» Q.1 – Chương 751: Giao phong Thiên Vũ

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 12, 2025

**Chương 751: Giao phong Thiên Vũ**

Hoàng Phủ Long cái miệng vẫn mở, hoa tuyết múa tung, hóa thành vòng xoáy, điên cuồng chui vào thân thể hắn. Chỉ chốc lát sau, thân thể Hoàng Phủ Long càng mơ hồ bám vào một đạo long hình bóng.

“Hoàng Phủ Long, long ảnh!” Đồng tử mọi người đều co rụt lại. Thật lợi hại! Tựa hồ, bọn họ đều nhìn lầm chàng thanh niên điên rồ này. Tuy hắn trông có vẻ không bình thường, nhưng vẫn luôn tự tin hào hiệp như vậy, hắn còn muốn cưới Thiên Trì Tuyết làm thê tử.

Cái bóng tuyết long hư ảo bám vào người hắn, khiến toàn thân Hoàng Phủ Long bao trùm một tầng tuyết, mơ hồ còn có long khí phóng thích ra, nhưng luồng khí này lại vô cùng lạnh lẽo.

Con rồng này là một con Man Hoang tuyết long.

“Tuyết long chi quyền.”

“Hống!”

Hoàng Phủ Long bước ra một bước, nhất thời một luồng uy thế khủng bố tựa như đến từ Man Hoang tỏa ra, cực kỳ đáng sợ. Quyền trong có tuyết long, ý trong có long ngâm, khí trong có tuyết chi lạnh giá.

Tuyết long giương nanh múa vuốt, trực tiếp vồ tới trung niên Liệp Nhân, khí tức Man Hoang dường như muốn xé rách hắn.

“Dừng lại cho ta.” Liệp Nhân quát một tiếng, bàn tay đánh ra, nhất thời không gian xung quanh đều phảng phất biến thành tuyết, đánh về phía con Man Hoang tuyết long kia.

“Hống!” Tuyết long gào thét, xé rách vật cản bằng tuyết biến ảo ra, tiếp tục vồ lấy đầu Liệp Nhân, muốn xé nát hắn.

“Được.” Ngẩng đầu lên một chút, Liệp Nhân phóng thích một luồng hàn ý tuyết chi đáng sợ, trong nháy mắt đóng băng cả thân thể Hoàng Phủ Long, uy thế tuyết long cũng hơi giảm đi.

“Diệt.” Liệp Nhân phun ra một chữ, nhất thời lớp tuyết trên thân rồng tuyết tan đi, tan chảy. Chỉ chốc lát sau, tuyết long triệt để biến mất, không còn dấu vết.

“Không tệ, suýt nữa đã bức ta lùi lại.” Trung niên khẽ gật đầu với Hoàng Phủ Long, trong con ngươi thoáng qua một đạo suy nghĩ, đang suy tư vị cường giả nào trong Tuyết Sơn thích hợp chỉ đạo Hoàng Phủ Long. Tên này, trên người có khí tức Man Hoang thượng cổ, không biết là quái thai từ đâu tới.

“Tiền bối, ngươi xem có thể cho ta cùng thê tử tương lai của ta đồng thời tu luyện được không?” Hoàng Phủ Long chất phác gãi đầu, không hề có chút khí Man Hoang thô bạo lúc nãy.

“Thê tử tương lai của ngươi?” Liệp Nhân sững sờ.

“Khặc khặc!” Thiên Trì Tuyết ho khan một tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi, tên khốn này.

“Ừm, Thiên Trì Tuyết, thê tử tương lai của ta, ta muốn cùng nàng đồng thời tu luyện.” Hoàng Phủ Long khanh khách cười, khiến Thiên Trì Tuyết có xúc động thổ huyết, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tên Hoàng Phủ Long kia, đáng trách.

“Haha, hay, hay, cứ như ngươi mong muốn, ngươi hãy cùng tiểu Tuyết đi.” Trung niên sang sảng cười nói, cũng bị tên này chọc cười vui vẻ. Lúc nào Thiên Trì Tuyết thành thê tử tương lai của hắn, sao ngay cả người Thiên Trì Tuyết trên núi cũng không biết?

Hoàng Phủ Long này, thú vị. Hắn cũng vui vẻ tác thành cho tên này, còn có thể theo đuổi được Thiên Trì Tuyết hay không, thì phải xem bản lĩnh của Hoàng Phủ Long.

“Tạ tiền bối.” Hoàng Phủ Long trông đặc biệt hưng phấn, quay người còn đắc ý nhìn Thiên Trì Tuyết một chút, khiến Thiên Trì Tuyết suýt chút nữa phát điên.

Ánh mắt Liệp Nhân cuối cùng rơi vào Lâm Phong và Đường U U, nói: “Người dường như không thích hợp tiếp nhận kiểm tra.”

