» Q.1 – Chương 474: Kiếm đạo ý chí
Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 12, 2025
Chương 474: Kiếm đạo ý chí
“Chư vị không cần câu nệ như vậy, có thể ngồi cùng một chỗ uống rượu thưởng trà món ngon, cũng là hiếm thấy. Tùy ý đi lại một phen, kết giao bằng hữu, há không phải chuyện vui.”
Long Sơn đế quốc sứ thần nhìn thấy bầu không khí nghiêm nghị, cười nói.
“Đã quên nói cho mọi người tên của ta, ta tên Như Lam Sơn.” Vị sứ thần này của Long Sơn đế quốc giơ ly rượu lên, cất cao giọng nói: “Có thể cùng hai nước tuấn kiệt gặp mặt là vinh hạnh của như mỗ, uống trước đã.”
Như Lam Sơn uống cạn rượu trong chén. Mọi người vì thân phận của hắn đều dồn dập nâng chén cùng uống.
“Vị bên tay trái ta đây, là trưởng lão Nghiêu Nhật Khu của Tinh Mộng Các, còn người bên phải ta, là tuấn kiệt của Long Sơn đế quốc, Kiếm Thần. Chư vị có thể tiếp xúc nhiều một chút, lẫn nhau chỉ đạo, lĩnh giáo.”
Nghiêu Nhật Khu và Kiếm Thần khẽ gật đầu chào mọi người, đoàn người cũng đều đáp lễ.
“Được rồi, chư vị cứ tự nhiên. Vừa nãy tiếng đàn vũ khúc còn chưa dứt, Nhai điện hạ cũng có thể để các mỹ nhân tiếp tục, tăng thêm mấy phần nhã hứng.” Như Lam Sơn cười nói. Đoàn Nhai khẽ gật đầu, ánh mắt hướng về xa xa ra hiệu. Một lát sau, lại có một đám cô gái xinh đẹp tấu và vũ khúc, phi thường tươi đẹp.
Chỉ tiếc, bầu không khí không còn tự nhiên. Lúc này, những người đến từ Thiên Phong quốc và Tuyết Nguyệt quốc đều lòng mang ý đồ riêng.
Vân Phi Dương là người đầu tiên rời khỏi chỗ ngồi. Hắn bưng chén rượu, đi thẳng tới bên cạnh Lâm Phong, không nói lời nào, chỉ nâng chén, nở nụ cười với Lâm Phong.
“Chuyện lần trước, còn chưa kịp cảm ơn ngươi, ta mời ngươi một chén trước.” Lâm Phong và chén rượu trong tay Vân Phi Dương khẽ chạm vào nhau, lập tức uống cạn. Vân Phi Dương cười và cũng ngửa đầu uống hết rượu trong chén.
“Chút chuyện nhỏ không đáng gì. Đúng là hôm nay, ngươi gây ra chuyện như vậy, đắc tội không ít người. Ta sẽ không chiếm dụng thời gian của ngươi nữa.” Vân Phi Dương cười và nhấc chén rượu đi ra.
Vân Phi Dương vừa đi, hoàng tử Phong Trần của Thiên Phong quốc liền tới bên cạnh Lâm Phong. Tâm ý của Vân Phi Dương không cần nói cũng biết.
“Hôm nay hiếm thấy được gặp tuấn kiệt của Tuyết Nguyệt, quả nhiên lợi hại, vừa ra tay đã giết chết Thất Sử của Thiên Phong ta, bội phục.” Phong Trần mỉm cười với Lâm Phong. Giọng nói nghe có vẻ hào hiệp, thế nhưng ai cũng biết hắn nói một đằng làm một nẻo, hỉ nộ không hiện ra ngoài, tâm cơ khá là thâm trầm, khiến Lâm Phong âm thầm cảm khái một tiếng: người hoàng gia quả nhiên rất ít có ai đơn giản.
Vị Phong Trần này lúc này rõ ràng hận không thể lập tức giết hắn, nhưng vẫn có thể nở nụ cười hiền hòa như vậy, khiến Lâm Phong thực sự nhìn với con mắt khác xưa.
“Vị Thiên Phong Đệ Thất Sử kia không hiểu lễ nghi, miệng đầy lời tục tĩu. Người như vậy sống sót cũng chỉ khiến Thiên Phong quốc hổ thẹn. Sao không giết đi để Thiên Phong quốc không đến nỗi quá mất mặt.” Lâm Phong khẽ cười nói, phảng phất hắn giết Đệ Thất Sử vẫn là vì Phong Trần mà suy nghĩ.
“Nói như vậy, chúng ta có phải là nên cảm ơn ngươi mới đúng không?” Đệ Tam Sử và Đệ Ngũ Sử tiến lên phía trước, lạnh lùng nhìn Lâm Phong. Trên người bọn họ có một luồng uy thế vô hình, không tiết ra ngoài, chỉ giáng xuống thân Lâm Phong.
