» Chương 598: Thần côn truyền đạo
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025
Bạch Tiểu Thuần hơi kinh ngạc, nhìn về phía Đại tộc lão Pháp đường. Nghe được giọng nói ôn hòa của đối phương, cùng ý tìm tòi trong mắt lão, hắn biết lão không có ác ý, mà là thật sự muốn biết bí mật luyện linh ba mươi lần.
Hắn không khỏi trầm mặc xuống, trong đầu bắt đầu suy nghĩ làm sao để bản thân hôm nay, trên cơ sở lợi hại như lúc trước, lại tiến thêm một bậc thang. Dù sao đã làm náo động rồi, vậy thì triệt để cao điệu đến mức khiến bọn hắn phải cúi đầu, quỳ bái!
Hắn nơi đây suy tư, rơi vào trong mắt đám người, lập tức không giống nhau. Đại tộc lão Pháp đường kia lập tức thần sắc nghiêm túc. Lão cảm thấy đây là đối phương đang trầm tư, thế là an tĩnh chờ đợi.
Những tộc nhân xung quanh, nếu như là trước khi Bạch Tiểu Thuần chưa trả lời vấn đề, nhất định sẽ trào phúng. Nhưng bây giờ không dám nữa. Thế giới quan của Bạch Tiểu Thuần vốn đã làm rung chuyển tất cả mọi người. Sau đó, lời nói sắc bén của hắn đã ép tộc trưởng bắt giữ phu nhân của chính mình. Bạch Tề kia càng suýt nữa bị Bạch Tiểu Thuần ép trục xuất khỏi Bạch gia, thậm chí diệt sát.
Từng cảnh tượng ấy đều nói rõ, Bạch Hạo trước mắt này, cùng thân ảnh trong trí nhớ của bọn hắn, đã không giống nhau…
Nhất là sự thưởng thức của vị Đại tộc lão Pháp đường kia, bọn hắn đều có thể nhìn ra. Giờ khắc này, Bạch Hạo trong lòng bọn hắn, phân lượng đã ngày càng lớn.
Ngũ tiểu thư nơi đó cũng vậy. Nàng nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong đôi mắt đẹp lộ ra sự hiếu kỳ. Bạch Hạo biến hóa quá lớn, nàng không phải không nghĩ tới người trước mắt có phải là Bạch Hạo thật hay không. Trên thực tế, vấn đề này không chỉ có nàng, những người khác cũng đều nghĩ tới. Những tộc lão kia, thậm chí cả tộc trưởng Bạch gia, giờ phút này cũng đều đang suy tư.
Nhất là vị tộc trưởng Bạch gia kia, càng dựa vào thân phận của mình, âm thầm dung nhập vào trận pháp để dò xét. Nhưng cuối cùng vô luận phán đoán thế nào, Bạch Hạo… đều là bản thân hắn!
Trận pháp của Bạch gia, đối với người không có huyết mạch Bạch gia, thẩm duyệt cực kỳ nghiêm ngặt. Nếu người trước mắt không phải Bạch Hạo, không thể nào ở chỗ này thần không biết quỷ không hay xuất hiện.
Nghĩ tới đây, Ngũ tiểu thư cũng lộ ra vẻ chờ mong.
Còn có Bạch Lôi, lúc hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, càng phát cảm thấy hứng thú. Hắn thậm chí cảm thấy mình trước kia thật sự đã quá xem nhẹ Bạch Hạo này. Bây giờ đối phương quật khởi, với hắn mà nói, là một cơ hội rất tốt.
Tuy nhiên, không phải toàn bộ tộc nhân đều như vậy. Những tộc nhân dòng chính chủ mạch của Bạch gia, giờ khắc này lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, mặc dù bề ngoài không dám lộ ra, nhưng trong lòng lại oán độc đến cực điểm, hận không thể Bạch Tiểu Thuần chết. Loại nhục nhã này, nhục nhã không chỉ là Bạch Tề cùng Thái phu nhân, mà là toàn bộ dòng chính chủ mạch của bọn hắn.
Thậm chí theo bọn hắn nghĩ, Bạch Hạo cũng là người của chủ mạch, hành vi vừa rồi rõ ràng là một loại phản bội!
Thời gian trôi qua, nửa nén hương sau, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần thâm thúy, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đại tộc lão Pháp đường rồi thở sâu, ôm quyền cúi đầu.
Đại tộc lão Pháp đường lập tức mừng rỡ, cẩn thận lắng nghe. Những người khác cũng đều như vậy, những tộc lão kia, nhao nhao thần sắc đều nghiêm túc đứng lên.
