» Chương 583: Con thứ Bạch Hạo

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025

Chương 583: Con thứ Bạch Hạo

“Đáng chết, ta vẫn là ta a. . .”

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình đã thay đổi, trở nên đáng sợ, trở nên nguy hiểm. . .

“Nơi này chính là có Thiên Nhân lão tổ a, ta. . . Ta thế mà còn dám tới nơi đây chuẩn bị đoạt thức ăn trước miệng cọp đi trộm Thiên Nhân Hồn. . .” Bạch Tiểu Thuần dụi dụi mắt, đáng tiếc không đụng chạm đến nước mắt. Loại cảm giác người cơ khổ, khóc không ra nước mắt này, khiến Bạch Tiểu Thuần nội tâm liên tục thở dài.

Hắn nghĩ thầm, nếu là bản thân trước kia, đánh chết cũng sẽ không tới nơi đây. Nhưng bây giờ. . . Lại chủ động tới.

“Đều do Hồng Trần Nữ cùng Trần Hạ Thiên kia, ta là bị buộc. . . Đáng chết, ta nổi giận lên, chính mình cũng sợ hãi!” Bạch Tiểu Thuần đáy lòng tự an ủi, nhưng lại không có biện pháp khác. Hắn chỉ có thể an định tâm thần, giả bộ trầm mặc ít nói, hướng về Bạch gia thành trì đi đến.

“Bạch gia này thân là Cự Quỷ thành tam đại Luyện Hồn gia tộc, có hộ tộc trận pháp. . . Trận này nói không chừng có thể phán đoán thân phận huyết mạch tộc nhân. Cũng không biết mặt nạ của ta có được hay không. . . Hẳn là có thể chứ.” Bạch Tiểu Thuần có chút bất an, chậm rãi tiến lên, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng một khi không ổn, lập tức bỏ chạy.

Càng tới gần, ánh mắt từ bốn phía ngưng tụ đến càng lúc càng dày đặc. Đến lúc Bạch Tiểu Thuần cách Bạch gia thành trì khoảng trăm trượng, pho tượng rồng rắn tựa như muốn bay lên trời trên thành trì kia, hai mắt đột nhiên lộ ra u quang, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần!

Ánh mắt này mang theo sâm nhiên, càng có một luồng khí tức nguy hiểm tràn ra, giống như đánh giá ra Bạch Tiểu Thuần không phải tộc nhân Bạch gia. Như vậy, không trải qua thông cáo mà dám xông vào nơi đây, sẽ đối mặt với Lôi Đình chi lực của pho tượng kia!

Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi, trầm mặc mấy hơi thở, đột nhiên bước ra một bước, trực tiếp tiến vào trong trận pháp Bạch gia. Lập tức, lệnh bài thân phận Bạch Hạo trong túi trữ vật của hắn tản mát ra ánh sáng nhu hòa. Cùng lúc đó, mặt nạ của hắn trong nháy mắt này, cho thấy ba động chỉ có hắn có thể cảm nhận được, như Man Thiên Quá Hải, lừa gạt trận pháp này, khiến trận pháp cho rằng Bạch Tiểu Thuần chính là Bạch Hạo!

Khi Bạch Tiểu Thuần thuận lợi đi vào trận pháp, những ánh mắt ngưng tụ trên người hắn trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh. Hai mắt u quang của pho tượng thành trì cũng ảm đạm xuống, không còn sắc bén. Thậm chí còn có tiếng ken két truyền ra, dưới pho tượng rồng rắn to lớn này, cửa lớn thành trì Bạch gia chậm rãi mở ra.

Theo cánh cửa mở ra, từ trong đại môn này, một nam tử trung niên bước ra. Nam tử này tu vi chỉ là Ngưng Khí đại viên mãn, hai tay cắm trong ống tay áo, thân ảnh gầy gò, tướng mạo mang theo vẻ cay nghiệt. Giờ phút này đang cau mày, vẻ mặt rất không kiên nhẫn quét mắt Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần nội tâm cũng nhẹ nhàng thở ra, biết bước đầu tiên tiến vào Bạch gia coi như đã thông qua. Giờ phút này, hắn xụ mặt, kiên trì, vội vàng tiến đến, rất nhanh đi thẳng đến trước cổng chính Bạch gia, đang định bước vào.

“Bạch Hạo thiếu gia, ngươi trở về thì cũng thôi đi, chẳng lẽ quên quy định của phu nhân, con thứ chi tử chỉ có thể đi cửa bên a!”