Cảm nhận được vài luồng áp lực đồng thời bức tới, Lâm Phong cười lạnh. Một luồng sát khí sắc bén chợt hiện ra giữa không trung.
“Răng rắc, răng rắc!”
Hai tiếng động nhẹ truyền ra. Chén rượu trong tay Đệ Tam Sử và Đệ Ngũ Sử trực tiếp vỡ tan, rượu trong chén bắn tung tóe lên người bọn họ. Họ nhắm hờ mắt lại, rồi lập tức mở ra, nhưng trên mặt đã dính đầy rượu.
Ánh mắt hai người đờ ra, bất động. Họ đưa tay lên, dùng ống tay áo lau khô rượu trên mặt, con ngươi nhìn chằm chằm Lâm Phong.
“Uống rượu thì uống rượu, hai vị hà tất thật tình như thế? Chén rượu, nào chịu được uy thế của chúng ta chen ngược.”
Đệ Tam Sử và Đệ Ngũ Sử còn chưa mở miệng, Lâm Phong đã nói một tiếng, khiến mọi người đều hướng mắt về phía này nhìn. Uy thế làm vỡ nát chén rượu, hiển nhiên là hai người họ dùng uy thế đối phó Lâm Phong. Lâm Phong đột nhiên phản kích, mới khiến chén rượu nổ tung, đồng thời họ bất ngờ không kịp đề phòng, để rượu trong chén bắn lên mặt.
“Lâm Phong này, đúng là không một chút nào khách khí.” Mọi người thầm nhủ. Lâm Phong trực tiếp dùng uy thế đột ngột làm nứt chén rượu, khiến đối phương mất mặt. Trong mắt mọi người, đây là điều mà cả Đệ Tam Sử và Đệ Ngũ Sử đều không nghĩ tới.
Đương nhiên, đây cũng là kết quả của việc hai người họ khiêu khích Lâm Phong trước. Lâm Phong không phải loại người thích làm màu, chỉ là không ưa đối phương mà thôi. Hắn đối với người hắn ghét, xưa nay sẽ không giả vờ che giấu điều gì. Hai người họ dùng uy thế lén lút áp bức lên người hắn, Lâm Phong đương nhiên phải phản kích, hơn nữa là đường đường chính chính phản kích.
“Rượu rất mạnh.” Đệ Tam Sử liếm môi, khẽ nói. Giọng nói khàn khàn ẩn chứa một luồng tức giận không thể che giấu. Lâm Phong, quá coi thường người khác.
Đệ Ngũ Sử thì trực tiếp ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong, khí tức phóng thích.
“Ha ha.” Một tiếng cười khẽ truyền ra. Chỉ thấy Đoàn Thiên Lang đã đi tới bên cạnh Lâm Phong, nâng chén quay về Đệ Tam Sử và Đệ Ngũ Sử cười nói: “Hai vị đừng để ý. Đệ Thất Sử và Đệ Ngũ Sử dùng lời lẽ khiêu khích Lâm Phong, mà Lâm Phong đối với công chúa điện hạ của chúng ta lại cực kỳ quan tâm, tự nhiên sẽ làm ra một số việc quá khích. Tin rằng hai vị có thể lý giải.”
“Hơn nữa, vừa nãy Lâm Phong hắn cũng không phải nhắm vào Đệ Thất Sử, chỉ là đối với sự việc, không đúng người. Nếu một người mạnh hơn Lâm Phong trêu đùa Hân Diệp công chúa, Lâm Phong như thường cũng sẽ nổi giận mà động thủ. Đây là bản tính thật của hắn.”
Lâm Phong nghe được Đoàn Thiên Lang mỗi lời nói cử động phảng phất như rất quen thuộc với hắn, con ngươi lóe lên, nhìn về phía Đoàn Thiên Lang, ánh mắt lộ ra ánh sáng lạnh.
“Ta khi nào cùng ngươi thân quen như vậy?” Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”
Người Tuyết Nguyệt đều hơi ngạc nhiên. Lâm Phong này, vẫn thật là không khách khí.
Bất quá Đoàn Thiên Lang dường như căn bản không để ý đến chữ “cút” này. Con trai hắn đều bị Lâm Phong giết rồi, một chữ “cút” thì tính là gì. Chỉ cần có thể khiến Lâm Phong chết, bất kỳ giá nào, hắn đều có thể trả.
“Tâm tư thật độc cay.” Ánh mắt Lâm Phong sắc bén, nhìn chằm chằm Đoàn Thiên Lang. Đoàn Thiên Lang chỉ cười mỉa, rồi lui lại. Nhưng mục đích của hắn đã đạt được. Thiên Phong Thất Sử Đệ Tam Sử và Đệ Ngũ Sử, đều nghe rõ ràng hàm ý trong lời nói của hắn.
