» Q.1 – Chương 595: Trả thù mà đến

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 12, 2025

Chương 595: Báo thù mà đến

“Cút!”

Cô gái kia lướt nhìn Lâm Phong, thấy hắn khí tức chưa đạt đến Huyền Vũ Cảnh, trong mắt lộ vẻ trào phúng.

Lâm Phong vung tay lên, ánh mắt dán chặt vào chiếc roi đang quất tới, trực tiếp tóm lấy nó. Lập tức, chiếc roi đang vẫy vùng ngừng bặt, đứng yên tại chỗ.

“Hả?”

Thiếu nữ áo hồng nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo. Một luồng lửa từ roi tuôn ra, lan đến tay Lâm Phong. Đồng thời, Chân Nguyên lực lượng truyền vào roi, bàn tay áo hồng của thiếu nữ muốn vẫy lên.

Nhưng chiếc roi vẫn bị Lâm Phong nắm chặt, không hề suy suyển. Ngọn lửa kia cũng trực tiếp biến mất.

“Lên.”

Tay Lâm Phong run lên, lập tức một luồng sức mạnh đáng sợ từ roi truyền ra. Thân thể thiếu nữ áo hồng bị roi kéo lên, lơ lửng giữa không trung, sắc mặt nàng không khỏi biến đổi lớn.

“Dừng tay.”

Từ xa, tiếng quát lạnh lẽo truyền đến. Lập tức, một ảo ảnh lao về phía Lâm Phong, một luồng sức mạnh khủng khiếp giáng xuống thân hắn.

“Cút.”

Lâm Phong chưa động, Vân Phi Dương bước ra một bước, trường bào tung bay, khí tức bá đạo bao trùm. Kèm theo tiếng nổ vang trời, bụi bay tứ tung, thân thể đối phương trực tiếp bị đánh lùi.

“Cút.”

Thêm một chữ “cút” vang lên. Lâm Phong siết chặt roi, rung mạnh trong hư không, đột ngột quăng roi ra ngoài. Thân thể thiếu nữ áo hồng cũng theo roi bị quật bay, bước chân loạng choạng, lùi về sau nhiều bước mới đứng vững.

Đứng vững, thiếu nữ áo hồng nhìn chằm chằm Lâm Phong với ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Ngươi lại dám ra tay với ta?”

“Bảo ngươi cút.”

Lâm Phong quát lạnh một tiếng, trong mắt không còn nụ cười thuần phác mà lộ ra sự lạnh lùng.

“Ngươi đang tìm cái chết.” Giọng cô gái càng lúc càng lạnh.

“Ba.”

Lâm Phong bước chân tiến lên, khiến sắc mặt thiếu nữ cứng đờ.

“Hai!”

Lại một bước tiến ra, Lâm Phong phun ra một chữ, hàn ý trên người càng lúc càng mãnh liệt.

“Tiểu thư, chúng ta quay về.”

Chỉ thấy một người khác nhìn Vân Phi Dương trước mặt, người này khó đối phó.

Sắc mặt thiếu nữ áo hồng khó coi, huýt sáo ra hiệu, lập tức ngựa chiến lao về phía nàng.

“Còn muốn tiếp tục làm hại người khác sao!”

Lâm Phong nhìn thấy con ngựa khỏe lao về phía thiếu nữ, há miệng, trực tiếp phun ra một hơi. Lập tức, một mùi rượu từ miệng Lâm Phong phun ra, lan tỏa trong không gian, trong nháy mắt giáng xuống thân con ngựa khỏe.

“Ầm ầm!”

Một luồng khí tức hung bạo truyền ra, ánh lửa hiện lên, ngựa chiến hí vang. Chỉ thấy mùi rượu mà Lâm Phong phun ra biến thành lửa, trực tiếp bùng cháy, thiêu đốt trên thân ngựa chiến, đốt chết con ngựa.

“Ngươi…”

Thiếu nữ áo hồng thấy yêu mã bị Lâm Phong đốt chết, sắc mặt lạnh như băng, nhìn chằm chằm Lâm Phong.

“Một!”

Âm thanh hạ xuống, Lâm Phong bước nhanh một bước, đi về phía cô gái kia.

“Đi.” Chỉ thấy hộ vệ của thiếu nữ thân thể lóe lên, hóa thành một đạo ảo ảnh, trực tiếp đưa thân thể thiếu nữ lao nhanh rời đi, cực kỳ mạnh mẽ.

