» Chương 324:

Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên - Cập nhật ngày May 13, 2025

“Các ngươi ở chỗ này chờ một lát, ta đi lấy một món pháp khí.”

Trần Mạc Bạch nói xong, đứng dậy trở về phòng mình. Hắn lấy Vô Tướng Nhân Ngẫu từ túi trữ vật ra, tháo viên linh thạch thượng phẩm bên trong xuống, đổi lại một viên linh thạch trung phẩm.

Mặc dù đã lâu không sử dụng chức năng thôi diễn của Vô Tướng Nhân Ngẫu, nhưng Trần Mạc Bạch là đệ tử chân truyền của Xa Ngọc Thành, việc điều chỉnh chế độ và khởi động lại nhân ngẫu diễn ra rất suôn sẻ.

Sau khi quét hình và đưa Ngân Tiêu Thiên Tuyệt Kiếm Kinh vào khôi lỗi, chỉ còn thiếu dữ liệu mô hình cơ thể của Ngư Liên. Trần Mạc Bạch lấy Lục Dương Thần Hỏa Kính ra và quay trở lại đình viện.

“Thư giãn một chút, đừng dùng linh lực chống cự ánh sáng chiếu ra từ gương của ta.”

Vừa dứt lời, luồng linh quang mạnh mẽ từ cổ đồng kính khiến Ngư Liên và Lạc Nghi Huyên không thể nhìn thẳng, cả hai đều phải cúi đầu xuống.

“Đây là pháp khí gì? Lúc tông môn thi đấu, những pháp khí nhị giai kia so với cái gương này đơn giản chỉ là đom đóm và vầng trăng sáng chói.”

Ngư Liên thầm kinh ngạc trong lòng.

Ngược lại, Lạc Nghi Huyên khi ở Cổn Lôi sơn đã nghe nói sư tôn mình có một mặt pháp khí tam giai là chiếc gương, nên trong lòng đã có sự chuẩn bị.

Nhưng cho dù biết, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Lục Dương Thần Hỏa Kính, Lạc Nghi Huyên vẫn không khỏi rung động.

Nàng cảm giác dưới ánh sáng chiếu rọi của mặt gương, mình dường như không còn che giấu gì, ngay cả tu vi cảnh giới ẩn tàng bằng Quy Nguyên bí thuật cũng bị soi rọi sạch sẽ.

Lục Dương Thần Hỏa Kính là pháp khí tam giai luyện chế dựa theo Bàng Chiếu Xích Tâm Bảo Giám, nó có thể thấu hiểu các dữ liệu về cơ thể tu sĩ.

Dưới sự thôi động của Trần Mạc Bạch, dữ liệu mô hình cơ thể của Ngư Liên đều được pháp khí phản ánh vào đầu hắn.

Sau đó, Trần Mạc Bạch dùng thần thức từ xa rót vào Vô Tướng Nhân Ngẫu, bắt đầu thôi diễn tình hình Trúc Cơ của Ngư Liên.

Lại một lần nữa thành công.

Trần Mạc Bạch hơi ngạc nhiên, tuy nhiên Vô Tướng Nhân Ngẫu chỉ cần xác suất Trúc Cơ vượt quá 50% thì sẽ biểu thị thành công. Trên thực tế, khi Trúc Cơ thật thì vẫn có khả năng thất bại.

Hắn dùng thần thức xem hết toàn bộ quá trình thôi diễn, chú trọng nhìn những bộ phận phát sáng là nơi linh lực vận hành trên Vô Tướng Nhân Ngẫu.

Trong lòng hắn đã rõ.

“Kinh mạch tay phải của ngươi có phải từng bị thương không?”

Ngư Liên nghe câu hỏi này, lộ vẻ kinh ngạc, do dự một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“Lúc đầu tu luyện Ngân Tiêu kiếm khí, vì không có người chỉ điểm nên đã làm tổn thương kinh mạch tay. Nhưng sau đó hẳn là đã khôi phục rồi.”

“Chỉ là bề ngoài khôi phục thôi. Kiếm khí của ngươi thuộc tính Kim chính thống, đặc biệt tổn hại mộc khí, cho nên gan so với các tạng phủ khác có chút yếu hơn. Lúc Trúc Cơ, linh lực vận hành đến chỗ này có thể vì điểm này mà không thể triệt để hoàn thành trình tự ngưng khí hóa dịch.”

Trần Mạc Bạch lại dùng gương chiếu vào sắc mặt hắn. So với Lạc Nghi Huyên có làn da mịn màng, thậm chí hơi tái nhợt và trong suốt đứng bên cạnh, sắc mặt Ngư Liên có chút vàng như sáp.

Đây chính là biểu hiện của gan không tốt.

“Mạch tay kinh lạc ngươi cảm thấy không sao, nhưng bộ phận bị kiếm khí cắt lúc đó trên thực tế vẫn chưa hoàn toàn liền lại. Lúc Trúc Cơ tốt nhất thân thể không tì vết, như vậy xác suất tẩy cân dịch tủy thành công sẽ cao hơn.”

Ngư Liên nghe, dùng tay trái sờ vào vết thương cũ ở tay phải bị kiếm khí cắt trước đây. Hắn vận chuyển toàn lực Ngân Tiêu kiếm khí đến đó, quả nhiên cũng cảm giác được một tia đau nhói như kim châm.

Trước đây hắn không để ý, còn tưởng công pháp mình tu luyện vốn là như vậy.

Bây giờ mới biết, hóa ra là vết thương cũ của mình chưa lành.

“Sư thúc, con nên chữa trị thế nào ạ?”

Câu “sư thúc” này của Ngư Liên kêu lên đặc biệt thành khẩn.