“Thế mà dẫn động gia tộc trận pháp, thậm chí để rồng rắn mở cửa. Xem ra ngươi đã quên thân phận của mình. Cửa này, không phải ngươi có thể đi.” Nam tử trung niên lạnh lùng mở miệng, ngăn cản trước người Bạch Tiểu Thuần, trong thần sắc lộ ra vẻ khinh miệt.

Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử trung niên trước mắt. Hắn biết Bạch Hạo ở Bạch gia không được chào đón, nhưng không nghĩ tới ngay cả một hạ nhân giữ cửa cũng coi thường hắn như vậy. Việc này đại biểu Bạch Hạo ở Bạch gia đã không còn đơn giản là không được chào đón.

“Đây đã là cố tình nhục nhã và gây khó khăn.” Bạch Tiểu Thuần trong mắt lộ ra một vòng sắc bén. Ánh mắt này rơi vào mắt nam tử trung niên, khiến tâm thần hắn chấn động, toàn thân lập tức băng hàn, não hải trong chốc lát vang lên tiếng oanh minh, phảng phất đặt mình vào rét đậm, nội tâm giật mình, càng không dám nhìn thẳng ánh mắt Bạch Tiểu Thuần. Hắn theo bản năng liền lui ra phía sau mấy bước, hai tay khép trong ống tay áo cũng kinh hoàng buông ra, sau đó nhường đường.

Bạch Tiểu Thuần mặt không thay đổi đi qua bên cạnh nam tử trung niên, trực tiếp bước vào trong cửa lớn. Đến lúc hắn rời đi rất lâu, nam tử trung niên này mới phục hồi lại, sắc mặt biến hóa, kinh nghi bất định.

“Ánh mắt Bạch Hạo này, sao lại sắc bén như thế, không giống với hắn trước kia!”

Nam tử trung niên kinh nghi không nói. Bạch Tiểu Thuần bước vào Bạch gia, thẳng đường đi tới. Thành trì Bạch gia này rất lớn, nhưng dù sao là một gia tộc, không có cửa hàng tồn tại, chỉ có những khu nhà lớn thuộc về các chi mạch khác nhau của Bạch gia. Trong đó, điêu lan ngọc thế rất xa hoa, bốn phía thỉnh thoảng có giả sơn san sát, có không ít người Bạch gia ra vào. Giữa không trung, còn có từng đạo cầu vồng gào thét bay qua, rất náo nhiệt.

Không đợi Bạch Tiểu Thuần đi xa, đối diện có một đại nha hoàn giả dạng nữ tử, vừa răn dạy người bên cạnh, vừa đi đến. Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, đại nha hoàn này sửng sốt, sau đó trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng.

“Cũng không biết nơi tiếp khách phụ trách giữ cửa thế nào, thứ gì cũng có thể từ cửa chính tiến vào a!” Đại nha hoàn này lạnh lùng mở miệng, không để ý Bạch Tiểu Thuần, đi qua bên cạnh hắn.

Bạch Tiểu Thuần lập tức muốn nổi giận, vừa định trừng mắt, nhưng nghĩ tới mình không phải Bạch Hạo, hắn lúc này mới nhịn xuống.

“Nhịn, dù sao ta cũng không phải Bạch Hạo.” Bạch Tiểu Thuần chậm rãi hít vào một hơi, nhìn bóng lưng đại nha hoàn kia, tiếp tục tiến lên. Hắn đi dạo trong thành trì Bạch gia, trên đường gặp không ít người hầu Bạch gia. Những người này không ngoài dự đoán, đều là khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên nét mặt đều lộ ra vẻ khinh miệt và khinh thường.

Vẻ mặt này thật sự quá cố ý, dường như là cố ý như vậy. Thậm chí còn có một số người, nhìn không giống như cố ý, mà là vẻ mặt chán ghét, phảng phất Bạch Tiểu Thuần dơ bẩn đến mức nào.

Tất cả những điều này khiến Bạch Tiểu Thuần nhiều lần nhịn không được, nhưng nghĩ tới mục đích của mình, hắn không ngừng nhắc nhở bản thân.

“Ta nhẫn!” Bạch Tiểu Thuần cắn răng nói, có chút phát sầu nhìn bốn phía. Hắn không biết Bạch Hạo ở đâu, việc này cũng không tiện hỏi người khác. Tình cảnh của Bạch Hạo, Bạch Tiểu Thuần trước đó tuy đã chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới lại kém đến mức này.