“Ừm, ta một mình tiếp nhận kiểm tra, để nàng cùng ta đồng thời, tiền bối thấy thế nào?” Lâm Phong nói.

“Không thành vấn đề, vậy ngươi đến đây đi.” Trung niên gật gật đầu với Lâm Phong. Trong số những người này, tu vi Lâm Phong tuy thấp nhất, nhưng cũng là người lạnh lùng nhất, trên người dường như có một luồng khí chất “người sống chớ lại gần”.

Không biết thực lực Lâm Phong thế nào.

Lâm Phong đứng dậy, bước chân chậm rãi bước ra. Bước đi nhẹ nhàng nhưng phảng phất mang theo từng tia nặng nề, khiến chân mày trung niên cau lại. Khí chất Lâm Phong khác với những người khác, nặng nề, ưu thương, phảng phất lúc nào cũng có thể bộc phát ra.

“Giống như bọn họ, dùng thủ đoạn mạnh nhất của ngươi, công kích ta.” Liệp Nhân nói rõ lại với Lâm Phong.

“Được.” Lâm Phong gật đầu. Một tiếng kiếm ngâm, huyết kiếm ra khỏi vỏ. Một luồng khí khát máu tỏa ra trong tuyết, sát khí, lạnh lẽo. Huyết kiếm lộ ra từng tia huyết sắc ánh sáng, phảng phất có vong hồn đang gào khóc bên trong. Trên huyết kiếm, nhuộm máu tươi không biết bao nhiêu người.

Lần này là để tranh thủ được lão sư mạnh mẽ chỉ đạo tu luyện, Lâm Phong tự nhiên sẽ làm hết sức. Bởi vậy, huyết kiếm ra khỏi vỏ.

Khí tức cả vùng không gian, trong khoảnh khắc Ẩm Huyết Kiếm ra khỏi vỏ đều trở nên nghiêm túc, càng lạnh hơn mấy phần. Lâm Phong không xem đây là một lần kiểm tra, mà là một lần đối địch sinh tử, giết chóc.

Chỉ có như vậy, hắn mới thực sự dốc toàn lực từ thân thể, từ nội tâm, vận dụng sức mạnh mạnh nhất. Nếu chỉ xem là một lần kiểm tra, sẽ không phát huy được thực lực mạnh nhất.

Chân mày Liệp Nhân cau lại. Giờ khắc này hắn phát hiện, hắn không giống như Liệp Nhân, Lâm Phong càng như là một cái Liệp Nhân, cầm Ẩm Huyết Kiếm, sát ý hừng hực. Trong lòng thầm gật đầu, không giống với những người khác, khác ở chỗ hắn để tâm, không xem đây là kiểm tra, mà là đối địch.

Đôi mắt lạnh lẽo kia, lạnh lùng như vậy, nhìn chằm chằm khiến toàn thân hắn đều không thoải mái.

Khí kiếm khủng bố bắt đầu càn quét trong hư không, điên cuồng khuấy động. Mọi người chỉ cảm thấy toàn thân hơi căng thẳng, hơi thở cũng trở nên nghiêm nghị hơn, ý chí kiếm đạo đang điên cuồng kéo lên.

“Tầng một, hai tầng… Tầng năm ý chí kiếm đạo.” Đồng tử mọi người đột nhiên run lên. Hóa ra Lâm Phong nắm giữ ý chí kiếm đạo tầng năm, thật đáng sợ!

Một tia hỏa diễm đen kịt lượn lờ trên huyết kiếm. Ngọn lửa này phủ lên một tia màu đen kịt, màu hủy diệt.

Toàn thân Lâm Phong cũng hóa thành một thanh kiếm, người cùng kiếm hợp, ý và kiếm hợp lại, người tức là kiếm.

“Giết!”

Rốt cục, Lâm Phong phun ra một âm thanh. Khí kiếm càn quét, Phong Khởi Cửu Thiên. Thân thể Lâm Phong biến mất tại chỗ, như máu một kiếm đâm ra, ám sát về phía trung niên.

Đồng tử trung niên đột nhiên co rụt lại. Tốc độ thật nhanh! Ý chí phong tâm.

Còn có ý chí kiếm đạo tầng năm, thanh niên này thật lợi hại.

“Tuyết!” Trung niên gầm lên một tiếng, tuyết cuồn cuộn điên cuồng hội tụ, chống đỡ phía trước. Nhưng dưới một kiếm như máu kia, trong nháy tức bị xuyên thủng. Hỏa diễm đen kịt làm tuyết tan đi, kiếm phảng phất không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn tiến về phía trước, nhanh! Chiêu kiếm này quá nhanh!

