» Q.1 – Chương 465: Được nguyền rủa thế giới

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 12, 2025

Chương 465: Thế giới bị nguyền rủa

“Ha ha ha…”

Ly Thương cười ngày càng lớn, dường như không có điểm dừng. Cùng với tiếng cười phóng khoáng ấy, một áp lực đáng sợ từ người hắn tỏa ra, mạnh mẽ đến nghẹt thở. Nếu Lâm Phong có mặt ở đó, hẳn sẽ kinh ngạc nhận ra, Ly Thương muốn giữ hắn lại quá dễ dàng, chỉ riêng luồng áp lực này cũng đủ khiến hắn run rẩy toàn thân.

“Oanh, ầm ầm ầm!”

Thiên địa rung chuyển trong tiếng cười, dòng chảy không gian cuộn loạn, mặt đất nứt toác, xuất hiện từng khe hở. Thân thể Ly Thương từ từ bay lên trời, quanh người bao phủ bởi những cơn lốc khủng khiếp, áo bào đen cuồng loạn bay múa.

“Răng rắc…” Sa mạc bị xé toạc từ giữa, xuất hiện một khe sâu hoắm. Một luồng khí tức mạnh hơn lửa bốc lên từ dưới đất, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Đây là dung nham!

Dung nham kinh khủng cuồn cuộn, cả sa mạc dường như biến mất, bị ngọn lửa thay thế. Khối dung nham này còn không ngừng bay lên trời, cực kỳ đáng sợ.

Ly Thương cuối cùng cũng ngừng cười, nhìn ngọn lửa đáng sợ từ từ bay lên, ánh mắt vẫn bình tĩnh.

“Ly Thương!”

Một giọng nói trầm đục vang lên từ trong ngọn lửa. Kèm theo tiếng vù vù, dung nham bỗng mở ra một đôi mắt yêu dị. Nhìn kỹ vào dung nham đang bay lên, sẽ phát hiện đó là một con Yêu Lang khổng lồ bằng lửa, hóa thành dung nham.

“Hỏa Vương, ngươi ra rồi.”

Ly Thương nhìn con Yêu Lang lửa khủng bố, dường như nhìn thấy cố nhân, thấp giọng gọi.

“Ngươi cười lớn tiếng như vậy, ta sao có thể không ra? Có chuyện gì đáng để ngươi vui vẻ như vậy?”

Hỏa Vương phun ra một âm thanh, tiếng nói như có tiếng vọng ong ong khắp không gian.

“Ngươi không phải đã thấy rồi sao? Hơn nữa, ngươi hẳn đã sớm biết nơi đây có một lối ra rồi chứ.” Ly Thương nói.

“Ta có thấy, nhưng lối ra này, ngươi không thể ra ngoài. Có gì đáng để cao hứng?” Hỏa Vương lãnh đạm nói. Hắn đã ở đây thai nghén mấy năm, đương nhiên biết nơi này có một lối ra dẫn đến thế giới bên ngoài.

“Ít nhất, ta đã để hắn mang một vài thứ ra ngoài, không phải sao!”

Ly Thương nhìn bầu trời, hít một hơi thật sâu, lập tức một luồng âm phong mạnh hơn thổi tới, như có tiếng quỷ khóc sói tru.

“Ầm!”

Ly Thương tung một chưởng khủng bố trực tiếp vào hư không, vang vọng ầm ầm, thổi lên một trận gió mạnh.

“Oanh, oanh, oanh…” Chỉ thấy Ly Thương xoay chuyển thân thể, điên cuồng tấn công vùng không gian này, dường như muốn đánh văng lối ra.

“Nơi phong ấn chết tiệt này, thế giới bị nguyền rủa! Ta, Ly Thương, nhất định phải đi ra ngoài!”

Một tiếng thét dài cuồn cuộn vang ra, thiên địa dường như đang run rẩy.

“Quả nhiên, dù thực lực mạnh mẽ cũng không được. Biết càng nhiều, càng điên cuồng. Nếu ngươi giống như phần lớn mọi người, có lẽ giờ này ngươi còn không biết đây là thế giới gì. Nhưng bây giờ, ngươi đã phát hiện sự hạn chế của thế giới này rồi. Tuy nhiên, ta có thể nói cho ngươi biết, đây không phải thế giới bị phong ấn, cũng không phải thế giới bị nguyền rủa, chỉ là một thế giới không hoàn chỉnh!”