Trần Mạc Bạch nhớ lại tình cảnh mình gặp thiếu nữ đeo kính râm của Thần Cơ Phủ trong Xích Thành động thiên trước đây. Thân phận đổi chỗ, hắn giờ đây trong mắt người khác đã trở thành bậc thầy.

“Ta đối với y lý cũng chỉ biết chút ít, nhưng vừa hay Minh nhi mới ủ chế hai loại rượu rất thích hợp với tình huống của ngươi.”

Trác Minh đã ủ hơn 20 loại rượu mới từ linh mễ lai tạp khác nhau. Trần Mạc Bạch gần đây cũng đã nếm thử từng loại, dựa vào sự lợi hại của Nhiên Đăng Thuật mà biết rõ công hiệu của tất cả.

Mỗi loại rượu mới đều có trong kho hàng phía sau Tiểu Nam Sơn Phố. Trần Mạc Bạch bảo Lạc Nghi Huyên đi lấy về.

“Đây là Hoạt Huyết Thông Lạc Tửu, hơi cay, Luyện Khí tu sĩ không uống được. Ngươi mỗi ngày lấy khăn tay thấm ướt sau đó thoa lên vết thương ở mạch tay, liên tục một tháng. Trong thời gian này không dùng kiếm khí vận hành vào mạch tay đó nữa, sẽ khỏi hẳn.”

“Dưỡng Can Tửu, cái này có thể uống, nhưng cần phối hợp với những linh mễ Bảo Sâm này cùng nhau dùng. Mỗi ngày ba bữa cơm đem loại linh mễ nhất giai thượng phẩm này nấu chín ăn xong, lại uống một chén rượu, cũng liên tục một tháng. Trong thời gian này cũng không cần tu luyện, để gan của ngươi nghỉ ngơi thật tốt mà khôi phục một chút.”

Trần Mạc Bạch còn phát hiện trái tim Ngư Liên đập đặc biệt mạnh mẽ, trong tam tiêu lại ẩn chứa một luồng linh khí tinh thuần chưa được luyện hóa.

“Ngươi có phải từng dùng qua một loại linh dược thuộc tính Hỏa không?”

Do dự một chút, Trần Mạc Bạch vẫn trực tiếp hỏi ra. Ngư Liên quả nhiên giật mình, nhưng lúc này hắn đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục Trần Mạc Bạch, thành thật nói ra chuyện mình hồi nhỏ ở Thiên Trì dưới lòng đất tại một nơi nào đó ở Tuyết Quốc đã dùng qua một đóa hoa sen đỏ rực.

Cũng chính là sau đó, hắn bắt đầu thoát thai hoán cốt, tu luyện ngày càng thuận lợi.

“Ừm, thảo nào kiếm khí của ngươi rất tinh thuần. Lửa có thể luyện kim, linh lực Kim của ngươi mỗi lần tuần hoàn đi qua tam tiêu và vị trí trái tim đều bị luồng Hỏa Linh chi khí này tinh luyện. Điều này đối với ngươi Trúc Cơ ngược lại là chuyện tốt. Tạp chất và độc tố trong linh lực ít. Chỉ cần dưỡng tốt gan, bước ngưng khí hóa dịch cơ bản không có vấn đề gì.”

“Đa tạ Trần sư thúc chỉ điểm. Nếu con có thể Trúc Cơ, sau này có việc gì sai bảo, quyết không từ chối.”

Nói câu này, Ngư Liên mặt đầy thành khẩn, không còn vẻ đề phòng và cảnh giác như lúc mới vào cửa.

Bởi vì sau khi được Trần Mạc Bạch chỉ điểm lần này, Ngư Liên cảm giác hi vọng Trúc Cơ của mình đã tăng lên bốn, năm phần mười. Đối với tu sĩ Thiên Hà giới, đây chính là tái tạo chi ân.

Hai người tuy không có danh phận sư đồ, nhưng sau đêm nay, đã có tình nghĩa sư đồ thực sự.

“Ngươi như Trúc Cơ, ta cần ngươi giúp đỡ đi Bí cảnh Thần Thụ lấy một vật.”

Trần Mạc Bạch lúc này mới bắt đầu nói đến mục đích thực sự của mình.

“Là thứ gì ạ?”

“Chờ ngươi Trúc Cơ rồi nói sau.”

Việc này liên quan đến việc Trúc Cơ viên mãn của mình, thậm chí là Kết Đan. Mặc dù biết xác suất Trúc Cơ của Ngư Liên đã vượt quá năm phần mười, nhưng trước khi hắn thực sự thành công, Trần Mạc Bạch vẫn rất cẩn thận không tiết lộ ra.

“Sư tôn, người có thể xem giúp con cần chú ý điều gì khi Trúc Cơ không ạ?”

Chờ Ngư Liên cung kính cáo từ rời đi xong, Lạc Nghi Huyên nói lại thôi. Cuối cùng vẫn là Trần Mạc Bạch bảo nàng mở lời, nàng mới hơi ngượng ngùng nói ra nguyện vọng trong lòng.

“Đi đến đây.”

Tiểu đồ đệ có yêu cầu, vừa hay hôm nay Vô Tướng Nhân Ngẫu cũng đã điều chỉnh sang chế độ thôi diễn. Trần Mạc Bạch tự nhiên sẽ không từ chối nàng.

Hắn giơ Lục Dương Thần Hỏa Kính trong tay lên, ra hiệu Lạc Nghi Huyên đi đến trước gương.

“Đa tạ sư tôn!”

Không ngờ Lạc Nghi Huyên lại đi đầu làm đại lễ, sau đó mới bước nhanh đến trước cổ đồng kính.

Nàng mặt đầy đoan trang, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự căng thẳng không che giấu.

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 922: Thần niệm như núi

Chương 350:

Q.1 – Chương 921: Quấy rối