Thân thể lướt đi, trung niên bước chân lùi lại, lần đầu tiên lùi lại. Kiếm của Lâm Phong quá nhanh, quá mạnh, không lùi không được.

“Dừng lại cho ta.” Lực lượng Chân Nguyên khủng bố phóng thích, Chân Nguyên tuyết chi, lạnh giá, đóng băng. Huyết kiếm trong nháy mắt bám vào băng sương.

“Xì…” Kiếm Lâm Phong xẹt qua, hỏa diễm phóng thích uy năng hủy diệt, tuyết lần thứ hai tan đi. Thân thể Lâm Phong xoay tròn, thân hình như gió lần thứ hai lóe lên, lại là một kiếm chém giết ra, ánh sáng máu thật rực rỡ.

Lâm Phong không phải đang kiểm tra, là đang chiến đấu.

“Ý chí hỏa diễm.” Trung niên thấp giọng nói, ánh mắt kinh ngạc càng ngày càng đậm. Lão nhân đứng cách đó không xa cũng lộ ra vẻ tươi cười. Hắn phảng phất đã sớm dự liệu được cảnh này. Liệp Nhân này trấn thủ, hiểu rất rõ các cường giả Thiên Trì. Nhiều thanh niên có thiên phú tiến vào Thiên Trì đều do hắn dạy dỗ, trấn áp, lập tức đưa đến tay người phù hợp nhất để chỉ đạo.

Hắn tuy thực lực không quá mạnh, nhưng nhãn quang độc ác, luôn là cánh cửa quan trọng canh giữ Thiên Trì này. Đã thấy nhiều thiên tài, nhưng mấy người hôm nay, hiển nhiên cũng khiến hắn khá hài lòng.

“Thú vị.” Bàn tay hướng về bầu trời vươn ra, sức mạnh ý chí tuyết tâm phóng thích. Một luồng khí tức tuyết điên cuồng vồ tới kiếm và Lâm Phong. Huyết kiếm ngưng trệ, thân thể Lâm Phong cũng chớp mắt bao trùm sương tuyết, tay đều đóng băng.

“Trở về đi!” Một luồng sức mạnh hướng về huyết kiếm của Lâm Phong đẩy ra, khóe miệng trung niên hiện lên một tia ý cười.

“Phá!” Lực Cửu Chuyển Phật Ma tỏa ra, sương tuyết bao trùm trên người đều nổ tung.

“Giết!” Lâm Phong gầm lên một tiếng, sát khí mãnh liệt. Huyết kiếm phóng thích ánh sáng máu đáng sợ, dường như muốn chém giết trung niên.

“Hả?” Đồng tử trung niên ngưng lại, thân thể phảng phất hòa vào tuyết, lơ lửng lùi ra. Kiếm Lâm Phong chém vào chỗ trống.

“Phong Khởi!” Thân thể Lâm Phong như hình với bóng, khí sát phạt cuồn cuộn.

Trong con ngươi trung niên lấp lánh tinh mang, hai tay toàn bộ là băng tuyết, đột nhiên hợp lại, kẹp huyết kiếm vào lòng bàn tay.

“Buông tay.” Trung niên quát một tiếng, ý cảnh tuyết tâm khủng bố đóng băng kiếm và tay Lâm Phong. Bàn tay đột nhiên xoay tròn, muốn buộc Lâm Phong buông kiếm.

Tay Lâm Phong không buông ra, người cũng theo kiếm xoay tròn. Ý chí hỏa diễm khủng bố lần thứ hai tỏa ra, làm tan một tia băng tuyết.

“Giết!” Tiếng gầm thét cuồn cuộn phun ra, một đạo ánh kiếm đáng sợ từ huyết kiếm phun ra, chớp mắt giáng lâm trước mặt Liệp Nhân.

Đồng tử Liệp Nhân đột nhiên co rụt lại, thân thể bay vút sang bên cạnh, ánh kiếm xẹt qua bên cạnh.

“Đi.” Sức mạnh kinh khủng toàn bộ phun ra, thân thể Lâm Phong bị mạnh mẽ đẩy lùi. Liệp Nhân đưa tay vẫy tới, giữ lại sợi tóc đen kịt chầm chậm bay xuống cùng hoa tuyết trong lòng bàn tay.

Nhìn sợi tóc đen kia, trung niên ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong. Kiếm vẫn còn trong tay Lâm Phong. Kiếm tu, kiếm ở, người ở.

Cứ thế nhìn chàng thanh niên lạnh lùng kia, nhưng trên mặt trung niên đột nhiên lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Đây mới là võ tu, tu sĩ võ đạo mà hắn muốn tìm kiếm!

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 851: Vũ hồn phiên hiệt

Chương 331:

Q.1 – Chương 850: Trấn hồn linh