phân phó.”

“Lâm mỗ muốn thỉnh giáo mấy vấn đề, chẳng biết có được không?” Lâm Phong nói.

“Lâm huynh cứ hỏi phương.” Dương Tử Lam như trước khách khí nói.

“Ta vẫn là hỏi trước Dương tiểu thư đi.” Lâm Phong cười nhạt một tiếng, nhìn Dương Tử Diệp nói: “Xin hỏi Dương tiểu thư, lúc đó ở hoang hải bên trong, Hư Không Chi Hạm của ngươi rơi tan ở trên hoang đảo, hơn nữa lại gặp phải thuộc hạ làm phản, khiến ngươi bị thương, thậm chí suýt chút nữa làm nhục ngươi, là có hay không?”

“Là, bọn họ cũng không đắc thủ.” Dương Tử Diệp lập tức trả lời.

“Bọn họ xác thực không đắc thủ, thế nhưng Dương tiểu thư rõ ràng đã bị thương, không đối địch phương, bọn họ vì sao không đắc thủ?” Lâm Phong lại hỏi.

“Là ngươi cứu ta.” Dương Tử Diệp trầm mặt, nói.

“Không sai, là ta cứu ngươi.” Lâm Phong cười nhạt. Đoàn người chợt hiểu ra, hóa ra là như vậy. Lâm Phong dĩ nhiên ở hoang đảo đã cứu Dương Tử Diệp. Dương gia tiểu thư dĩ nhiên suýt chút nữa bị thuộc hạ làm nhục, tin tức này đúng là chấn động.

“Ta hỏi lại Dương tiểu thư, Lâm mỗ ở trên hoang đảo, có từng đối với Dương tiểu thư có hành động gây rối nào không?”

“Đương nhiên chưa từng có.” Dương Tử Diệp vội vã đáp lại.

Lâm Phong cười khẽ. Đối với việc liên quan đến danh dự người khác, nàng quả thật làm sáng tỏ rất nhanh.

“Như vậy, Hư Không Chi Hạm của Dương tiểu thư lúc đó đã bị phá hủy, ngươi lại làm sao trở về Bát Hoang Cảnh, trở về Dương gia?” Lâm Phong tiếp tục hỏi.

Dương Tử Diệp sắc mặt không được dễ nhìn lắm, nhưng vẫn là đáp lại: “Là ngươi chữa trị Hư Không Chi Hạm, đưa ta về đến Dương gia.”

“Ha ha, cảm tạ Dương tiểu thư có thể nói ra sự thật.” Ánh mắt Lâm Phong từ từ chuyển qua, lại rơi vào người Dương Tử, nói: “Hiện tại ta muốn hỏi một chút Dương thiếu gia, nếu là không có ta, Hư Không Chi Hạm của Dương tiểu thư chính là vật bỏ đi, hoang phế ở trên hoang đảo. Hơn nữa, Dương tiểu thư căn bản không thể vượt qua hoang đảo, trở về Dương gia. Dương thiếu gia nói ta nói đúng không?”

“Ân tình Lâm huynh đối với Tử Diệp, Dương gia sẽ ghi nhớ.” Dương Tử ôn hòa nói.

Lâm Phong trong lòng cười gằn, tiếp tục nói: “Chiếc Hư Không Chi Hạm bị bỏ đi được ta chữa trị, nếu là ta lựa chọn trực tiếp rời đi, Hư Không Chi Hạm là của ta, Dương tiểu thư thì bị tiếp tục vây ở hoang đảo. Thế nhưng ta không làm vậy, mà là đưa Dương tiểu thư ra khỏi hoang đảo. Hư Không Chi Hạm từ đây thuộc về ta, có quá đáng chứ?”

“Đây là tự nhiên.” Dương Tử như trước mỉm cười, nhưng trong lòng đã sinh sát ý, hận không thể lập tức bịt miệng Lâm Phong.

“Phải không? Nhưng mà vì sao Dương thiếu gia làm việc, lại cùng trong miệng nói không như thế?” Thần sắc Lâm Phong đột nhiên trở nên lạnh lẽo, châm chọc nói: “Ta đưa Dương tiểu thư về Dương gia, kết quả chịu đãi ngộ gì? Dương thiếu gia nói ta muốn Hư Không Chi Hạm của Dương tiểu thư, sau đó lại lấy Tinh Hà Chi Tinh phái ta đi. Dương thiếu gia, coi ân nhân cứu mạng của Dương tiểu thư này là gì?”

“Lâm huynh hiểu lầm, ta cũng chỉ là muốn tận một chút tâm ý, cảm ơn ân Lâm huynh giúp đỡ Tử Diệp.” Nụ cười trên mặt Dương Tử dần dần biến mất.

“Thật sao? Vậy ta vừa bước ra Dương gia, vì sao những người này lại theo ra, trực tiếp hạ sát thủ với ta? Dương thiếu gia điều này thì lại giải thích thế nào?” Lâm Phong truy hỏi.

Lúc này đoàn người xì xào bàn tán lên, giờ khắc này bọn họ rốt cục biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, hóa ra là như vậy.

“Ta cũng không nghĩ tới Quân Lạc huynh bọn họ coi trọng Tử Diệp như vậy, thậm chí vì Hư Không Chi Hạm mà đuổi theo ra đến. Này đều do Dương mỗ.” Dương Tử nhìn chằm chằm Lâm Phong, mặc dù nói trách hắn, nhưng trong giọng nói đã không có áy náy.

“Thú vị sao?” Lâm Phong quay về Dương Tử cười gằn, lập tức âm thanh hoàn toàn lạnh xuống: “Sự tình đã rõ ràng như vậy, không cần lại tiếp tục ngụy trang nữa. Không phải ngươi cố ý xúi giục, bọn họ ngay cả chuyện Hư Không Chi Hạm đều sẽ không biết. Không có các ngươi ngầm đồng ý, bọn họ sẽ ra tới truy sát? Dương gia các ngươi ân đền oán trả không nói, hà tất còn phải giả bộ làm tịch như vậy, khiến người ta nhìn buồn nôn. Hiện tại ta đã chọc thủng sự tình rõ ràng, các ngươi cũng không cần thiết tiếp tục ngụy trang nữa, động thủ đến giết ta đi!”

“Dương gia, được lắm Dương thị thế gia!”

Trong giọng nói Lâm Phong lộ ra châm chọc nồng đậm, đem lớp màn này hoàn toàn chọc thủng!

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1398: Xấu bụng Phó Hắc

Q.1 – Chương 1397: Tuyệt vọng Thất Thái tử

Chương 455: Tốt nghiệp