» Q.1 – Chương 964: Tuyệt cảnh

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 13, 2025

Chương 964: Tuyệt cảnh

Đường tuyết này quả thật có chút huyền diệu, nhưng thật sự có thể đưa bọn họ lên chiến hạm Cửu Long đảo?

Đoàn người trong lòng nghi hoặc, có chút do dự.

“Các ngươi nếu không tiến tới nữa, ta sẽ rút tuyết đường lại, đến lúc đó các ngươi chắc chắn phải chết.” Lâm Phong lạnh lùng buông một câu. Mọi người vẫn nghi ngờ, Lâm Phong dựa vào đâu mà giúp họ?

Thế nhưng, nếu không bước lên tuyết đường này, họ đó là một con đường chết, không có đường sống.

“Ta thử xem!” Một người bước ra, đạp lên con đường tuyết ấy hướng về chiến hạm Cửu Long đảo mà đi. Khí tức hoang dã tập kích tới, bao phủ tuyết đường, khiến bước chân người nọ đông cứng tại chỗ. Tuy nhiên, rất nhanh trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng nhưên, vì hắn phát hiện khí tức hoang dã tuy tập kích tới, nhưng tuyết đường dường như tự thành không gian. Khí hoang dã có thể ăn mòn thực thể, nhưng đối với hư huyễn chi không thì không đủ sức.

Bước chân lại một bước, người kia đi tới trên chiến hạm Cửu Long đảo. Chiến hạm mở ra một lối, thả hắn bước lên.

“Oanh, Ầm!” Đoàn người điên cuồng bước ra. Đường sống, Lâm Phong đã cho họ, không ngờ là thật sự một con đường sống. Giờ khắc này thấy có người an toàn bước lên chiến hạm Cửu Long đảo, nhất thời họ toàn bộ đều phát điên, chỉ sợ Lâm Phong rút đi hư không tuyết đường.

“Nhanh hơn đi.” Lâm Phong quay về Đường U U và mọi người nói. Đã thấy họ đều do dự.

“Nhanh.” Lâm Phong hét lớn một tiếng, mấy người lúc này mới cắn răng, quay về Lâm Phong nói: “Bát Hoang Cảnh gặp!”

Dứt lời, mấy người bước chân hướng về hư không tuyết đường nhảy tới, cùng rất nhiều người đồng thời bước lên chiến hạm Cửu Long đảo.

“Hửm?” Cường giả Cửu Long đảo trong hư không cúi người nhìn Lâm Phong một chút, chân mày cau lại. Hư không thuật, chỉ là một người cảnh giới Thiên Vũ tầng hai, lại có thể sử dụng ra hư không thuật? Hắn không khỏi đối với Lâm Phong sinh ra hứng thú đậm đà.

“Thú vị, tiểu tử, ngươi cũng tới chiến hạm Cửu Long đảo của ta đi.” Một thanh âm truyền ra. Lâm Phong ngẩng đầu lên, nhìn hư không một chút.

Bây giờ hắn sử dụng ra thủ đoạn hư không thuật, những người Cửu Long đảo này e sợ sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng hắn một phen. Nói như vậy, không ít bí mật trên người đều có khả năng bại lộ, tình cảnh của hắn đáng lo.

Hư không tuyết đường xuyên qua chiến hạm Tử Ngọc, hướng về hoang hải bên trong lan tràn. Dĩ nhiên trực tiếp kéo dài tới bên trong hoang hải hủy diệt.

“Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?” Trong hư không có một người dường như nhìn chằm chằm Lâm Phong, lạnh lùng nói.

Lâm Phong không nói một lời, thả người nhảy một cái, đạp lên tuyết đường, dĩ nhiên bay thẳng đến bên trong hoang hải vượt đi.

“Ngươi làm gì!”

Sắc mặt Tôn giả biến đổi, hai tay vồ mạnh một cái, một luồng sức hút đáng sợ hướng về Lâm Phong tỏa ra. Nhưng mà hư không yêu thuật căn bản không bị cỗ lực hút này, thân thể Lâm Phong trong nháy mắt đi vào đến bên trong hoang hải. E sợ hoang hải đang gào thét giận dữ, trong khoảnh khắc liền đem thân thể Lâm Phong mai táng, không nhìn thấy bóng người nữa.

“Lâm Phong!” Sắc mặt Đường U U và mọi người trắng bệch, chỉ cảm thấy trái tim gặp đòn nghiêm trọng, nhảy vào bên trong hoang hải. Lâm Phong, hắn dĩ nhiên một mình nhảy vào bên trong hoang hải, chẳng trách hắn không mang theo nhóm người mình.

