» Chương 57: Chúng ta đều muốn sống sót!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 25, 2025
Tiếng vang quanh quẩn, hòn đá kích xạ. Khi Bạch Tiểu Thuần tản đi, hàn khí bên ngoài tràn vào, đống lửa lay động. Mượn nhờ ánh lửa, có thể nhìn thấy bên ngoài sơn động đứng một đại hán.
Đại hán này khôi ngô, tay cầm trường thương, ánh mắt lộ hàn mang. Tu vi Ngưng Khí tầng tám của hắn trông còn cường hãn hơn cả Trần Việt.
“Thiếu chủ phán đoán chính xác. Trời mưa lạnh thế này, các ngươi mang thương thế, chịu không nổi giá rét, chắc chắn trốn tránh. Trần mỗ liên tiếp tìm kiếm trên trăm tòa sơn phong, quả nhiên tìm thấy các ngươi.”
Cơ hồ ngay khoảnh khắc đại hán mở miệng, thân thể Bạch Tiểu Thuần đột ngột xông ra. Ánh mắt hắn lộ hung tàn ý, trong nháy mắt đã giao thủ với đại hán này. Tiếng ầm ầm quanh quẩn. Đại hán trông có vẻ cuồng ngạo nhưng trong lòng vẫn cảnh giác, căn bản không bước vào sơn động mà lập tức lui lại.
Trong chớp mắt, Bạch Tiểu Thuần đã đuổi ra ngoài sơn động. Giữa cơn dông tố đan xen, trong mưa nước vẩy xuống, hắn chiến đấu với đại hán không ngừng lui về phía sau.
Nhưng rõ ràng, đại hán này căn bản không tấn công, toàn lực phòng thủ. Bạch Tiểu Thuần thấy vậy, nội tâm lộp bộp, biết tình hình không ổn. Cắn răng, hắn không tiếc chịu thương, điên cuồng chém giết tới.
Gió lạnh thổi vào sơn động, đống lửa tắt ngúm. Hầu Vân Phi giãy giụa muốn đứng lên nhưng lại thổ huyết lần nữa. Đỗ Lăng Phỉ cắn răng, miễn cưỡng điều khiển phi kiếm, đứng dậy đuổi ra ngoài. Bên ngoài sơn động, nàng niệm pháp quyết chỉ một cái, trợ giúp Bạch Tiểu Thuần cùng kịch chiến đại hán này.
Một lát sau, một tiếng kêu thảm thiết đau đớn truyền ra trong đêm dông tố. Ngực đại hán bị một thanh kiếm gỗ xuyên thủng. Trường thương trong tay hắn, trước khi chết, cũng đâm vào đùi phải Bạch Tiểu Thuần. Tuy không xuyên thấu nhưng đã đâm vào non nửa.
“Các ngươi trốn không thoát. Thiếu chủ sẽ tới rất nhanh!” Đại hán nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần, máu tươi phun ra từ miệng, nghiêng đầu, khí tuyệt bỏ mình.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần trắng bệch, thân thể run rẩy. Để mau chóng đánh chết người này, hắn không thể không lấy thương đổi giết. Giờ phút này, đùi phải truyền đến từng đợt đau nhức. Cúi đầu, nước mưa rơi xuống người hắn, cả người ướt sũng. Huyết thủy nhuộm đỏ mặt đất dưới chân, nửa người hắn đều rét lạnh.
Đỗ Lăng Phỉ lảo đảo chạy tới, thấy đùi phải Bạch Tiểu Thuần, nước mắt nàng chảy xuống. Tới gần, nàng chậm rãi giúp Bạch Tiểu Thuần rút thanh trường thương ra.
Quá trình này như xé rách huyết nhục xương cốt. Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy nhưng không rên lấy một tiếng. Lời nói của đối phương trước khi chết, cùng cử động kéo dài rõ ràng, khiến tim hắn đã chìm sâu xuống.
Hắn thậm chí cảm nhận được tiếng gió bốn phía ba động. Hắn hiểu rằng, không bao lâu nữa, tất cả tộc nhân Lạc Trần gia tộc truy sát lần này đều sẽ xuất hiện.
Không lâu sau, dưới sự nâng đỡ của Đỗ Lăng Phỉ, hai người về tới sơn động. Thanh trường thương bị Bạch Tiểu Thuần mang đi. Trong sơn động, Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập. Đùi phải hắn tê dại, may mắn không tổn thương đến xương cốt. Giờ phút này đã được băng bó, tuy có ảnh hưởng nhưng trong nguy cơ sinh tử hôm nay, những điều này chẳng là gì.
“Chúng ta bây giờ đi ngay! Lạc Trần gia tộc lúc nào cũng có thể đến!” Bạch Tiểu Thuần thở sâu, đứng dậy.
Nhìn Hầu Vân Phi, giờ phút này đã hấp hối. Mấy ngày hành hạ, thương thế của hắn không kìm nén được. Đỗ Lăng Phỉ cả người tiều tụy. Kinh mạch nàng trong suốt đoạn đường này nghiêm trọng, đã đứt một vài chỗ. Trước đó giúp Bạch Tiểu Thuần, nàng run rẩy cắn răng mới hoàn thành. Giờ phút này ngẩng đầu, ngóng nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Dưới bóng đêm, hai tròng mắt nàng rất đẹp, có một loại thần thái đặc biệt.