Nhìn bóng người đi xa, Lâm Phong cũng không đuổi theo.

“Ngươi chờ.”

Từ xa, một giọng nói lạnh lùng từ rất xa bay tới, cô gái kia rõ ràng không định bỏ qua chuyện này.

Con ngươi Lâm Phong hơi nheo lại, bắn ra từng luồng hàn quang. Trải qua Ma Kiếm phản phệ, lại ngộ thiên địa tự nhiên trong núi, tâm Lâm Phong cũng trở nên rộng rãi hơn, khí lạnh trên người dần giảm bớt, nụ cười trong mắt cũng trở nên trong sạch thuần phác hơn. Nhưng giờ phút này, hắn lại bị sự lạnh lẽo trong lòng gây nên.

“Lâm Phong, xem ra phải cẩn thận một chút. Mê Thành này không thể so Tuyết Nguyệt, một tên hộ vệ đã có thực lực Huyền Vũ Cảnh tầng bốn, khẳng định không phải thế lực bình thường.”

Vân Phi Dương đi đến bên Lâm Phong nhắc nhở một tiếng. Lâm Phong khẽ gật đầu, có một số việc, muốn tìm đến cửa, tránh cũng không tránh khỏi.

“Ca, có phải ta gây chuyện rồi không?”

Tiêu Nhã le lưỡi, có chút hổ thẹn.

“Không liên quan gì đến em.” Lâm Phong xoa đầu Tiêu Nhã, khiến nàng trừng mắt nhìn hắn, né tránh ra, chỉnh lại tóc của mình.

Lâm Phong thấy dáng vẻ đáng yêu của Tiêu Nhã thì mỉm cười, lại đưa bầu rượu vào miệng, uống một hơi đầy.

“Hô…”

Một luồng mùi rượu nóng rực phun ra, sắc mặt Lâm Phong càng lúc càng đỏ. Chuyện của cô gái kia, e rằng chưa xong. Hắn vẫn nên sớm cởi bỏ cấm chế dược lực, khôi phục Chân Nguyên lực lượng cho thỏa đáng.

Phần Nguyên Liệt Tửu kích thích chân nguyên, có lẽ có thể giúp hắn phục hồi nhanh hơn. Lúc này, Lâm Phong đã có Chân Nguyên lực lượng khoảng Huyền Vũ Cảnh tầng hai, chỉ là dùng pháp ẩn giấu áp chế lại, không khiến người ta nghi ngờ.

Đúng như Lâm Phong suy đoán, chuyện này quả thật không đơn giản như vậy.

Không lâu sau, trên bầu trời khu vực Lâm Phong đang ở, yêu thú vây quanh.

Lâm Phong và những người khác ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy thiếu nữ áo hồng đang ngồi trên lưng một con yêu thú, ánh mắt không ngừng dò xét xuống dưới. Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại trên người Lâm Phong.

Thấy Lâm Phong, con ngươi thiếu nữ lập tức trở nên lạnh giá, quát lạnh: “Ở đó.”

Tiếng nói nàng vừa dứt, lập tức những con yêu thú đang lượn lờ trên hư không liền tập trung lại, khóa chặt thân ảnh ba người Lâm Phong.

“Nhiều cường giả quá, đều là tu vi thực lực từ Huyền Vũ Cảnh tầng bốn trở lên.”

Lâm Phong và Vân Phi Dương nhìn lướt qua bóng người trên bầu trời. Trong số đó, thậm chí còn có không ít cường giả Huyền Vũ Cảnh tầng sáu. Đúng như Vân Phi Dương suy đoán, thế lực này không hề đơn giản.

Xung quanh Lâm Phong và những người khác, đám đông thấy bóng người trên hư không đều tránh xa ra, kinh ngạc nhìn ba người Lâm Phong.

Ba người này gan thật lớn, thậm chí ngay cả người của Thái Thúc gia tộc cũng dám trêu chọc.

Chẳng lẽ bọn họ không biết, ở Mê Thành này, có vài thế lực không thể trêu chọc?

Trong đó, có một thế lực là Thái Thúc gia tộc, một trong bốn dòng họ lớn nhất Mê Thành.

Mê Thành chỉ là một tòa thành phố rộng lớn, không có hoàng thất, chỉ có năm thế lực mạnh nhất. Tứ đại gia tộc, ở bốn khu vực lớn của Mê Thành, chính là chúa tể.