“Yên tâm đi, Lâm Phong đã nói để chúng ta đến Bát Hoang Cảnh chờ hắn, hắn nhất định có thủ đoạn của chính mình, sẽ khỏe mạnh sống sót.” Quân Mạc Tích nhìn chằm chằm mảnh hoang hải cuộn trào, âm thanh trầm thấp, vừa dường như là đang an ủi chính mình.

Hoang hải đáng sợ này ngay cả màn ánh sáng hàm nghĩa đáng sợ cấp độ ấy trên chiến hạm Tử Ngọc đều có thể oanh kích vỡ nát. Bây giờ Lâm Phong triệt để chìm vào đến trong hoang hải, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong lòng họ căn bản không có chút tự tin nào, một người cảnh giới Thiên Vũ tầng hai, lẽ nào có thể dựa vào chính mình vượt qua hoang hải này?

“Hay lắm, ngay cả mạng cũng không muốn ư!” Tôn giả nhìn Lâm Phong bị hoang hải nhấn chìm, hiển nhiên không dự liệu được Lâm Phong dĩ nhiên sẽ dấn thân vào vào bên trong hoang hải.

Hoang hải khủng bố đang điên cuồng cuộn trào. Lâm Phong nằm ở bên trong hoang hải, xuyên thấu qua hư không tuyết đường, có thể thấy rõ ràng cảnh tượng bên ngoài. Khí tức hoang dã đang gào thét giận dữ, có rất nhiều tử linh hướng về bên này đập tới.

Mặc dù là hư không tuyết đường, cũng dường như đang chậm rãi bị ăn mòn. Khí tức hoang dã, bất xâm.

Hào quang lấp lánh, bên cạnh Lâm Phong xuất hiện một đạo thân thể cao lớn, chính là Cùng Kỳ.

“Viêm Đế, chúng ta hiện tại ở bên trong hoang hải, ngươi có biện pháp nào có thể sống sót?” Lâm Phong quay về Cùng Kỳ nói.

Chỉ thấy đôi mắt khổng lồ của Cùng Kỳ cực kỳ khó coi, trong miệng phun ra khí thô.

“Khốn nạn, ngươi tên khốn nạn điếc không sợ súng này! Hoang hải chính là chiến trường thời kỳ thượng cổ, mặc dù là Hoàng giả ở trong vực sâu hoang hải này, cũng không dám chắc chắn tuyệt đối an toàn.” Cùng Kỳ quay về Lâm Phong rít gào, khiến thần sắc Lâm Phong ngưng lại. Ở vực sâu hoang hải, mặc dù liền Hoàng giả cũng không thể đảm bảo tuyệt đối an toàn, hoang hải này dĩ nhiên đáng sợ đến mức này. Hơn nữa, nơi đây đúng như lời đồn, hoang hải là chiến trường thời kỳ thượng cổ.

“Ngươi bây giờ đối với ta gào thét cũng vô dụng, mau nghĩ biện pháp, ta không kiên trì được bao lâu.” Lâm Phong quay về Cùng Kỳ nói, trực tiếp ném gói đồ cho Cùng Kỳ. Hắn dám nhảy vào hoang hải này có hai cái chỗ dựa lớn nhất: một là cung điện Ngọc Hoàng, không được liền trốn vào trong cung điện Ngọc Hoàng khổ tu, đại không được mấy năm sau đi ra, tuy nhiên đây là hạ sách.

Còn có một cái chỗ dựa chính là Cùng Kỳ, tên này thủ đoạn thông thiên, hy vọng có thể có biện pháp.

“Ngươi đây là hố bản đế.” Cùng Kỳ quay về Lâm Phong rít gào một tiếng, nói: “Nói cho ta tình huống bên trên thế nào.”

“Chúng ta gặp phải một thế lực tên là Cửu Long đảo, phá hủy màn ánh sáng hàm nghĩa trên chiến hạm, khiến cả chiếc chiến hạm nằm trong sự ăn mòn của khí tức hoang dã. Giờ khắc này người Cửu Long đảo hẳn là đang bắt một cô gái…” Lâm Phong nhanh chóng kể tình huống cho Cùng Kỳ.

“Đem toàn bộ hàm nghĩa chi tinh của ngươi lấy ra cho bản đế, sống sót hay không mặc số phận.” Cùng Kỳ quay về Lâm Phong quát. Lâm Phong lần này đem hàm nghĩa chi tinh trên người đào không hết, toàn bộ giao cho Cùng Kỳ.