“Hồi Đại tộc lão mà nói, suy đoán luyện linh ba mươi lần, vãn bối chỉ là nói lung tung mà thôi. Thật sự là vãn bối từ nhỏ quái gở, không có huynh đệ, bạn bè gì. Nhiều khi, chỉ có thể một mình huyễn tưởng thế giới này, phiến thiên địa này… Tựa như trong thiên địa này, chỉ còn lại mình ta, lại giống như mảnh thế giới này, ta là dư thừa…”
“Có lẽ là loại tâm tính này, khiến ta huyễn tưởng, như đã mọc cánh, không ngừng bay về phương xa…”
Giọng nói Bạch Tiểu Thuần có chút khàn khàn nặng nề, phảng phất đắm chìm trong hồi ức tuổi thơ.
Nơi đây có không ít tộc nhân biết chuyện Bạch Hạo lúc còn bé. Giờ phút này sau khi nghe được, lập tức trong đầu liền nổi lên hình ảnh một đứa trẻ cô độc, một mình ngồi đó, ngơ ngác nhìn bầu trời, nhìn thế giới.
Những tộc lão kia cũng đều lòng có cảm giác. Ngũ tiểu thư nơi đó, chẳng biết tại sao, nghe mà lòng có chút bi ai.
Thấy đám người như vậy, Bạch Tiểu Thuần trong lòng đắc ý. Đây chính là đáp án mà hắn đã suy nghĩ nửa nén hương mới nghĩ ra. Hắn nghĩ, nhất định sẽ khiến tất cả mọi người giật nảy mình, khiến bọn hắn cực kỳ chấn động.
Dù sao là nói khoác mà, nói là khoác lác mà. Điểm này, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình mặc dù không am hiểu, nhưng vẫn có thể hù dọa một chút người. Giờ phút này tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ kia, giọng nói cũng đều phiêu diêu lên, giống như từ tuổi thơ của hắn truyền đến, đi ngang qua năm tháng, dung nhập vào bây giờ…
“Ta thường xuyên nghĩ, phiến thiên địa này hình thành như thế nào… Chúng ta tồn tại như thế nào… Tại sao lại có hồn, tại sao lại có lửa, tại sao lại có luyện linh…”
“Ta cũng thường xuyên suy nghĩ, thế gian này có Tiên Nhân hay không, tu hành của chúng ta là ai truyền cho chúng ta…”
“Ta còn thường xuyên suy nghĩ, bầu trời lớn như vậy, có thể bên ngoài bầu trời, phải chăng còn tồn tại một thế giới. Nếu quả như thật tồn tại, vùng thế giới kia lại là bộ dáng gì…”
Giọng nói Bạch Tiểu Thuần thì thào, truyền vào tai của mọi người. Dần dần, xung quanh càng phát yên tĩnh. Mỗi người đều phảng phất đắm chìm trong giọng nói của Bạch Tiểu Thuần, cũng đang suy tư.
Những tộc lão kia, từng người đều nín thở, khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, bọn hắn dường như chợt phát hiện, chính mình trước kia, thật sự đã quá xem nhẹ Bạch Hạo này…
Nhất là vị Đại tộc lão Pháp đường kia, thần sắc của lão biến hóa nhanh chóng, là người đứng đầu đám đông. Giờ khắc này, trong mắt lão, giống như thấy được tuổi thơ của Bạch Hạo, càng thấy được tư tưởng của Bạch Hạo.
“Mà trong thế giới kia, có phải chăng cũng có người. Trong mắt bọn hắn, chúng ta… lại là cái gì…”
Bạch Tiểu Thuần thần sắc nhu hòa, trong mắt mang theo sương mù, giọng nói cũng càng phát ra phiêu miểu lên.
“Ai có thể biết, nơi thế giới chúng ta, có phải chăng là một đại năng, đem vật phẩm nào đó, luyện chế ra ba mươi lần, hình thành thế giới! ! !”
Câu nói này vừa ra, xung quanh sát na càng im lặng. Chợt đột nhiên truyền đến vô số tiếng hít khí.
“Lại có ai có thể rõ ràng, vì sao thế gian này lại có luyện linh? Ai có thể minh bạch, trong thiên địa này, nguồn gốc của luyện linh ở phương nào! !”
“Đây, chính là đáp án của ta!”