Hỏa Lang thở dài một tiếng, âm thanh mờ ảo. Hắn tồn tại lâu hơn Ly Thương rất nhiều, sinh ra từ đất trời, có linh tính, dần dần có được trí thông minh. Những gì hắn biết cũng ngày càng nhiều. Hắn hiểu rõ, thế giới này có điểm cuối, không thể đi ra ngoài, còn người bên ngoài dường như có thể đi vào. Vì vậy, Ly Thương nằm mơ cũng muốn ra ngoài.

“Vậy còn ngươi, ngươi đang nghĩ gì?” Ly Thương quay sang hỏi Hỏa Vương.

“Ta hiện tại chỉ muốn đánh hạ Thiên Nhai Hải Các, để con dân của ta chiếm lĩnh toàn bộ thế giới. Trước khi chinh phục thế giới này, ta sẽ không nghĩ đến việc đi ra ngoài.” Hỏa Vương chậm rãi nói.

“Chúc ngươi sớm ngày thành công.”

Ly Thương cười lạnh một tiếng, thân hình run lên, hóa thành một vệt sáng biến mất. Hỏa Vương nhìn bóng lưng biến mất, thở dài một tiếng. Dung nham từ từ lặn xuống, rất nhanh sa mạc lại hiện ra.

Lâm Phong và Mộng Tình bước ra khỏi không gian đó, thân thể xuất hiện trực tiếp trong gốc cây cổ thụ. Vừa bước ra, một luồng không khí trong lành ập đến, khiến hắn cảm giác như cách biệt thế giới.

Hai người nhìn nhau, rồi đều nở nụ cười. Đó quả là một trải nghiệm kỳ diệu, họ đã đến một không gian khác.

Quay người lại, nhìn ảo cảnh trong gốc cổ thụ, ánh mắt Lâm Phong lóe lên.

Đột nhiên, trên người Lâm Phong tỏa ra một luồng khí sắc bén. Bàn tay hắn lướt qua hư không, tiếng nứt vỡ răng rắc truyền ra. Cây cổ thụ đổ sập, đè lên lối vào không gian kia. Bàn tay Lâm Phong vẫy, tiếng ầm ầm không ngừng truyền đến, gốc cổ thụ đổ xuống đã bít kín lối vào.

“Tiểu Phong, sao vậy?”

Chỉ nghe một giọng nói truyền đến, Nguyệt Mộng Hà thân hình lấp lánh, dẫn bốn vị thiếu nữ đi tới. Bà hơi nghi hoặc nhìn Lâm Phong, sao lại chặn lối vào?

“Mẫu thân, không gian đó, về sau vẫn là đừng đi nữa.”

Ánh mắt Lâm Phong nhìn Nguyệt Mộng Hà, trong con ngươi lộ ra một chút nghiêm nghị. Hắn có một cảm giác kỳ lạ, không gian đó tuyệt đối không thể bước vào nữa. Đó là một không gian rất tà dị, rất nguy hiểm. Hơn nữa, giờ đây Yêu Lang lửa chiếm cứ toàn bộ sa mạc, ai biết đi vào sẽ xảy ra chuyện gì.

Nguyệt Mộng Hà trầm ngâm một lát, rồi gật đầu nói: “Được, ta không đến là được rồi.”

Lâm Phong nở nụ cười, bước chân nhấc lên, cùng Nguyệt Mộng Hà đồng thời hướng ra ngoài. Hắn hỏi: “Mẫu thân, những ngày gần đây, Tuyết Nguyệt quốc có xảy ra đại sự gì không?”

“Đại sự thì không có gì, chỉ là bên Long Sơn đế quốc, có một vài người đến Tuyết Nguyệt, có phải là vì Tuyết Vực thi đấu hay không?” Nguyệt Mộng Hà hơi cau mày nói: “Còn nữa, Long Sơn đế quốc dường như còn dẫn theo một vài người của Thiên Phong quốc đến. Thiên Phong quốc cũng giống như Tuyết Nguyệt chúng ta, là nước phụ thuộc của Long Sơn đế quốc.”

“Tuyết Vực thi đấu sao!” Lâm Phong lẩm bẩm một tiếng. Lần trước thiên tài Tuyết Nguyệt quốc tụ hội, vì bất công mà phải ngừng lại giữa chừng. Không biết lần này đế quốc chọn người, sẽ lựa chọn thế nào.