Tất cả, đều nằm ở công chúa Đoàn Hân Diệp.
Chỉ cần dùng ngôn ngữ sỉ nhục Đoàn Hân Diệp, dù là người mạnh hơn Lâm Phong, Lâm Phong cũng sẽ đứng ra vì Đoàn Hân Diệp.
Đệ Tam Sử và Đệ Ngũ Sử cười không nói, đều quay người đi ra. Còn Phong Trần thì đi tới bên Đoàn Nhai. Hai người dường như nói chuyện rất hợp, như một đôi bạn tốt, không chút nào giống kẻ địch.
Ngay lúc này, có hai bóng người đồng thời đi về phía Lâm Phong, khiến Lâm Phong khá bất ngờ. Một người trong đó là Lam Kiều, còn người kia lại là thanh niên của Long Sơn đế quốc, Kiếm Thần.
“Ngươi xin mời.” Kiếm Thần phi thường lễ độ, nhường Lam Kiều đi trước.
Lam Kiều cũng không khách khí, đi tới bên cạnh Lâm Phong, nâng chén nói với Lâm Phong: “Ngươi đúng là quá sướng rồi a, ôm ấp đề huề.”
Ánh mắt Lâm Phong cứng đờ, lập tức cười khổ. Người phụ nữ này, vẫn là như vậy, cái gì cũng dám nói.
Ngay cả Kiếm Thần cũng sửng sốt một chút. Xem ra Lam Kiều càng quen biết với Lâm Phong, hơn nữa, trong lời nói của nàng, dường như có một mùi vị khác.
Lâm Phong ôm ấp đề huề, lẽ nào hắn ngoài công chúa Đoàn Hân Diệp, còn có nữ nhân khác? Nói như vậy, tên này đúng là diễm phúc không nhỏ. Hơn nữa Đoàn Hân Diệp rõ ràng nghe được lời của Lam Kiều, nhưng cũng sắc mặt như thường.
Lâm Phong và Lam Kiều chạm cốc, bất quá Lam Kiều lại thu chén rượu về, cười nói: “Chén này, ta không phải là để mời ngươi.”
Dứt lời, Lam Kiều quay về phía Đoàn Hân Diệp bên cạnh Lâm Phong khẽ gật đầu, nói: “Công chúa điện hạ, tên này đúng là có phúc lớn, có thể được ngươi yêu thích.”
“Là ta có phúc lớn mới đúng.” Đoàn Hân Diệp ôn nhu cười, cùng Lam Kiều chạm cốc, khẽ thưởng thức một chút. Nhìn Lam Kiều ánh mắt mang theo một chút dị dạng, người ta luôn cảm giác, Lam Kiều nhìn nàng trong ánh mắt, phảng phất có mấy phần ghen tỵ.
Quay về phía Đoàn Hân Diệp gật đầu, Lam Kiều lập tức liếc nhìn Lâm Phong: “Chúc ngươi nhiều may mắn.”
Dứt lời, nàng xoay người rời đi, trở về vị trí của mình.
Sau khi Lam Kiều rời đi, Kiếm Thần đi tới bên cạnh Lâm Phong, trực tiếp ngồi xuống, nói với Lâm Phong: “Ngươi cũng là kiếm tu?”
“Không phải, ta không có vũ hồn kiếm, cũng không phải kiếm tu gì. Ta chỉ tu luyện một chút kiếm pháp mà thôi.”
Lâm Phong khiêm tốn nói.
Kiếm Thần lắc đầu, nói: “Kiếm đạo của ngươi, đã ẩn chứa ý chí kiếm tâm. Nếu ngươi còn chưa thể xưng là kiếm tu, thật khiến bao nhiêu người hổ thẹn.”
“Ý chí?”
Ánh mắt Lâm Phong lộ vẻ nghi hoặc. Hắn tuy cũng đã từng nghe nói hai chữ “ý chí kiếm tâm”, nhưng vẫn không biết ý nghĩa thật sự của hai chữ này.
“Đúng, ý chí, kiếm đạo ý chí, tức là sinh mệnh của kiếm.”
Kiếm Thần gật đầu, đối với Lâm Phong phi thường có hứng thú. Mới cảnh giới Huyền Vũ Cảnh tầng ba, liền nắm giữ ý chí kiếm đạo, hắn biết rõ, chỉ bằng vào cỗ ý chí kiếm đạo này, đủ khiến Lâm Phong vượt qua hai cấp chiến đấu. Đừng nói Huyền Vũ Cảnh tầng bốn, cảnh giới Huyền Vũ Cảnh tầng năm, Lâm Phong, hắn cũng có thể chiến.