Mấy người Lâm Phong, là muốn tìm cái chết, khiêu khích người của Thái Thúc gia tộc.

“Ngươi bây giờ có cảm thấy hối hận, sợ hãi không?”

Cô gái kia ngồi trên lưng yêu thú, ánh mắt quan sát Lâm Phong. Bị đông đảo cường giả vây quanh, giờ phút này nàng có vẻ cao cao tại thượng, nhìn xuống Lâm Phong và những người khác.

Hôm nay nàng vốn rất hứng thú, cưỡi ngựa chạy tung tăng, nhưng không ngờ lại gặp phải kẻ dám động đến mình, hơn nữa còn đốt chết ngựa của nàng, quả thực là gan to bằng trời.

“Hối hận, sợ hãi?”

Lâm Phong lẩm bẩm nói nhỏ. Hắn hối hận gì? Hối hận ngăn cản thiếu nữ này ra tay với Tiêu Nhã? Khiến nàng một roi quất lên người Tiêu Nhã?

Còn về sợ hãi, trải qua nhiều rồi, Lâm Phong từ lâu đã tâm như nước lặng.

“Ta quả thật hối hận.” Lâm Phong mở miệng nói: “Hối hận không tát mạnh hai cái vào mặt ngươi.”

Ánh mắt thiếu nữ cứng đờ, sắc mặt càng lúc càng lạnh. Đáng ghét, gia hỏa này có hay không quá không biết sống chết, lúc này, lại vẫn dám nói lời nhục mạ mình, khiến nàng cảm thấy chịu cực kỳ đại nhục nhã.

“Ngươi bây giờ quỳ xuống cho ta, nói ngươi hối hận vẫn còn kịp.”

Giọng nói lạnh lùng, thiếu nữ muốn thấy Lâm Phong phủ phục dưới chân nàng. Nàng ghét Lâm Phong có đôi mắt trong veo đó.

“Xem ra để ngươi cút, đúng là có lợi cho ngươi quá rồi.”

Lâm Phong cười gằn nói. Sắc mặt cô gái càng lạnh: “Đã như vậy, vậy các ngươi chết hết đi.”

“Giết bọn họ.” Phất phất tay, thiếu nữ cưỡi trên lưng yêu thú, truyền đạt lệnh giết.

“Vù, vù…”

Cánh chim lấp lóe, một con yêu thú sà xuống, lao về phía Lâm Phong chém giết. Cặp vuốt sắc bén bay thẳng đến đầu Lâm Phong chộp giết.

“Nghiệt súc.”

Bước chân Lâm Phong đạp xuống mặt đất, nhục quyền bay thẳng lên bầu trời đánh giết. Lập tức, cơn lốc khủng khiếp gào thét, bay thẳng đến yêu thú.

“Ầm ầm!”

Yêu thú dưới một quyền của Lâm Phong, lại trực tiếp bị nổ tung bay ngược trở lại.

“Ê a…”

Con Huyền Yêu cấp ba kia gào thét một tiếng, dĩ nhiên lực lại phi, rơi xuống dưới.

“Hả?”

Con ngươi những người đó ngưng lại. Sức mạnh của người này thật khủng khiếp, dĩ nhiên cùng yêu thú trực tiếp đối kháng, còn đánh chết yêu thú.

“Giết, giết hắn.”

Thiếu nữ quát chói tai một tiếng. Lập tức, từng con yêu thú khủng khiếp toàn bộ tấn công xuống phía dưới Lâm Phong. Toàn bộ trời đất đều trở nên mờ mịt.

Bước chân Vân Phi Dương đạp xuống, một luồng áp lực thiên địa giáng lâm.

“Ta đến.”

Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong phun ra một âm thanh, khiến khí thế của Vân Phi Dương hơi ngưng lại. Lập tức, luồng uy thế khủng bố kia tiêu tan. Lâm Phong muốn đến, liền để Lâm Phong đến.

Toàn thân giãn ra, lực lượng chân nguyên trên người Lâm Phong lưu động. Lúc yêu thú sà xuống, Lâm Phong lại ngửa đầu, từng ngụm rượu mạnh không ngừng từ bầu rượu bị hắn nuốt vào bụng. Lập tức, sức mạnh chân nguyên rung động càng lúc càng kịch liệt.

Trên toàn thân Lâm Phong, phảng phất lượn lờ một tầng ánh sáng chân nguyên.

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 811: Đoạt bảo

Chương 320:

Q.1 – Chương 810: Lá bài tẩy