“Tiểu Phong, con muốn tham gia Tuyết Vực thi đấu sao?”

Nguyệt Mộng Hà nhìn Lâm Phong, hỏi.

“Được kiến thức một phen các đệ tử thiên tài của mười ba quốc Tuyết Vực, cũng giao phong với họ, sao lại không muốn?”

Trong mắt Lâm Phong lóe lên một tia sắc bén. Hắn không thể mãi quanh quẩn ở Tuyết Nguyệt. Đi ra ngoài là điều tất yếu. Tuyết Vực thi đấu này, coi như là bước đầu tiên hắn đặt chân vào Tuyết Nguyệt đi.

Nguyệt Mộng Hà trầm mặc một lát, kỳ thực trong lòng bà có chút mâu thuẫn. Bà vừa hy vọng Lâm Phong bước ra khỏi Tuyết Nguyệt, tỏa sáng ở Tuyết Vực, tiếp xúc với thiên địa rộng lớn hơn. Chỉ cần Lâm Phong được đế quốc trọng dụng, khi đó bên Tuyết Nguyệt muốn đối phó hắn cũng không dễ dàng như vậy. Thậm chí, bà còn hy vọng xa vời một ngày nào đó, Lâm Phong có thể đạp phá Tuyết Nguyệt, báo thù mối thù năm xưa. Dù sao bản thân bà muốn báo thù, lại chỉ có thể nhìn. Hơn nữa, bà cùng Lâm Hải đường đường chính chính lại chỉ có thể trốn trong Tương Tư Lâm.

Thế nhưng, Lâm Phong là đứa con trai duy nhất của bà. Muốn Lâm Phong đi chinh chiến Tuyết Vực, muốn Lâm Phong đi đối phó với người kia, quá khó. Nguyệt Mộng Hà không muốn để Lâm Phong gánh vác trọng trách quá lớn trên vai. Bà sợ áp lực này sẽ đè bẹp Lâm Phong, khiến Lâm Phong nghẹt thở, bị kẻ địch đáng sợ hủy diệt.

Rất nhiều lúc, Nguyệt Mộng Hà cũng giống như Lâm Hải, hy vọng Lâm Phong bình bình an an trải qua một đời, ít nhất là an toàn.

Nhưng Lâm Phong, nếu đã bước lên hành trình cường giả thuộc về hắn, muốn dừng lại, e rằng đã không còn khả năng lắm.

Lâm Phong, chỉ có thể ngẩng đầu tiến về phía trước, từng bước một hướng về đỉnh cao võ đạo.

“Tiểu Phong, con đi con đường nào cũng được, nhưng con nhất định phải nhớ kỹ, sự an toàn của con, so với tất cả đều quan trọng. Coi như vì ta cùng phụ thân con, con đều phải cẩn thận sống sót.”

Nguyệt Mộng Hà nhìn chằm chằm Lâm Phong, dặn dò.

“Yên tâm đi, con không dễ chết như vậy đâu.” Lâm Phong cười nói, khiến Nguyệt Mộng Hà liếc mắt nhìn hắn.

Đi đến trước phòng nhỏ của cây cổ thụ, Lâm Hải vẫn đắm chìm trong những bức điêu khắc của mình, dường như quên hết mọi thứ.

Lâm Phong dừng bước, không làm phiền Lâm Hải. Hắn cũng biết, trên người phụ thân có phong ấn. Bây giờ, phụ thân dường như đang không ngừng cô đọng sức mạnh tinh thần của mình, muốn dùng ý chí tinh thần đi xung kích phong ấn trong cơ thể.

Nỗi đau trong lòng Lâm Hải, hắn không nói, nhưng Lâm Phong có thể đọc hiểu!

Bị gia tộc trục xuất, không có năng lực bảo vệ con trai mình. Ở Hoàng Thành, cần dựa vào thê tử che chở, không thể báo thù, còn phải khom lưng trốn tránh làm người. Lâm Hải trên vai, gánh chịu quá nhiều. Mặc dù hắn luôn mỉm cười, nhưng đằng sau nụ cười ấy lại là những vết thương thực sự.

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 687: Trở thành Thiên Vũ tiền đề

Chương 290: Áo gấm về quê

Q.1 – Chương 686: Ngày tốt