“Bạch sư đệ…”
“Không cần quản chúng ta. Tốc độ của ngươi nhanh, chính ngươi… đi thôi!” Đỗ Lăng Phỉ ôn nhu mở miệng. Một bên, Hầu Vân Phi cũng giãy giụa ngồi dậy, mệt mỏi nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhẹ gật đầu.
“Còn ba ngày nữa chúng ta mới chạy ra ngoài vạn dặm. Các ngươi bế…” Bạch Tiểu Thuần mắt đỏ bừng, lời nói chưa dứt đã bị Hầu Vân Phi hư nhược ngắt lời.
“Bạch sư đệ, ngươi chạy đi rồi truyền tin cho tông môn. Ta và Đỗ sư muội có lẽ còn một tia sinh cơ…”
Bạch Tiểu Thuần cười thảm. Loại hoang đường này, hắn không phải đứa trẻ ba tuổi, sao có thể tin. Hắn rất rõ ràng, chờ mình chạy đi, đợi tông môn đến, dù nhanh thế nào đi nữa… Hầu Vân Phi và Đỗ Lăng Phỉ, đều hẳn phải chết không nghi ngờ.
“Cũng tốt. Ta chết đi, ngươi liền có thể đi.” Thấy Bạch Tiểu Thuần như muốn cự tuyệt, Hầu Vân Phi đột nhiên cười.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần run lên. Thấy toàn thân Hầu Vân Phi còn không nhiều linh khí chấn động, như muốn từ nát kinh mạch.
“Bạch sư đệ, ngươi đi, hay là không đi!” Hầu Vân Phi bình tĩnh nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần bi ai đến tuyệt vọng, thân thể lùi lại mấy bước. Nhìn Hầu Vân Phi và Đỗ Lăng Phỉ, hắn đắng chát phức tạp đến cực hạn.
“Nếu như… còn có hi vọng, nếu như… còn có kiếp sau, ta hy vọng có thể có cơ hội nhận biết lại ngươi… Bạch sư đệ… Sống sót!” Đỗ Lăng Phỉ vén lọn tóc bị gió lạnh thổi bay, cài ra sau tai. Gò má nàng lúc này tuy tái nhợt nhưng lại có vẻ đẹp động lòng người hơn lúc bình thường. Ngóng nhìn Bạch Tiểu Thuần, nàng nhẹ giọng thì thào.
Ba chữ “Sống sót” truyền ra, thân thể Bạch Tiểu Thuần đột nhiên chấn động. Như bị một chiếc búa nặng đánh vào ngực, khiến hắn cảm thấy rất đau. Hắn kinh ngạc nhìn Đỗ Lăng Phỉ, nhìn Hầu Vân Phi, trầm mặc. Sau một lúc lâu, hắn không biết mình đang nghĩ gì, không nói lời nào. Thân thể đột nhiên lui lại, biến mất trước mặt hai người. Hắn ra khỏi sơn động, trong cơn dông tố bay thẳng lên không trung.
Thấy Bạch Tiểu Thuần lựa chọn rời đi, đáy lòng Hầu Vân Phi nhẹ nhõm. Đỗ Lăng Phỉ yên lặng ngóng nhìn, trong mắt lộ ra chúc phúc và chia xa. Nàng thật sự hy vọng… có thể đảo ngược thời gian, trở về lúc lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần. Như vậy, nàng có thể một lần nữa… nhận biết Bạch Tiểu Thuần.
Bốn phía yên tĩnh. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên, Hầu Vân Phi và Đỗ Lăng Phỉ, khi ngóng nhìn Bạch Tiểu Thuần giữa không trung bên ngoài sơn động, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Chỉ thấy Bạch Tiểu Thuần giữa không trung, tu vi của hắn trong khoảnh khắc này ầm vang bộc phát. Linh khí trong cơ thể không ngừng phóng ra, khi khuếch tán ra ngoài, ngay cả nước mưa cũng bị bóp méo.
Như ngọn đuốc cháy rực trong đêm tối, ngay cả nước mưa băng hàn cũng không thể dập tắt. Cách rất xa đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Thiểm điện sấm sét trên bầu trời oanh minh. Toàn bộ tộc nhân Lạc Trần gia tộc đang phóng tới nơi đây, đều phát giác.
Đặc biệt là Trần Hằng, mắt càng sáng lên. Giờ khắc này tất cả mọi người bị Bạch Tiểu Thuần hấp dẫn.
Thân thể Bạch Tiểu Thuần thoáng cái, đột nhiên lao nhanh về phía xa, va chạm. Khi bay qua đỉnh núi có sơn động, bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ và Hầu Vân Phi truyền đến giọng nói trầm thấp mang theo kiên quyết của Bạch Tiểu Thuần.
“Ta dẫn bọn hắn đi, các ngươi tìm cơ hội… đi mau!”