Tay Cùng Kỳ nhanh chóng khắc họa từng đạo hoa văn rõ ràng trên hư không tuyết đường, mượn hàm nghĩa chi tinh làm môi giới. Dù sao sức mạnh của hắn còn quá yếu, không thể một mình bố trí mạnh mẽ thánh văn, chỉ có mượn sức mạnh của hàm nghĩa chi tinh mới có thể khiến thánh văn phát huy tác dụng.

Rất nhanh, từng đạo chùm sáng rực rỡ phóng lên trời. Sức mạnh thánh văn do Cùng Kỳ bố trí dường như hóa thành một đạo màn ánh sáng hình trụ, phiêu diêu trên tuyết đường.

Tuy nhiên Cùng Kỳ vẫn không dừng lại động tác, đem hết thảy hàm nghĩa chi tinh thuộc tính phong toàn bộ khắc vào cuối màn ánh sáng. Trong nháy mắt dường như có một luồng lốc xoáy đang gào thét trong tuyết đường.

“Tới.” Cùng Kỳ quay về Lâm Phong gầm lên một tiếng. Lâm Phong bước chân bước vào bên trong trụ thể thánh văn ấy. Không biết tên này lại tạo ra thủ đoạn gì.

“Màn ánh sáng này có thể mang theo ngươi qua lại trong hoang hải, hy vọng may mắn có thể đụng tới chiến hạm, nếu không thì như thế không thể vượt ra hoang hải, ngươi tự cầu phúc đi.” Cùng Kỳ trừng mắt Lâm Phong nói. Tên này tuyệt đối là kẻ gây chuyện, dĩ nhiên nhảy vào bên trong hoang hải. Đây không phải cố ý tìm chết sao?

“Được, xem vận khí.” Lâm Phong nói một tiếng, khiến Cùng Kỳ phiền muộn hơn. Tên này lại vẫn có thể bình tĩnh như thế, khốn nạn.

Phất phất tay, Lâm Phong thu Cùng Kỳ vào trong tháp Tuyết Yêu. Lập tức suy nghĩ một chút, hư không yêu thuật thu hồi, thân thể đột nhiên thoát ra, toàn bộ bị một tầng cột sáng hàm nghĩa đáng sợ bao phủ, qua lại trong hoang hải.

Sức mạnh của thánh văn phong do tinh thạch hàm nghĩa thuộc tính phong bố trí khởi động thân thể Lâm Phong. Tốc độ nhanh đến khiến Lâm Phong có cảm giác nghẹn thở. Chỉ trong nháy mắt Lâm Phong liền cảm giác mình qua lại không biết bao xa. Tiếng ầm ầm truyền ra, Lâm Phong từ trong hoang hải xuyên hành mà ra, sải bước hư không, ngự không mà đi trên hoang hải. Như vậy tầm nhìn càng rộng rãi, hy vọng may mắn có thể gặp được chiến hạm chở người.

Khí hoang dã không ngừng tập kích tới, nhưng không thể đánh tan cột sáng trên người Lâm Phong. Nhìn hoang hải thâm thúy cuộn trào, Lâm Phong giờ khắc này cảm giác mình rất nhỏ bé, vô cùng chấn động.

Vừa nhìn kỹ hoang hải chỉ có bóng tối thâm thúy, khí tức hoang dã điên cuồng cuộn trào không ngớt, lốc xoáy khủng bố khi thì gào thét giận dữ. Đây là nơi tử vong và hủy diệt.

“Hy vọng vận khí của ta không quá kém.” Lâm Phong lẩm bẩm nói nhỏ. Vẫn còn thời gian ba tháng Thạch Hoàng và Vũ Hoàng chiêu thu đồ đệ Vũ Hoàng. Hy vọng các bạn thân thiết đều có thể thoát khỏi Cửu Long đảo đến Bát Hoang Cảnh. Hắn cũng cầu khẩn mình có thể bình yên bước lên vùng đất hoang bắc của Bát Hoang Cảnh.

Hoang hải mênh mông vô tận, vẫn chỉ có Lâm Phong một mình. May mắn không gặp phải phong bão hoang hải, nếu không thì khủng bố sẽ cuốn hắn vào bên trong. Nhưng cảm nhận được cột sáng trên người dần dần yếu đi, Lâm Phong cũng có chút lo lắng. Nếu thật không thể tìm thấy chiến hạm vượt qua hoang hải, hắn e sợ thật sự phải ở lại trong cung điện Ngọc Hoàng.

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1136: Tứ kiếm

Chương 402:

Q.1 – Chương 1135: Dưỡng kiếm