“Sao lại như vậy. . .” Bạch Tiểu Thuần có chút đau đầu. Đang đi dạo, bỗng nhiên, xa xa có một lão giả từ trong một đại điện đi ra. Lão giả này y phục tốt hơn hạ nhân bình thường một chút, tu vi cũng khoảng Trúc Cơ. Thần sắc kiêu căng, hiển nhiên dù không phải tộc nhân Bạch gia, cũng là nhân vật như quản gia trong Bạch gia.

Giờ phút này, hắn chắp tay sau lưng, đang định rời đi, giống như chú ý tới Bạch Tiểu Thuần.

Lão giả này sửng sốt, sau đó sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

“Bạch Hạo!”

“Ngươi quên thân phận của mình a, nơi này là nơi ngươi có thể đến a, ngươi gan to lắm, dám xem thường gia quy!” Lão giả ánh mắt như mang, lời nói không chút khách khí, như răn dạy người hầu, chỉ vào Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp quát tháo một phen.

Bạch Tiểu Thuần đi tới đây, không ai chào đón không nói, một đường tất cả mọi người đều chán ghét khinh miệt. Hắn vẫn luôn nhẫn, nhưng bây giờ, nhìn thấy lão giả này lại dạy dỗ mình như vậy, hắn lập tức nổi giận, đột nhiên ngẩng đầu. Nhưng đúng lúc này, giọng nói của một nữ tử từ đằng xa truyền đến.

“Trần quản gia, nơi này là Bạch gia của ta, hắn nói thế nào cũng là huyết mạch Bạch gia ta, há có thể là ngươi nô bộc này tùy ý nhục nhã như vậy!” Theo lời nói truyền đến, giữa không trung một đạo cầu vồng ban đầu muốn bay qua, bỗng nhiên dừng lại, lộ ra thân ảnh một nữ tử.

Nữ tử này thần sắc băng lãnh, cả người như hàn băng, tu vi không tầm thường, đạt đến Trúc Cơ đại viên mãn. Giờ phút này nhíu mày, không vui nhìn qua lão giả kia.

Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía nữ tử giữa không trung, hít sâu một hơi, đè xuống cơn giận lúc trước.

Lão giả biến sắc, trong mắt mang theo kiêng kỵ, vội vàng cúi đầu, cung kính cúi đầu về phía nữ tử giữa không trung.

“Gặp qua Ngũ tiểu thư, lão nô nhất thời nói sai, thật sự là quy định của gia chủ, con thứ chi tử, không trải qua triệu hoán, không thể bước vào nội trạch. . .”

Nữ tử giữa không trung nghe vậy trầm mặc một chút, cúi đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, than nhẹ một tiếng.

“Bất kể nói thế nào, hắn cũng là người Bạch gia, ngươi không thể dùng lời lẽ nhục nhã.” Nói xong, nàng lắc đầu, hóa thành cầu vồng tiếp tục đi xa.

Lão giả vội vàng cúi đầu xưng phải. Đến lúc nữ tử rời đi, lão giả mới ngẩng đầu, chán ghét quét mắt Bạch Tiểu Thuần một chút.

“Có Ngũ tiểu thư ra mặt, hôm nay không trách phạt ngươi. Cút nhanh về Bắc khu, nếu để lão phu nhìn thấy ngươi tự tiện tiến vào nơi đây, nhất định bẩm báo gia chủ, xử trí theo gia quy!” Lão giả nói xong, hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo, quay người đi xa.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình muốn nổ tung. Từ lúc tiến vào Bạch gia, đến bây giờ, không bao lâu thời gian, hắn liên tục nhịn, một đường nhịn cho tới bây giờ. Hắn cảm thấy tiếp tục như vậy, bản thân thật sự không thể tiếp tục giả bộ đóng vai Bạch Hạo.

“Cũng không biết Bạch Hạo kia làm sao kiên trì nổi. Gia tộc như vậy, ở lại đây còn có ích lợi gì!”

“Bất quá cho dù không được chào đón, cũng không đến mức như vậy mới phải, trong này có vấn đề!”

“Thôi được, dù sao ta không phải Bạch Hạo. Vì Thiên Nhân Hồn, ta nhịn thêm một chút.” Bạch Tiểu Thuần cắn răng hàm, đè xuống nội tâm tức giận. Lúc quay người hướng về phía bắc mà đi, âm thầm mắt sáng lên, nhỏ bé không nhận ra nhìn lướt qua xa xa một tòa tháp cao bảy tầng sừng sững trong một khu nhà lớn.

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Chương 2104: Triệu Diễm lo lắng

Q.1 – Chương 723: Chính là bạo lực!

Toàn Chức Pháp Sư - April 30, 2025

Chương 2103: Mở giới