Bạch Tiểu Thuần nói xong, hướng về phía Đại tộc lão Pháp đường ôm quyền, trầm mặc không nói. Nhưng trong lòng, giờ khắc này lại kích động đến nỗi muốn nhảy cẫng. Hắn nói những lời này, ngay cả chính hắn cũng không quá biết có ý gì. Đây là tất cả những từ ngữ có thể khiến mình nhìn cao thâm mạt trắc mà hắn đã nghĩ ra trong nửa nén hương kia.
Mặc dù hắn cũng không hiểu, cảm nhận được thì dù sao có thể hù dọa người là được rồi. Càng thần bí cao xa, huyền diệu khó giải thích, hiệu quả càng tốt. Giờ phút này nhìn như bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại cẩn thận dò xét xung quanh, nhìn một chút, hắn có chút lo được lo mất.
Thật sự là bốn phía này, quá yên tĩnh… Tất cả mọi người, bao gồm cả tộc lão, từng người đều ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt tiêu điểm tán loạn. Bọn hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng thần trí giờ khắc này, như bị Thiên Lôi đánh trúng, đã triệt để bị kinh hãi, nhìn ngây ngốc.
Tưởng tượng của Bạch Tiểu Thuần, theo bọn hắn nghĩ, đã là không thể tưởng tượng, đến mức không cách nào hình dung. Cũng chợt hiểu, vì sao Bạch Tiểu Thuần có thể nói ra đáp án về thế giới.
Tất cả những điều này, khiến bọn hắn trong thời gian ngắn rất khó tiêu hóa. Đến khi trải qua hơn mười hơi thở, bọn hắn mới hồi phục lại. Lập tức tiếng hít khí, tiếng xôn xao, tiếng kinh hô, nhao nhao nổi lên.
“Ngoài trời, phải chăng còn có một thế giới…”
“Thiên địa chúng ta, có lẽ thật sự là… một kiện pháp bảo được luyện linh ba mươi lần do vị đại năng nào đó để lại! !”
“Trời ạ, ta nghĩ đến truyền thuyết Khôi Hoàng. Truyền thuyết Khôi Hoàng đời thứ nhất, dường như khai thiên tích địa, vì thủ hộ tộc nhân mà chiến tử…”
Ngũ tiểu thư cùng Bạch Lôi, hai người đều thân thể rung động. Lời nói của Bạch Tiểu Thuần, nếu không suy nghĩ sâu xa thì không sao. Chỉ khi suy nghĩ sâu xa, lại càng nghĩ càng kinh hãi. Lờ mờ cảm thấy, dường như trong giọng nói của Bạch Tiểu Thuần, ẩn chứa một loại bí ẩn thiên địa nào đó, khiến người ta lâm vào sự thần bí kia, khó lường tương lai.
Những tiếng kinh hô này, cuối cùng cũng khiến Bạch Tiểu Thuần nơi đây nhẹ nhàng thở ra. Lập tức cảm thấy quả nhiên mình trên phương diện hù dọa người, vẫn còn chút thiên phú. Đang đắc ý lúc, những tộc lão kia từng người mắt lộ ra kỳ quang, nhất là Đại tộc lão Pháp đường, càng trực tiếp đứng dậy, thần sắc kích động, ngửa mặt lên trời cười to.
“Tốt, tốt, tốt! !”
Làm Đại tộc lão Pháp đường, lão ngày thường uy nghiêm ít nói. Gật đầu cũng đã coi là công nhận. Dù là đối với Bạch Tề, lão cũng chỉ nói một chữ “Tốt”.
Nhưng bây giờ, lại liên tục nói ba chữ tốt, thần sắc lão kích động. Có thể thấy lão đối với Bạch Tiểu Thuần nơi đây, đã cực kỳ thưởng thức. Tất cả những điều này, rơi vào trong mắt Bạch Tề, khiến tim hắn nhói lên, phảng phất bị cắn nuốt, hai mắt đều đỏ lên, nắm chặt đấm.
Sắc mặt hắn dữ tợn, đối với Bạch Tiểu Thuần sát cơ càng mãnh liệt hơn.
“Trong tổ địa, ta đoạt được Thiên Nhân Hồn sau, tất sát ngươi! !”
Còn về tộc trưởng Bạch gia kia, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, hình như có chút phức tạp. Nhưng rất nhanh, phức tạp này liền bị xóa đi, hóa thành lãnh đạm và băng hàn.
“Muốn trách, thì trách ngươi là con thứ, mẫu thân ngươi ti tiện, ngươi cũng đã chú định phải ti tiện, học không được thuận theo, chỉ hiểu phản bội, ngươi cùng mẫu thân ngươi giống nhau, đều đáng chết!”