Nước mắt Đỗ Lăng Phỉ chảy xuống, đáy lòng nàng lúc này dâng lên sóng lớn ngập trời. Hầu Vân Phi càng là cả thể xác và tinh thần đều đang rung động.
Cùng lúc đó, tốc độ Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng, bộc phát toàn lực, hướng về một phương hướng khác, gào thét lao đi.
“Đều đã chết! Đều đã chết! Lạc Trần gia tộc, ta không diệt được gia tộc các ngươi, nhưng Linh Khê Tông, nhất định sẽ đến diệt toàn tộc các ngươi!” Bạch Tiểu Thuần vừa chạy vội, vừa phát ra tiếng cười thảm bi lương. Giọng điệu điên cuồng, trong khoảnh khắc này đột nhiên truyền ra. Hướng hắn phóng đi, trông có vẻ cũng có thể chạy ra vạn dặm phạm vi. Nhưng hắn mang lại cảm giác rõ ràng là bạn đồng hành toàn bộ đã chết, đã cuồng loạn, dù tự thân diệt vong cũng phải xông ra truyền tin tức, báo thù cho bạn đồng hành.
Cảnh tượng này khiến Trần Hằng biến sắc. Dù biết có lẽ có lừa dối, nhưng tốc độ của Bạch Tiểu Thuần quá nhanh, hắn không dám lấy vận mệnh gia tộc ra cá cược.
“Trước tập hợp đủ lực đánh chết người này! Về phần bạn đồng hành của hắn, coi như thật không chết cũng nhất định trọng thương. Giết người này sau rồi đi tìm!” Tất cả mọi người bộc phát toàn bộ tốc độ, ầm ầm giữa cơn dông tố, hướng vào phía Bạch Tiểu Thuần, toàn bộ truy sát tới.
Dông tố đan xen, thiên địa thiểm điện oanh minh. Một lát sau, trong sơn động đen kịt, Đỗ Lăng Phỉ hung hăng cắn răng, lau đi nước mắt. Trong mắt nàng lộ ra kiên quyết mãnh liệt.
Nàng biết phương pháp duy nhất cứu Bạch Tiểu Thuần, chính là mình xông ra khỏi phạm vi này, truyền tin tức về tông môn.
Giờ phút này nàng nhìn về phía Hầu Vân Phi. Trong mắt Hầu Vân Phi cũng lộ ra kiên định tương tự.
“Không cần dìu ta! Chúng ta chia hai đường. Dù là ai là người đầu tiên xông ra, đều lập tức để tông môn tới cứu Bạch sư đệ!” Hầu Vân Phi đã quyết định, dù mình chết, chỉ cần còn hơi thở cuối cùng, cũng phải xông ra, để tông môn cứu Bạch Tiểu Thuần.
Hai người thở sâu, đội mưa xông ra. Bên ngoài sơn động tách ra, hướng về phía xa liều mạng hết thảy chạy như bay. Thân thể của họ đã đến cực hạn, nhưng ý chí của họ, trong khoảnh khắc này dường như vượt qua giới hạn thân thể, trở thành một sự chấp nhất mãnh liệt.
Tiếng sấm vang rền, thiểm điện xẹt qua. Bạch Tiểu Thuần lúc này toàn lực phi nước đại. Đùi phải sớm đã mất đi tri giác. Giờ phút này ánh mắt hắn đỏ bừng, nguy cơ tử vong tràn ngập toàn thân.
Hắn sợ hãi. Hắn sợ chết. Hắn cảm thấy tử vong đã sắp đuổi kịp mình, muốn kéo mình vào thâm uyên.
Hắn không biết hành động vừa rồi của mình có phải là xúc động hay không, cũng không biết mình có hối hận hay không. Dù sao mục đích tu tiên của hắn là để trường sinh. Những điều này hắn không có đáp án.
Thậm chí trên suốt đoạn đường này, đáy lòng hắn cũng có một âm thanh đang nói với mình… một mình đào tẩu đi…
Hắn chỉ là không quên những ngày này sống nương tựa lẫn nhau, đồng sinh cộng tử. Không quên trong đầu, Hầu Vân Phi lấy cái chết để áp chế mình, để mình chạy trốn. Không quên trên khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Lăng Phỉ, nụ cười ấy còn xinh đẹp hơn bình thường.
Giữa sợ chết và tình nghĩa, hắn lựa chọn cái sau!
“Đỗ sư tỷ, Hầu sư huynh, chúng ta đều muốn sống sót!” Bạch Tiểu Thuần cắn răng, liều mạng chạy vội.
“Lạc Trần gia tộc, các ngươi truy tận giết tuyệt như vậy, vậy thì tới đi!” Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lộ hung mang, như dã thú trong tuyệt cảnh vươn móng vuốt sắc bén.
Một thế giới phép thuật đầy huyền bí, một vùng đất chứa đầy bí ẩn. Những chủng tộc mang sức mạnh vượt trội hơn cả con người, ví như Elf, Troll, Orc, Goblin, Vampire, Ma Sói, Gitan… dần lộ diện. Lại đột nhiên xuất hiện một ông chú bán hủ tiếu dạo, bán hủ tiếu cho cả thế giới.